Hãn Thích

Chương 54: Q.1 - Chương 54: Lưu Dũng đấu Trương Phi (hạ)




Khuyết Bá đứng trên đường, vết thương trên tay đã được băng bó, bèn tìm lấy một thanh hoán đầu đao làm binh khí.

Y một mình một ngựa lao thẳng về phía cổng thành, sau đó mấy trăm Vũ Sơn Tặc liền kề chạy theo sau, nhanh chóng gia nhập vòng chiến đấu. Vì thế nên việc anh em Trương Thừa rời đi cũng không quá quan trọng. Niềm tin của Vũ Sơn Tặc với Khuyết Bá còn lớn hơn cả với Trương Thừa, nhìn thấy Khuyết Bá đến, sĩ quân toàn quân lập tức lên cao.

Đây chính là cái gọi là “Nhất phu bính mệnh, vạn phu mạc địch” (một người liều mạng, vạn người không địch nổi)

Vũ Sơn Tặc cũng biết nếu hôm nay không thể cướp cổng thành giết ra, chắc chắn chỉ còn đường chết.

Đã đến nước này, mấy trăm tên Vũ Sơn Tặc đều bộc phát ra sức chiến đấu kinh người. Trên đầu thành, Trương Nam đã dẫn quân đến yểm trợ nhưng dưới sự tấn công điên cường của Vũ Sơn Tặc lại liên tiếp bị đẩy lùi, tưởng như sắp không thể ngăn cản nổi. Quản Hợi lúc này tóc tai bù xù, mà số người chết dưới tay sơn tặc cũng vượt quá năm mươi. Binh khí trong tay cũng đã thay đổi mấy lần mà những thanh hoán đầu đao trong tay lưỡi cũng đều cong hết.

Dưới chân bị một cỗ thi thể vướng vào làm Quản Hợi lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Bảy tám tên sơn tặc liền hướng mũi thương đâm đến, Quản Hợi vội vàng vung đao chặn lại nhưng vẫn bị đâm bị thương ở đùi.

Dưới chân mềm nhũn, Quản Hợi khuỵu một chân xuống đất.

Mà Vũ Sơn Tặc vẫn điên cuồng đánh tới, y muốn né tránh cũng không kịp… Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, có một bóng dáng khôi ngô đứng chặn trước người Quản Hợi. Một luồng đao quang quét qua, chợt nghe thấy mấy tiếng răng rắc giòn tan, mấy cây thương đâm về phía Quản Hợi lập tức bị chặt gãy thành từng khúc.

Lưu Sấm cả người đẫm máu, gương mặt tròn trịa đầy đặn đượm vẻ dữ tợn.

Chợt nghe hắn hét một tiếng lớn, bước một bước mạnh mẽ xoay người, Hoành Đao thức đánh ra bốn phương tám hướng, một luồng đao quang quét quá, ba tên sơn tặc liền ngã trong vũng máu.

- Hợi thúc, ngươi có ổn không?

Lưu Sấm đưa lưng về phía Quản Hợi, lớn tiếng hỏi.

Quản Hợi ho khan một tiếng, quật người đứng dậy

- Ngươi con mẹ nó chưa chết, Hợi thúc của ngươi lại xảy ra chuyện được sao?

Lưu Sấm lướt nhanh chân bước đi, chộp ngay lấy một thanh Hoán đầu đao trong tay Vũ Sơn Tặc, chắp tay sau lưng đem Giáp tử kiếm ném về phía sau:

- Hợi thúc, tiếp đao!

Quản Hợi hoảng sợ, vội nhảy lên xoay người, Giáp tử kiếm cắm ngay trên mặt đất trước mặt ông.

- Tiểu tử láo toét, ngươi muốn giết Hợi thúc à?

Quản Hợi vội vàng ném hoán đầu đao trong tay đi, đưa tay rút lấy thanh Giáp tử kiếm.

Cầm Giáp tử kiếm trong tay, Quản Hợi tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên… Phải biết rằng, Giáp tử kiếm mới chính là thứ vũ khí thuận tay nhất của ông!

- Hợi thúc nếu ngay cả mấy thứ này còn không tránh được thì làm sao xứng với cái danh “Hãn Hổ”?

Hãn Hổ là tên hiệu của Quản Hợi ở huyện Cù, nguyên nhân là từ khi ông dùng chấp phủ chém chết hơn hai mươi tên sơn tặc được mệnh danh như thế. Nghe thấy lời đùa của Lưu Sấm, Quản Hợi cũng cười vui vẻ!

