Trở lại lều lớn trung quân, Lưu Sấm lập tức sai người tìm Thái Sử Từ, Từ Thịnh, Bộ Chất và Lã Đại đến.
Hắn đem những lời Gia Cát Lượng vừa nói, nói lại cho bốn người biết, trong quân trướng bỗng nhiên rơi vào trạng thái yên lặng.
Một lát sau, Thái Sử Từ nói:
- Đông Lai mười ba huyện, từ Sơ Bình đến nay nhiều lần dấy binh làm loạn. Ta nhớ trước ở Thái Bình loạn lạc, có người nói quận Đông Lai có mười hai vạn hộ, gần sau trăm ngàn nhân khẩu. Sau loạn Thái Bình, nhân khẩu liền giảm mạnh chỉ còn hơn chín vạn hộ Từ khi thành lập tới nay, thảm họa chiến tranh liên miên. Thời điểm nguyên niên Hưng Bình, nhân khẩu chỉ còn năm vạn hộ. Gia Cát Khổng Minh này nói cũng không sai, tình hình trước mắt của quận Đông Lai và Bắc Hải quận, đúng là không thích hợp để phát triển lâu dài.
Bộ Chất thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn Lưu Sấm nói:
- Không nghĩ tới Gia Cát Khổng Minh này tuổi còn trẻ, mà hiểu biết cũng không ít. Tuy nhiên, từ khi vừa bắt đầu ta đã không nghĩ đến chuyện chọn Bắc Hải và Đông Lai làm căn cứ. Điều bây giờ công tử cần chính là tạo công danh, như vậy Bắc Hải Đông Lai cũng là một vùng đất thích hợp. Đầu tiên, quận Đông Lai ở ven biển, có lợi cho công tử vì có Úc Châu Sơn trợ giúp; tiếp theo Đông Lai Bắc Hải tuy rằng ba mặt toàn địch, nhưng trên thực tế tình hình không khó khăn như vậy. Công tử nghe ta nói theo thế cục.
Bộ Chất dứt lời, liền sai người mang bản đồ tới.
- Nếu sau khi công tử lấy Bắc Hải, chẳng qua chỉ khống chế được bốn người Viên Đàm, Điền Giai, Lã Càn và Tang Bá.
Binh pháp có câu: Thượng binh phạt mưu, thứ binh phạt giao. Cho nên công tử muốn chiếm lĩnh Bắc Hải, nhất định phải nghĩ cách lợi dụng quan hệ với những người này, để thu hoạch lại lợi ích lớn nhất có thể. Trong mấy người, chỉ có Quản Thống là thực lực yếu kém nhất. Cho nên công tử chỉ cần điều một đội binh mạnh, kiềm chế Quản Thống, rồi sau đó Tử Ngĩa đi đến Đông Lai chiêu mộ binh mã, như vậy cũng không khó đối phó. Hơn nữa, Quản Thống chi phối Hoàng huyện, ở vào phía bắc của Đông Lai. Phạm vi chi phối cũng chỉ ở phía bắc bộ của Đông Lai, giống như Bất Kỳ chi phối nam bộ, Kiềm Tưu cơ bản không có cách gì khống chế, công tử thừa dịp thủ, rồi sau đó giành lại Đông Lai.
- Như thế thì Quản Thống khó uy hiếp được.
Lưu Sấm nhìn bản đồ, nhẹ nhàng gật đầu.
- Tử Sơn, tiếp tục.
- Người công tử phải chú ý nhất, không ai ngoài Viên Đàm. Trong trường hợp Điền Giai và Viên thị vẫn đang tồn tại mâu thuẫn, đã giao tranh nhiều lần, có thể nói là thù sâu như biển. Công tử chỉ cần khơi mào chiến tranh giữa Điền Giai và Viên Đàm, thì Viên Đàm không còn sức đâu mà uy hiếp Bắc Hải Cái gọi viễn giao cận công, chính là như thế. Về phần Lã Càn quận Thái Sơn Người này ngược lại có chút phiền phức. Điền Giai dựa lưng vào Duyệt Châu, hiển nhiên không dám phản bội Tào Tháo.
Cho nên muốn dựa vào Điền Giai giam chân Lã Càn, chỉ sợ khó có thể đạt được. Hơn nữa, công tử là người ngoài, giờ đi chiếm lĩnh Bắc Hải sợ khó có được sự ủng hộ của người địa phương. Nếu như mọi thứ đều thuận lợi, thì không sao. Nhưng nếu như chiến sự không ngừng, chỉ sợ cường hào ở Bắc Hải, cũng sẽ không vui vẻ
- Ý của Tử Sơn là gì?
- Lời nói của Khổng Minh: Từ từ mưu đồ. Chất rất đồng tình Cho nên, ta đề nghị công tử không cần nóng lòng xâm nhập Bắc Hải. Trước tiên phải đặt một chân lên, để thử thái độ của Bắc Hải. Nếu Bắc Hải phản ứng không lớn, thì xâm nhập vào Bắc Hải; Nếu như phản ứng mãnh liệt, thì nghĩ đường đi khác. Khổng Minh nói, được nhất ẩn sĩ ủng hộ, đó là kế sách tốt. Ta nghe nói, đầu năm có Kinh học đại sư Trịnh Công Khang Thành về thăm nhà, sao công tử không thử mời ông ta ra mặt một lần?
- Trịnh Huyền?
Lưu Sấm nghe được khẽ giật mình, lông mày không khỏi nhíu chặt lại. Trịnh Huyền, tự Khang Thành, người Cao Mật. Là thế tôn đời thứ tám Hán thượng thư phó xạ Trịnh Sùng.
Người này trước theo Trương Cung Tổ học Thượng thư Chu lễ Tả truyện, sau lại học qua cổ văn với Từ Mã Dung, đệ tử nhiều đến mấy nghìn người, là nhà đại nho lúc bấy giờ. Tuy nhiên từ khi gặp tai họa, Trịnh Huyền bị giam cầm. Vì thế đóng cửa, chuyên tâm vào học thuật, lưu bách vạn dư ngôn, thế xưng Trịnh học.
Một nhân vật như vậy, Lưu Sấm sao lại không biết được.
Kiếp trước thậm chí hắn còn mua sách của Trịnh Huyền viết, chỉ có điều nội dung thật sự rất khó hiểu. Làm hắn cuối cùng phải vứt bỏ. Nhưng vấn đề là, Lưu Sấm vừa mới giết một học trò của Trịnh Huyền. Mà nay đã muốn thỉnh cầu Trịnh Huyền ra mặt giúp. Có phải có chút lỗ mãng không?
- Tử Sơn, như ngươi vừa nói thì Khang Thành Công là sự lựa chọn tốt nhất.
Hắn nuốt nước miếng, cười chua xót nói:
- Nhưng ta vừa mới giết Tôn Càn, tên đó là học trò của Khang Thành Công. Bây giờ ta lại đi xin y giúp đỡ, ta lo lắng y chưa chắc đã đồng ý.
- