Lan đỏ mặt tía tai đi ra phủ nha, đứng ở bậc thang ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng.
Vương Doanh là ai vây? Cùng lắm chỉ là một bại tướng Đông Lai, thua vì giao thủ với Lưu SấmKhông đúng, y còn chưa từng giao thủ với Lưu Sấm. Chỉ mới đọ sức với thuộc cấp của Lưu Sấm là Thái Sử Từ, liền được Lã Càn coi trọng, kính như thượng khách. Dù chưa lập được một tấc công nào, đã ngồi lên vị trí Kỵ Đốc rồi.
Hạ Hầu Lan bị một người như vậy nhục nhã, bảo sao không chán nản. Y đứng ở trước cửa nha môn một lúc, mới dắt ngựa rời đi.
Hạ Hầu Lan thuở nhỏ thích luyện võ. Mười bốn tuổi bái sư học nghệ, ba năm trong rừng sâu khổ luyện. Vốn tưởng rằng có thể danh dương thiên hạ. Nào biết rằng tới khắp nơi đều bị người đối xử lạnh nhạt. Điều này cũng khó trách, tính tình của Hạ Hầu Lan vốn cương liệt, lại rất là kiêu ngạo. Quan trọng hơn, y không phải là hậu nhân của danh môn, càng không có một chút kinh nghiệm lý lịch nào cả. Lúc tới tìm nơi nương tựa Viên Thiệu, y hiệu lực dưới trướng của đại tướng Thuần Vu Quỳnh.
Nhưng lại đắc tội Thuần Vu Quỳnh, không thể không rời khỏi Hà Bắc, tìm nơi nương tựa Tào Tháo. Vừa lúc gặp Tào Tháo nghênh phụng thiên tử, Hạ Hầu Lan tự nhiên vui mừng, tới quận Thái Sơn hiệu lực cho Lã Càn.
Nhưng Cho dù Tào Tháo có coi trọng nhân tài hơn đi chăng nữa. Nhưng Hạ Hầu Lan chỉ là một vô danh tiểu tốt, ai lại thực sự coi trọng y? Hạ Hầu Lan ngồi trên lưng ngựa, trong đầu bỗng vang lên một câu dặn dò của sư phụ trước khi xuống núi:
- Hành Nhược tính cao thượng, nhưng dưỡng khí không đủ, sợ khó thành việc lớn.
Lúc ấy Hạ Hầu Lan không hiểu lắm lời dạy của thầy. Nhưng hiện tại, y dương như đã hiểu ra một ít.
Nhưng càng như thế, y càng nóng lòng. Y hy vọng trở nên nổi bật. Chỉ có như vậy, y mới có thể trở về bái kiến sư phụ. Bởi vì lúc trước khi y xuống nói, sư phụ cũng không tán thành. Mà bảo y lưu lại thêm nửa năm, một năm.
Chỉ có điều Hạ Hầu Lan khi đó làm sao có thể minh bạch sự khổ tâm của sư phụ mình? Hứng thú rã rời, y đi tới cửa thành Bàn Dương. Một thân võ nghệ, lại luân lạc tới mức làm một tên trông coi cửa thành. Trong lòng sao mà nghẹn khuất.
Một nhóm thương đội từ ngoài thành đi vào. Hạ Hầu Lan ngồi dưới mái che cửa thành uống rượu. Nhìn thương đội thông qua trạm kiểm soát, chậm rãi đi vào trong thành.
- Chậm đã!
Y đột nhiên đứng dậy quát lớn. Binh linh xung quanh lập tức lao tới bao vây đoàn xe.
Hạ Hầu Lan sải bước đi lên phía trước, chỉ vào một người mập mạp to lớn, cao tới chín thước ngồi trên xe, hỏi:
-Ngươi là người phương nào? Tới đây làm gì?
Người mập mạp kia nhảy xuống xe, trong tay cầm một theo một thanh đại đao dài chín thước.
- Tại hạ là Môn Mã, là người hỗ trợ cho đoàn xe.
Thổ âm của Môn Mã mang đậm vùng Từ Châu, đã khiến Hạ Hầu Lan buông lỏng cảnh giác. Y đánh giá tên mập mạp kia từ trên xuống dưới, cảm giác người nhìn quen quen.
Tuy nhiên, khẩu âm của tên béo này lại là Từ Châu, rất không phù hợp. Chớ đừng nói là thanh đại đao trong tay y. Không giống như những lời đồn đãi.
- Tướng quân, tướng quân …
Một văn sĩ mặc áo xanh đi ra từ đội xe, dung mạo không tầm thường, đầy khí khái của người tri thức. Y đi tới trước mặt Hạ Hầu Lan, không ngừng khom người thi lễ nói:
- Không biết tướng quân chặn lại đoàn xe là có lời gì chỉ bảo?
- Ngươi là.
- Bất tài Trần Bật, là tộc nhân Trần thị của Quảng Lăng Hoài Phổ. Số hàng này là chuẩn bị mang tới Cao Đường.
Quảng Lăng Hoài Phổ? Hạ Hầu Lan gật gật đầu.
Y biết Quảng Lăng Hoài Phổ có một đại tộc họ Trần. Khoảng thời gian trước, đại tộc họ Trần đã từng ngoảnh mặt với Lữ Bố. Con cháu của đại tộc, quả nhiên là khí độ bất phàm. Ánh mắt của Hạ Hầu Lan liền dời khỏi xe ngựa, hàn huyên với Trần Bật vài câu, thấy không có sơ hở gì, liền lười hỏi thêm.
- Các ngươi muốn tới Cao Đường?
- Đúng vậy.
- Tới đó chỉ sợ có chút phiền phức.
- À?
- Các ngươi tới Cao Đường, tất phải qua Vu Lăng. Nhưng hiện giờ ở Vu Lăng, chiến sự đang căng thẳng. Các ngươi muốn qua đó, chỉ sợ có chút phiền phức.
Hạ Hầu Lan nói xong, nhìn lướt qua đoàn xe.
Tuy đoàn xe chỉ có hai, ba trăm người. Nhưng những người hỗ trợ đều là nam tử cường tráng.
- Nếu các ngươi gặp phải bại binh đi theo đoàn đội, có khả năng sẽ gặp phải thua thiệt. Nên nghe theo lời ta, đi đường vòng là tốt nhất. Theo Chúc A đi qua sông Tế Thủy, cũng có thể tới Cao Đường. Tuy nhiên lộ trình có hơi xa chút, chỉ sợ phải chậm hơn chừng mười ngày. Trần tiên sinh, ngươi nên cẩn thận xem xét.
Tuy Hạ Hầu Lan là người kiêu ngạo, nhưng cũng phải xem đối tượng là ai. Ở Quảng Lăng, họ Trần có lẽ không phải là cường hào của thiên hạ, nhưng cũng coi như vọng tộc một phương.
So về tiếng tăm, họ Trần ở Quảng Lăng còn lâu mới bằng được họ Trần ở Dĩnh Xuyên, họ Trần ở Nhữ Nam, hoặc là họ Trần ở Nam Dương. Nhưng đặt ở thời này, cũng coi như là vang dội. Dù sao Trần Đăng làm Thái Thú Quảng Lăng, Trần Khuê lại vừa đầu nhập vào Lữ Bố. Cho nên Hạ Hầu Lan tự nhiên nghe nói qua.
Trần Bật vừa nghe, vội vàng cảm ơn Hạ Hầu Lan.
- Đa tạ tướng quân nhắc nhở, bất tài sẽ cân nhắc cẩn thận.
- Đi đi
Hạ Hầu Lan nói xong, lại liếc nhìn Môn Mã một cái, cười nói:
- Người này có thân hình to lớn, vừa nhìn ta còn tưởng rằng là Lưu hoàng thúc Dĩnh Xuyên kia chứ.
Ai mà biết, Trần Bật bỗng giật nảy mình, vẻ mặt tươi cười nói:
- Nếu như thế, bất tài cũng không cần phải làm việc buôn bán thấp hèn này. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của tướng quân?
- Ta là Hạ Hầu Lan, là quânChủ Kỵ của tòa thành này. Tốt rồi, các ngươi mau đi qua đi. Đứng chắn ở cửa mãi cũng không tốt. Đi đi!
Hạ Hầu Lan có chút không kiên nhẫn xua tay, ra hiệu cho phép đội xe đi qua.
Trần Bật nhìn ra được tâm trạng của Hạ Hầu Lan không được tốt, liền vội vàng nói lời cảm ơn, xoay người nói:
- Môn Mã, nhanh dục đoàn xe tiến lên.
Tuy nhiên, y lại phát hiện vẻ mặt của Môn Mã có chút cổ quái.
- Vâng!
Môn Mã thay đổi sắc mặt rất nhanh, lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Y khom người thi lễ với Trần Bật, rồi sau đó ngồi lên xe ngựa, ra hiệu phu xe giục ngựa tiến lên.
- Công tử, vừa rồi lúc ngài nghe tên của Hạ Hầu Lan, vẻ mặt có chút. Chẳng nhẽ người này có gì khác lạ?
Sau khi đặt chân trong một tòa khách điệm trong thành, Trần Bật liền kéo Môn Mã tới một bên, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu là như vậy, chúng ta có thể buông tha kế hoạch này.
Môn Mã, chính là Lưu Sấm! Lưu Sấm nghe xong, xua tay người nói:
- Không cần, cứ theo kế hoạch mà làm.
- Vậy để tại hạ đi xuống an bài.
Trần Bật, cũng chính là Trần Kiểu. Y thấy Lưu Sấm không có ý thay đổi, liền lập tức khom người rời đi.
- Đúng rồi, giúp ta hỏi thăm thoáng cái vị Hạ Hầu Lan này.
- Vâng.
Trong lòng Trần Kiểu hiểu ra, vị Hạ Hầu Lan kia chỉ sợ không đơn giản. Tuy ngoài miệng Lưu Sấm nói không để ý, nhưng hành động của hắn, đã chứng minh người này có chút môn đạo. Nếu không Lưu Sấm sẽ không để bụng như vậy. Còn sai y đi tìm hiểu tình hình của Hạ Hầu Lan.
Xem ra, tối nay phải cẩn thận hơn một chút.
Tình hình của huyện thành Bàn Dương, cùng với kế hoạch, đương nhiên đã có chuẩn bị trước từ lúc ở Lâm Truy.
Tòa thành thị này, nếu so sánh với Lâm Truy, nhiều nhất chỉ là một thị trấn nhỏ.
Nhưng bởi vì vị trí địa lý của Bàn Dương, mà các thành trấn ở đây trên cơ bản đều xây dựng theo kiểu pháo đài. Tường thành cao dày. Nếu muốn cường công, ít nhất phải có hai vạn binh mã. Nhưng vấn đề là, cả Lâm Truy cộng lại chỉ có gần ấy người, càng không có khả năng giao toàn bộ binh mã cho Lưu Sấm chỉ huy được.
Chỉ có ba ngày thao luyện, Lưu Sấm không muốn ba nghìn quân kia biến thành tinh binh. Hắn thậm chí không muốn quá đề cao tinh thần của bọn họ. Chớ đừng nói gì tới sức chiến đấu. Hắn chỉ hy vọng, có thể khiến những người này hiểu được quân kỷ, nghe theo điều khiển. Muốn giải vây cho Vu Lăng, phải dùng kỳ binh để chiến thăng.
Vì thế, trong ba ngày này, hắn đọc rất nhiều tình báo. Mà cái tên Vương Doanh kia, Lưu Sấm cũng không xa lạ gì. Thái Sử Từ và Hoàng Trân đều từng đề cập qua y.