- Tên tiểu tử này dám coi thường Hợi thúc… để lại mạng!

Hai tên Vũ Sơn Tặc đang xông về phía Quản Hợi, lại thấy ông nổi giận đùng đùng, xoay người kéo đao đứng dậy, liền lấy đao chém lật văng hai tên Vũ sơn tặc này xuống mặt đất. Quản Hợi cầm đao trong tay, bạo khí dâng lên. Tuy rằng bị thương ở đùi nhưng Giáp tử kiếm vẫn như trước biến hóa huyền ảo, chém ra mạnh mẽ, khiến đám Vũ Sơn Tặc xung quanh không dám lại gần.

Trương Phi dẫn Bạch Mạo tinh binh đuổi giết đến nơi khiến Vũ Sơn Tặc kinh hồn bạt vía.

Lúc đầu dựa vào một cỗ nhuệ khí, còn có thể liều mạng chiến đấu, nhưng bây giờ Lưu Sấm và Quản Hợi ở cổng thành chẳng khác nào hai sát thủ cản đường thoát thân của Vũ Sơn Tặc. Đồng thời Trương Nam suất bộ ra đã tụ hợp với Bạch Mạo tinh binh, càng nhanh chóng bao vây lấy Vũ Sơn Tặc, điên cuồng chém giết.

Khuyết Bá sớm đã không còn trên lưng ngựa, chém giết đến ngầu đỏ cả hai con mắt.

Y nhìn thấy một tên tiểu tướng xông đến ngăn cản, hét một tiếng lớn:

- Kẻ nào dám ngăn ta đều phải chết?

Hoán đầu đao trong không trung kéo ra những đường cong kì dị liền chém về phía đối phương.

Trương Nam dùng đao nghênh đón… Nếu luận võ nghệ, Trương Nam và Khuyết Bá ngang cơ. Nhưng bộ dạng liều mạng của Khuyết Bá khiến Trương Nam có chút ngăn cản không nổi, liên tiếp lùi về phía sau. Một cỗ thi thể chắn ngang trên mặt đất, Trương Nam không nhìn thấy liền vấp chân ngã xuống. Khuyết Bá không chần chừ nhảy đến vung đao chém xuống hòng đoạt mạng Trương Nam. Nào ngờ đến Lưu Sấm từ một bên xông lại, vung đao đỡ chiêu đao của Khuyết Bá, thuận thế đẩy về phía trước một chút, thế đao quá nhanh khiến Khuyết Bá căn bản không thể né tránh, phốc một tiếng đầu rơi xuống đất.

- Hợi thúc, cháu đã giết chết Khuyết Bá rồi!

Lưu Sấm nhận ra, Khuyết Bá chính là lão già đưa cơm cho hắn trong ngục.

Thấy Khuyết Bá đền tội, hắn hưng phấn không thôi… tuy rằng trước đây hắn đã giết không ít người, nhưng loại giặc cỏ như Khuyết Bá lại là lần đầu tiên.

Có lẽ, Khuyết Bá trong lịch sử cũng không có tiếng tăm gì.

Nhưng đối với Lưu Sấm, so với những tên sơn tặc hắn giết lúc trước, địa vị của Khuyết Bá chắc chắn cao hơn rất nhiều.

Hắn xoay người muốn đến nhặt thủ cấp của Khuyết Bá, không ngờ lại nghe thấy tiếng Quản Hợi đầy giận dữ:

- Trương Nam, ngươi dám…

Một luồng gió sắc bén từ sau lưng ào tới, Lưu Sấm giật nảy mình toàn thân lạnh toát, thân thể theo bản năng hướng lại gần tia sáng chợt lóe lên bên cạnh, liền một tiếng “Đùng” vang bên tai, cán thương nện vào sau lưng Lưu Sấm, làm hắn phun ra một ngụm máu tươi, choáng váng ngã xuống đất. Hắn ho khan một tiếng, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Trương Nam trong tay cầm trường thương hung hãn đánh tới:

- Tiểu tặc, dám đắc tội với Tam tướng quân, nhìn thương đây!

Đại thương lăm lăm đâm thẳng về phía Lưu Sấm.

