Lã Đại không phải kẻ ngu, lại càng không phải loại người không biết linh hoạt ứng biến.
Thật ra y vô cùng khôn ngoan!
Chỉ có điều cái tính bướng bỉnh và nghiêm túc từ tận xương tủy khiến y có vẻ rất mâu thuẫn. Lưu Sấm cảm thấy tên huyện lệnh Hải Lăng kia quả là có mắt như mù, một người chuyên cần tận tụy như Lã Đại lại không cần, còn cực lực tìm cách đuổi y đi. Nếu quan hệ giữa Lã Đại và Trần Ứng tốt như vậy, sao y có thể ở một huyện đường nhỏ như vậy làm một tên quan lại tiểu tốt? Nói trắng ra là y với Trần Ứng chỉ sợ cũng chỉ là quan hệ sơ sơ, không có giao tình mà thôi.Bằng không mà nói, Lã Đại chỉ cần nói với Trần Ứng một câu, huyện lệnh Hải Lăng sẽ rắc rối to. Lã Đại không phải là không muốn linh hoạt ứng biến, chỉ là không có cách nào linh hoạt ứng biến thôi, nên mới phải giữ cái bộ dạng chuyên cần cố chấp, nén giận tiếp tục sống ở huyện Hải Lăng.
Kết quả là, ta lại càng được lợi! Đây chính là Đông Ngô trường thọ lão ông, một nhân tài thực sự
- Đi Đan Dương?
Lã Đại rất nhanh nắm bắt vai trò của mình, liên tục lắc đầu.
- Hiện nay tướng đang trấn giữ Đan Dương là Tôn Hà Tôn Bá Hải, người này thuộc gia tộc của Tôn Kiên, là huynh trưởng của Tôn Sách. Tôn Bá Hải tính tình trầmổn, lại giỏi giang, tuyệt đối không phải hạng người bình thường. Công tử nếu đến Đan Dương sẽ vấp phải sự cản trở của Tôn Hà, lại càng phiền phức hơn.
Đừng cho rằng Lã Đại chân không bước ra khỏi nhà, nhưng nói về thế cục Giang Đông, y lại rõ như lòng bàn tay. Trong lịch sử, Lưu Bị và Lã Bố thêm lần nữa giao chiến, Tôn Sách mấy lần vượt sông, Hải Lăng trở thành chiến trưởng khốc liệt nhất của quận Quảng Lăng, gần như hóa thành một mảnh hoang tàn. Lã Đại chính vào lúc đó, mang theo gia quyến trốn đến Giang Đông tị nạn. y rất thông hiểu Giang Đông, thậm chí so với rất nhiều người dân địa phương Giang Đông còn rõ ràng hơn.
Lã Đại nghe xong kế hoạch của Lưu Sấm, lập tức phản đối.
Hiện nay Giang Đông đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, Tôn Sách ở Hội Kê đại hoạch toàn thắng, đuổi Lưu Diêu và Hứa Thiệu đi Nếu lúc này, Lưu Sấm đem theovài trăm người đến Đan Dương, chắc chắn sẽ bị Tôn Bá ngăn cản. Ngươi không thuộc đường, lại mang theo nhiều chiến mã như vậy, làm sao có thể thả ngươi đi dễ dàng vậy?
Lúc này, đám người Lưu Sấm đang ở bên bờ Bắc sông Giang, ở hướng Đông so với Đan Dương. Bọn họ vượt qua Trường Giang đã hơn một ngày, nhưng liên tiếp mấy ngày hành quân gấp khiến mọi người rất mệt mỏi, tạm thời ở bên sông nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
Lã Đại hỏi rõ vị trí, liền giơ tay vẽ trên mặt đất một tấm bản đồ đơn giản. Lưu Sấm không khỏi thầm tán thưởng, người này quả nhiên lợi hại. Toàn bộ địa hình địa mạo Giang Đông như đã in trong óc y, hạ bút thành văn.
- Chúng ta bây giờ đang ở bờ sông, xuôi về phía Nam chính là Bì Lăng, ướcchừng một ngày đường là đến.
Hướng tây, có hai con đường.