Nếu dựa theo lời của Thái Sử Từ, y không phải là người bản lĩnh lắm, cũng không thể coi là đại tướng chân chính.
Lưu Sấm liền cảm thấy kỳ quái. Mới không lâu trước Vương Doanh chạy trốn khỏi Đông Lai. Sao có thể biến hóa nhanh chóng thành Thái Sơn tặc được? Cộng thêm với việc Thái Sơn tặc xuất hiện rất quỷ dị. Lưu Sấm rất nhanh đoán ra được, đám Thái Sơn tặc kia, chỉ sợ là binh mã của Tào Tháo.
Hắn liền nói khả năng này cho Trần Kiểu để tiến hành thảo luận.
Trần Kiểu cũng rất tán thành suy đoán của Lưu Sấm, cũng rất nhanh định ra sách lược với Lưu Sấm.
Trong tám trăm nam tử cường tráng chọn ra từ mấy nghìn binh mã, Lưu Sấm phát hiện ra một thiên tướng tên là Sầm Bích. Võ nghệ của người này chỉ cao hơn chứ không thấp hơn Bành An, lại có chút dũng mãnh. Giỏi dùng đại đao, coi như là có tiềm năng. Mà mấu chốt nhất, chính là Sầm Bích có gan lớn. Nếu muốn dùng kỳ binh để chiến thắng, thì không có gan lớn không thể được.
Lưu Sấm ra lệnh cho Chu Thương và Sầm Bích thống lĩnh tám trăm binh mã, mai phục ở ngoài thành. Rồi sau đó hắn và Trần Kiểu đóng giả làm thương nhân, lẻn vào huyện thành Bàn Dương.
Hạ Hầu Lan? Lưu Sấm ngồi trong phòng, cầm thanh Giáp Tử Kiếm ra, cẩn thận lau chùi. Bàn Long Bát Âm Chùy, hắn không có khả năng mang tới. Cho dù là Tượng Long Mã, cũng đều đặt ở bên cạnh Chu Thương.
Những binh khí kia quả thực quá bắt mắt. Nhìn thấy Tượng Long Mã và Bát Âm Chùy, chỉ sợ có rất nhiều người cũng có thể đoán ra thân phận của hắn. Còn Giáp Kiếm, tuy không thuận tay bằng Bát Âm Chùy, nhưng cỗ thân thể này của Lưu Sấm, từ nhỏ đã dùng kiếm để luyện công. Nói về sự quen thuộc, cũng không kém hơn Bát Âm Chùy là mấy. Hơn nữa ở bên trong huyện thành Bàn Dương, cũng không có khả năng tiến hành kỵ chiến quy mô lớn.
Nhưng thật ra Giáp tử Kiếm dùng vẫn tốt hơn. Lưu Sấm lẩm bẩm cái tên Hạ Hầu Lan, không nhìn nổi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hạ Hầu Lan, không phải là sư huynh đệ của Triệu Vân đó sao?
Lưu Sấm nhớ mang máng, Hạ Hầu Lan đích thật là đầu phục Tào quân. Về sau ở vách núi Trường Bản gặp lại Triệu Vân. Hình như là hiệu lực dưới trướng Hạ Hầu Đôn.
Nhưng sao y lại chạy tới quận Thái Sơn? Hắn nhíu mày trầm tư một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm. Phải bắt sống Hạ Hầu Lan. Đồng thời còn không thể đánh rắn động cỏ.
Nghĩ tới đây, Lưu Sấm quyết định do đích thân hắn ra mặt, giải quyết vấn đề của Hạ Hầu Lan.
Chiều tối, Hạ Hầu Lan tạm dừng công tác, đi tới một quán rượu trong thành Bàn Dương. Quán rượu này có món thịt dê rất ngon. Nghe nói chưởng quầy của quán rượu là người Ký Châu, thịt dê mà y làm rất hợp khẩu vị của Hạ Hầu Lan.