Lưu Sấm còn đang định cuộn mình né tránh, Quản Hợi đã dùng thân chắn ngang trước người hắn, Giáp tử kiếm liệng nghiêng một đường đánh bật trường thương của Trương Nam ra.

- Quân vô sỉ, cháu ta cứu tính mệnh ngươi, ngươi lại dám lấy oán báo ân, chết đi!

Quản Hợi vừa nói vừa xông đến giương đao chém về phía Trương Nam.

Trương Nam giơ đao tiếp chiêu, nhưng y không nghĩ đến Giáp tử kiếm kia sắc bén đến vậy, răng rắc mấy tiếng liền chặt đứt trường thương trong tay y.

Kẻ này cũng coi như là nhanh trí, mắt thấy trường thương bị chặt đứt liền lập tức buông tay lùi về mấy bước. Giáp tử kiếm chỉ kịp xẹt qua trước ngực y, chém đứt bộ giáp trụ y đang mặc. Trương Nam thậm chí còn có thể cảm nhận được, trên thanh Giáp tử kiếm kia truyền đến hàn ý, còn có cả mùi máu tanh đến gay mũi.

- Đồ khốn khiếp, dám làm hại tướng lĩnh của ta, còn không mau dừng tay.

Trương Nam ở bên này còn chưa hoàn hồn đã thấy Trương Phi từ xa thúc ngựa xông đến, vung xà mâu đâm thẳng đến.

Quản Hợi xoay người vung đao, keng một cái chém vào thân xà mâu… Luận sức lực, Quản Hợi còn thua xa Trương Phi, chứ còn chưa nói đến Trương Phi cưỡi ngựa tấn công. Dù vậy nếu Quản Hợi không bị thương mà lại là đánh trên mặt đất thì cũng có thể cùng Trương Phi đánh mười mấy hiệp. nhưng bây giờ dưới chân ông mềm nhũn, ngồi xụp xuống dưới chân Trương Phi, Giáp tử kiếm trong tay cũng văng ra xa.

Trương Phi dù đắc thế cũng không có ý buông tha, thúc ngựa hung bạo giết tới.

Cảnh tượng này diễn ra quá bất ngờ khiến tất cả mọi người đều bối rối…

Bất kể là tuần binh huyện Cù hay Bạch Mạo tinh binh đều không biết phải làm sao.

Mới vừa rồi còn kề vai chiến đấu, làm sao nháy mắt đã xông ra đánh nhau?

Người quan sát rõ ràng chuyện này nhất lại càng luống cuống… Lưu Sấm cứu Trương Nam, Trương Nam lại lấy oán báo ân. Quản Hợi ra tay tương trợ, Trương Phi lại đả thương Quản Hợi… chỉ sợ chuyện họ chứng kiến thật quá li kì khiến đầu óc cũng trở nên rối rắm.

Rốt cục đây là loại tình huống nào?

Tranh chấp nội bộ?

Mắt thấy Trương Phi đánh tới, Quản Hợi muốn đứng dậy, lại không thể đứng nổi.

Lưu Sấm ho khan từ vũng máu đứng lên, nhặt lấy thanh Giáp tử kiếm, lảo đảo xông đến:

- Trương Tam Hắc Tử, ngươi đừng có khinh người quá đáng!

Nhưng dù sao hắn cũng cách Quản Hợi quá xa, chỉ có thể giương mắt nhìn Trương Phi vung thương đâm về phía Quản Hợi. Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, vào thời khắc Quản Hợi sắp bỏ mạng dưới mũi thương của Trương Phi, chợt nghe trong đám đông truyền đến một tiếng hét lớn:

- Tên hắc tử kia, đừng thừa cơ làm càn!

Trong đám người lao ra một ngựa Thanh Thông.

Một người đàn ông to lớn khỏe mạnh ngồi trên lưng ngựa, tay cầm thiết mâu, ngăn cản Trương Phi.

Chỉ thấy người đó không hề nói một câu, thiết mâu rung lên, xoay người xuất chiêu một cách cực kì quỉ dị như một con quái trăn, keng một tiếng, thiết mâu trong đã đâm vào Xà Mâu Thương của Trương Phi.

Trương Phi chỉ cảm thấy cánh tay rung lên, Xà Mâu Thương lập tức bị đánh bật ra. Lòng y trấn động, nghĩ thầm “Không xong rồi!” Vừa rồi y phải gấp gáp ứng chiến, nhưng có câu kẻ lành nghề chỉ cần khẽ đưa tay ra là đủ biết hay dở. Kẻ vừa xuất hiện thương mã thuần thục, luận về sức mạnh chỉ sợ cũng không kém y.