Một dẫn đến Đan Đồ, Tôn Hà trấn thủ nơi đây. Một nhánh khác dẫn đến Khúc A Miền Khúc A đã trải qua một cuộc đại chiến, tình hình vô cùng hỗn loạn. Tôn Sách mang đi phần lớn binh mã, còn lại đang canh giữ ở Đan Đồ. Cho nên nếu công tử muốn Tây tiến thì nên mượn đường qua Khúc A. Mặc dù phải đi đường vòng nhưng so ra thì an toàn hơn nhiều. Quan trọng hơn là, công tử có thể tiến hành bổ sung lực lượng ở Khúc A, sau này lại muốn bổ sung lực lượng lần nữa, lại càng khó khăn.
- Lời này ý là?
Lã Đại vẻ mặt hưng phấn, tỏ ra mình đã định liệu được hết thảy. So với bộ dạngxui xẻo của y mà Lưu Sấm gặp được ở Hải Lăng, quả thật là hai người khác nhau.
- Công tử người xem... Khúc A hướng tây, trên đường đi có các huyện Câu Dung, Giang Thừa, Hồ Thục, Mặt Lăng, đều có binh mã đóng quân, khó mà thoải mái đi qua được. Dọc theo con đường này, có vô số trạm kiểm soát, cường hào địa phương lại nắm trong tay trọng binh. Nếu nhân mã của công tử không quá đông, còn có thể đi qua. Nhưng cả thảy ba trăm người, một khi xảy ra hiểu lầm sẽ dẫn đến xung đột dữ dội. Như vậy đương nhiên sẽ kinh động đến Tôn Hà ở Đan Đồ, càng thêm phiền phức. Cho nên ta nghĩ công tử nên bổ sung quân nhu ở Khúc A, sau đó tiến về phía Nam!
Lã Đại nói xong, vẽ một tuyến đường trên mặt đất.
- Ở giữa hai huyện Lật Dương và Đan Hòa là một khoảng đất hoang, trăm dặmkhông bóng người. Đến lúc đó chúng ta xuyên qua giữa hai huyện là có thể đến thẳng Ngưu Chư, qua Giang Tiến là tới quận Cửu Giang. Sau đó chúng ta đi qua Hợp Phì, rồi tiếp tế quân nhu ở Thành Đức, sau đó vòng qua hồ Thược Pha, ven theo phía bắc sông Tiết thượng lưu sông Tiết và dòng sông Dĩnh chan hòa vào nhau. Chúng ta qua sông ở đoạn này thì có thể bình an tiến vào Nhữ Nam.
Qua sông Hoài chính là Hạ Thái.
Lã Đại vẽ trên mặt đất loằng ngoằng rẽ ngang rẽ dọc, làm cho Lưu Sấm, Từ Thịnh choáng váng.
Y tuyệt đối là một tấm bản đồ sống!
- Lựa chọn con đường này, có mấy lợi ích. Khúc A, Ngưu Chử, Lịch Dương,Thành Đức đều có thể làm điểm tiếp tế quân nhu, hơn nữa cũng không quá nguy hiểm, càng sẽ không bị binh mã chặn đường.
Lưu Sấm tuy không rõ lắm về bức bản đồ của Lã Đại, nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại.
- Như vậy, liền làm theo lời tiên sinh.
“Định Công” chuyển thành “Tiên sinh”, cũng biểu thị Lã Đại trong đội ngũ này có vị trí cao đến đâu.
Lưu Sấm cơ bản ghi nhớ tuyến đường mà Lã Đại vạch ra, rồi cùng Từ Thịnh đứng dậy cáo từ.- Công tử, ta còn một chuyện nữa
- Tiên sinh yên tâm, đợi sau khi ta về Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ xong xuôi, ngay sau đó sẽ đưa hai chất nhi nhập học.
Với chuyện Lã Đại cứ nhắc đi nhắc lại, Lưu Sấm đành bất đắc dĩ gật đầu. Hắn ra khỏi quân trướng, chỉ trong chốc lát đã thấy vợ của Lã Đại mang hai đứa con tiến vào. Hai đứa con của Lã Đại, con trưởng tên Khải, con thứ tên Tuyền, sau khi theo sau vợ Lã Đại tiến vào quân trướng, nhìn thấy Lã Đại ngồi ngay ngắn trên đệm giường chính, đang thưởng rượu, nét mặt ung dung.
- Phu quân, đến lúc này ông còn bình thản được sao? Hay là tìm cơ hội rời khỏi chỗ này.- Tại sao phải rời đi?