Y đi vào quán rượu, gọi một cân thịt nướng, và vài cái bánh. Bỏ thịt dê nướng vào trong bánh, lại cho thêm hành tây vào, có thể coi là món ngon mỹ vị. Uống xong bầu rượu, ăn xong bánh và thịt, Hạ Hầu Lan cảm thấy mỹ mãn đứng dậy tính tiền, đi ra quán rượu thì trời đã tối hẳn. Nhìn trái nhìn phải không thấy có người, y tới một góc để đi tiểu.
Thời Đông Hán cũng không có nhà vệ sinh công cộng. Phần lớn mọi người tới những góc khuất vắng người để giải quyết nỗi buồn. Hạ Hầu Lan đi tiểu xong, buộc đai lưng rời đi. Chợt thấy có một người chắn trước mặt.
- Ngươi làMôn Mã?
Hạ Hầu Lan vừa nhìn cái liền nhận ra thân phận của người đến.
Không có biện pháp, thân hình của Lưu Sấm thực sự quá bắt mắt, để lại ấn tượng sâu trong lòng Hạ Hầu Lan. Sau lưng Lưu Sấm là một cái túi để đao bằng da hươu, chuôi đao để lộ dưới xương sườn.
Hắn chắp tay nói:
- Hạ Hầu tướng quân, tiên sinh nhà ta có lễ vật tặng cho tướng quân. Kính xin tướng quân vui lòng nhận cho.
Hạ Hầu Lan ngẩn ra:
- Tiên sinh nhà ngươi.. Trần tiên sinh?
- Đúng vậy.
Lưu Sấm bước một bước dài tới phía trước, rất nhanh đã tới trước mặt Hạ Hầu Lan. Nhưng khoảng cách giữa hắn và Hạ Hầu Lan càng gần, Hạ Hầu Lan càng cảm thấy không thích hợp. Y cảm thấy dường như mình đã quên việc gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra. Mắt thấy Lưu Sấm tới gần, y đột nhiên vươn tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi dừng lại ở chỗ đó.
Y muốn ngăn trở Lưu Sấm, nhưng đã chậm. Hạ Hầu Lan vươn tay muốn Lưu Sấm dừng lại. Chỉ thấy Lưu Sấm bỗng vung tay tới, bàn tay to như kìm sắt đặt lên cánh tay của Hạ Hầu Lan, nở nụ cười thật thà chất phát, nói:
- Hạ hầu tướng quân, tiên sinh nhà ta có ý tốt, mong tướng quần chớ cự tuyệt.
- Ngươi
Hạ Hầu Lan biết không hay, nhấc chân muốn đạp tới.
Nào biết, cánh tay đang nắm của Lưu Sấm bỗng phát lực mạnh. Một chân của Hạ Hầu Lan nâng lên, trọng tâm lập tức mất đi, bị Lưu Sấm kéo tới, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. Không đợi y đứng vững, thân hình khôi ngô to lớn kia của Lưu Sấm lại đi lên, đụng mạnh vào ngực của Hạ Hầu Lan. Cánh tay còn lại của hắn túm lấy ngực của Hạ Hầu Lan, oành một tiếng, Hạ Hầu Lan ngã xuống đất, nửa ngày không tỉnh hồn.
Từ trong bóng tối, hai Phi Hùng Vệ lập tức lao ra, một tay ấn chặt Hạ Hầu Lan, một tay nhét vải bố vào trong miệng y, rồi dùng dây thừng buộc chặt lại.
Lưu Sấm lấy một cái bao tải từ hông, ném cho Phi Hùng Vệ. Hắn tiến lên, ngồi xổm xuống trước người Hạ Hầu Lan, lấy một tấm bài từ eo của y:
- Hành Nhược, có chỗ nào đắc tội, đợi qua đêm nay, ta sẽ hướng ngươi bồi tội.