Trong lòng lập tức vạn phần thận trọng, Trương Phi quay đầu ngựa, lớn tiếng quát:

- Kẻ vừa tới là ai?

Vẻ mặt cự hán đằng đằng sát khí khiến kẻ khác phải run sợ, mắt hổ trợn lên:

- Dĩnh Xuyên Lưu Dũng, nạp mạng cho ta!

Ông thúc ngựa tiến lên, thiết mâu lên xuống lao thẳng vào đối phương.

Mà Trương Phi tinh thần càng thêm phấn chấn, Xà mâu thương thẳng tay đâm tới. Thương pháp thi triển ra chẳng khác nào giông tố bão táp… cho dù cây thương trong tay Trương Phi hung mãnh đến vậy, cự hán kia lại không chút nao núng, thiết mâu trong tay vun vút chuyển động, nhất thời bất phân thắng bại.

Lưu Sấm nhìn đến ngây dại!

Quản Hợi cũng vùng vẫy đứng lên, trong lòng âm thầm khiếp sợ.

Ông sớm đã biết Lưu Dũng võ nghệ cao cường, công phu chỉ sợ đã đạt đến cảnh giới Luyện Thần… nhưng khi nhìn thấy Lưu Dũng và Trương Phi giao tranh bất phân thắng bại, Quản Hợi vẫn có một cảm giác rất khó diễn tả. Cao thủ như Lưu Dũng, bất kể muốn về dưới trướng ai cũng đều được coi là thượng khách, tại sao lại ẩn mình trong huyện Cù nhỏ bé này? Không bình thường, tuyệt đối không bình thường, ắt còn có huyền cơ bên trong.

- Đám quân Từ Châu các ngươi tưởng rằng huyện Cù ta không có người nên định khi dễ sao?

Trương Phi và Lưu Dũng lao vào vòng ẩu đả, khiến những người xung quanh chết lặng, trợn mắt há mồm mà nhìn.

Chợt nghe trong đám người có một tiếng hét to, theo sau đó, tuần binh huyện Cù phản ứng nhanh nhất…

Đám quân Từ Châu này đúng là khinh người quá đáng!

Lưu Sấm cứu Trương Nam một mạng, các ngươi lại lấy oán trả ơn. Không phải là khinh thường người huyện Cù ta thì còn ý gì nữa?

Trương Lâm không nói hai lời, vung đao chém về phía tên Bạch Mạo tinh binh ngay bên cạnh. Tên Bạch Mạo tinh binh kia cũng nhanh nhẹn ứng chiến, cùng Trương Lâm xông vào ẩu đả… Có kẻ đi đầu ắt có người ủng hộ, thế là theo phản ứng dây truyền, tuần binh huyện Cù và Bạch Mạo tinh binh lúc đầu còn kề vai chiến đấu là vậy mà ngay lập tức lại trở mặt thành thù.

Lúc Hoàng Cách và Mi Phương đến, cũng hết sức kinh ngạc!

- Dừng tay, tất cả dừng tay lại!

Hoàng Cách khan giọng gào rú lên:

- Tất cả là người một nhà, đánh cái gì mà đánh?

Mi Phương cũng tay chân luống cuống…

Vốn sẽ là một trận đại thắng, nào ai nghĩ đến sẽ gặp phải loại tình huống này. Vũ Sơn Tặc đã vứt bỏ khí giới, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Nhưng tuần binh huyện Cù và Bạch Mạo tinh binh xảy ra giao tranh, Lưu Dũng và Trương Phi lại lao vào ẩu đả bất phân thắng bại…

Ông trời ơi! Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Mi Phương cũng hồ đồ rồi!

Y tới muộn nên không hiểu chuyện này nguyên cớ do đâu.

Nhưng y chắc chắn nếu cứ tiếp tục đánh như vậy… mặc kệ ai thắng ai thua, đều khiến sự việc càng thêm phiền toái.

Chuyện này mà xử lí không tốt sẽ khiến toàn bộ huyện Cù thành ra đối đầu với Lưu Bị… Mi Phương không dám do dự, cắn răng một cái phóng ngựa về phía Trương Phi và Lưu Dũng.

- Tam tướng quân, Đại Lưu, xin dừng tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.