- Nhưng vừa rồi
Lã Đại khẽ mỉm cười, ngoắc tay ra hiệu cho vợ ngồi xuống, để cho hai con cùng nhau cùng ăn:
- Lúc này lúc trước khác nhau, ta khi trước còn chưa hiểu rõ công tử là người như thế nào, mà nay đã được tỏ tường, cũng không cần lo lắng. Pbà ngươi không phải luôn khuyên ta rời khỏi Hải Lăng sao? Hiện giờ có cơ hội, hơn nữa còn là đi tới Dĩnh Xuyên, cớ sao còn do dự? Dĩnh Xuyên, chính là nơi mà sĩ tử trong thiên hạ nhất loạt hướng đến.
- Nhưng Lưu công tử là người có thể tin tưởng sao?- Ta đã xem qua gia phả của hắn, là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, là bậc hoàng thân quốc thích, cũng là người có thể phó thác. Hắn hiện tại nghèo túng, bất đắc dĩ mới trở thành giặc cỏ. Nhưng chỉ cần hắn trở lại Dĩnh Xuyên, chứng minh được thân phận của hắn, là mọi vấn đề đều được dễ dàng giải quyết. Lấy gia thế của hắn, về sau các con học thành tài, có thể nhận được nhiều chiếu cố. Coi như là hắn không liên quan, đến Dĩnh Xuyên... Ha hả, dù sao cũng có thể có được rất nhiều cơ hội. Cho nên, ta quyết định đánh cuộc một lần! Ta tin tưởng, Lưu công tử có thể gây dựng lên đại nghiệp.
Nghe Lã Đại nói như vậy, vợ y cuối cùng cũng tạm yên lòng.
- Ông xem trọng hắn như vậy sao?
Lã Đại trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:-Trung Lăng Hầu là mẫu mực của sĩ tử trong thiên hạ, vì thế được nhiều người kính trọng. Tuy nhiên, trên người Lưu công tử lại không có mỹ đức của Trung Lăng Hầu, thậm chí có thể nói, toàn bộ khuyết điểm của Trung Lăng Hầu, hắn tất cả đều lấy trọn.
- Vậy ông còn xem trọng hắn?
- Phu nhân, hắn nếu làm kẻ trị nước, chỉ e thế nhân khó dung. Nhưng hôm nay ta và bà rơi vào thời thế loạn lạc, ở bên loại người này ngược lại là an toàn nhất. Giống như kẻ quân tử cương trực như Trung Lăng Hầu, khó có thể sống trong thời thế loạn lạc này dược. Cho nên, ta nhìn công tử còn có thể trở nên xuất chúng hơn nữa, hơn nữa trên người hắn cũng có tư thê kiêu hùng, làm việc không từ thủ đoạn, lòng lang dạ sói. Người như vậy trong thời thế loạn lạc này, ngược lại là vô cùng thích hợp... Phu nhân, bà tin tưởng vào con mắt của ta, nó sẽ không nhìn lầm.Trong lúc nhất thời, vợ y nhất thời có chút trầm mặc!
Trên bến thuyền Đông Lăng Đình, Lưu Sấm đoạt được không ít đồ tốt. Tuy nhiên, mấy thứ này đối với Lưu Sấm mà nói, chẳng có tác dụng gì, giữ lại bên người lại càng thêm vướng bận Lưu Sấm vốn là định vứt bỏ những hàng hóa này, nhưng sau khi nghe Lã Đại nhắc nhở, hắn quyết định tìm cách đem bán những thứ hàng hóa này ở Khúc A.
Khúc A, quả thật là một cái chợ tốt. Lưu Diêu lúc trước gây dựng nên Khúc A, tụ tập ở đây không ít phú hào Giang Đông. Mà nay Khúc A hỗn loạn, chính là mượn cơ hội này, trao đổi một chút lương thảo và đồ quân nhu. Ví như người hầu và vũ khí. “Giang Đông xuất đao kiếm”, quận Hội Kê có Long Tuyền, tụ tập rất nhiều thợ thủ công đúc các thứ binh khí. Đáng tiếc, Long Tuyền quá xa, hơn nữa lại bị vây trong chiến khu, nếu không Lưu Sấm thật muốn đi xem một lần, nhìn ngắm nơi mà về sauchỉ còn hư danh, thánh địa đao kiếm nổi tiếng gần xa đương thời. Thật quá đáng tiếc!