Hạ Hầu Lan mở to mắt nhìn, miệng ô ô muốn quát to, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào. Lưu Sấm một chưởng đánh y bất tỉnh. Sau đó hai Phi Hùng Vệ bỏ Hạ Hầu Lan vào trong bao tải, vác lên vai, nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Từ lúc Hạ Hầu Lan gặp được Lưu Sấm tới lúc y bị đánh bất tỉnh, trước sau chỉ ngắn ngủi có mười mấy hơi thở. Lưu Sấm ước lượng tấm thẻo bài kia của Hạ Hầu Lan, rồi bỏ vào trong túi, sải bước rời khỏi ngõ nhỏ. Đầu phố, Trần Kiểu đợi đã lâu.
Thấy Lưu Sấm tới, y liền đi lên đón chào.
- Ta đi giải quyết Vương Doanh. Quý Bật dẫn người mai phục ở ngoài thành, đợi cho trong thành có ánh lửa là đoạt thành.
- Vâng.
Thanh âm của Trần Kiểu có chút phát run, vừa sợ hãi, lại vừa hưng phấn.
Lưu Sấm chia tay Trần Kiểu, liền đi thẳng tới huyện nha. Huyện thành Bàn Dương tổng cộng có hai cửa thành, một con đường lớn ở giữa nói thẳng nam bắc, dùng đá vụn trải thành, có thể cho ba cỗ xe ngựa đi song song với nhau.
Cách đó không xa, cửa chính huyện nha đèn đuốc sáng trưng. Lưu Sấm ngồi bên trong một quán rượu gần đó, gọi một bầu rượu, hai đĩa thức ăn, tự rót tự uống.
Thời gian trôi rất nhanh. Xa xa có tiếng gõ canh, báo giờ Hợi đã tới. Lệnh cấm đi vào ban đêm sắp bắt đầu. Xa xa ở cửa thành truyền tới tiếng kèn vang nức nở Đột nhiên, ở một góc thành xuất hiện ánh lửa ngút trời, theo đó là những tiếng gào thê lương:
- Cháy rồi, cháy rồi!
Rất nhanh, trong huyện thành Bàn Dương, xuất hiện hơn mười chỗ có ánh lửa.
Vẻ mặt Lưu Sấm lộ vẻ tươi cười, chậm rãi đứng lên, sau khi trả tiền liền đi nhanh tới huyện nha.
- Người tới là ai, còn không mau dừng lại.
Lưu Sấm lấy ra thẻ bài của Hạ Hầu Lan la lớn:
- Tiểu nhân là thuộc hạ của Hạ Hầu chủ kỵ, vừa mới phát hiện ra tung tích của địch ở trong thành. Tiểu nhân phụng mệnh, đặc biệt tới bẩm báo cho Vương tướng quân.
- À? Đám canh cửa nha môn vừa nghe, lập tức sợ hãi.
- Đi theo ta.
Một nam tử mặc đồng phục đô bá dẫn Lưu Sấm đi vào bên trong. Công đường huyện nhà, chén bàn hỗn độn, không thấy một bóng người. Đô bá kia dẫn theo Lưu Sấm đi qua phòng chính của huyện nha, tới thẳng hậu viện.
- Tướng quân ở chỗ nào?
- Ha hả, tướng quân hôm nay uống hơi nhiều rượu, chính đang ở trong phòng nghỉ ngơi với ca cơ.
- Mau thay ta thông báo, Hạ Hầu chủ kỵ phái người tới, nói rằng trong thành phát hiện tung tích địch. Mời tướng quân nhanh chóng đưa ra quyết định.
Lưu Sấm đứng ở phía sau đô bá, cẩn thận quan sát bốn phía. Rất hiển nhiên, tay Vương Doanh này dường như có chút sơ suất. Ở hậu viện chỉ có hơn hai mươi tùy tùng canh, nhìn qua người cũng không phải rất nhiều. Hắn âm thầm tính toán, đã có chút so đo, hai tay đặt ở hông, lấy mấy phi tiêu trong túi kẹp ở tay. Chậm rãi đi tới phía tên tùy tùng đang nói chuyện với đô bá.
- Trong thành xuất hiện tung tích địch?
- Đúng vậy, đã có vài chỗ xuất hiện lửa cháy.
Tên tùy tùng kia nghe xong, trong lòng cũng căng thẳng, chỉ tay về phía Lưu Sấm, hỏi:
- Hạ Hầu chủ kỵ thực sự phát hiện tung tích địch?
- Đúng vậy.
Lưu Sấm nở nụ cười ngây ngô, dưới chân dùng lực, lập tức lao tới đánh vào người tên tùy tùng kia, rồi thân hình lùi mạnh về phía sau, một cước đá vào ngực vị Đô bá. Khiến vị Đô bá kia phun ra máu tươi, ngã vật xuống đất.
- Không tốt, có thích khách.
Đám tùy tùng ở hậu viện vừa thấy, lập tức kinh hãi, vội vàng ùa lên.
Lưu Sấm xoay người, sáu chiếc phi tiêu lập tức bay ra, cắm vào mặt của sáu người. Phi tiêu này là hắn bắt chước hình dạng của phi tiêu đời sau. Vì luyện tập ném tiêu, hắn đã khổ luyện suốt nửa năm trời. Chỉ có điều, trước đây hắn chưa có cơ hội sử dụng. Hôm nay ở bên trong hậu viện này, chính dễ dàng lấy ra luyện tậm. Hai tay Lưu Sấm vung ra như múa, mười hai chiếc phi tiêu lập tức bay ra. Gần nửa đám tùy tùng đã nằm trong vũng máu Không đợi đám tùy tùng kịp phản ứng, Lý Kỳ nắm lấy chuôi đao, bước nhanh xông tới. Đột nhiên xoay người, Giáp Kiếm ra khỏi vỏ, vẽ lên những ánh đao, chém tới trước người ba tên tùy tùng. Nắm trong tay Giáp tử Kiếm, Lưu Sấm càng giống như một đầu mãnh hổ, đại đao tung bay, vù vù rung động. Chỉ trong một thời gian ngắn, hơn hai mươi tên tùy tụng ở hậu viện đã bị hắn giết sạch sẽ không còn một ai sống sót.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, chỉ thấy Vương Doanh quần áo không chỉnh tế, hai mắt say lờ đờ, mông lung nói:
- Xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy?
Lúc y nhìn thấy khắp mặt đất là thi thể, không khỏi giật nảy mình, lập tức tỉnh rượu. Chỉ có điều, không đợi y kịp phản ứng, Lưu Sấm đã đi tới trước mặt, vung tay bố cổ họng của Vương Doanh, nâng cả người y lên.
- Ta là Lưu Sấm, đặc biệt tới đây lấy đầu chó của ngươi.
Vương Doanh mở to hai mắt nhìn, muốn quát lớn, nhưng bàn tay của Lưu Sấm đã ghìm chặt, sao có thể nói lên lời.
Lưu Sấm cũng không nói nhảm, bàn tay to phát lực. Chợt nghe rắc một tiếng, cổ của Vương Doanh cứ như vậy bị vặn gẫy. Hắn lập tức ném thi thể của Vương Doanh xuống mặt đất.
- A! Trong phòng truyền tới hai tiếng thét chói tai. Là thanh âm phát ra từ hai vị ca cơ.
Nếu bình thường, Lưu Sấm còn có thể thương hương tiếc ngọc. Nhưng hiện tạihắn không nói hai lời, cầm đao xông vào phòng, cũng không quan tâm hai vị ca cơ kia trần trụi quyến rũ trên giường, vung đao chém một phát. Thấy bên trong phòng không còn người sống, Lưu Sấm mới xoay người đi ra.
Máu tươi chảy dài trên hành lang.
Hắn giẫm lên vũng máu tươi, theo hành lang dài đi tới cánh cửa bên cạnh hậu viện, mở cửa, lắc mình rời khỏi Lúc này, trong thành Bàn Dương, ánh lửa ngút trời!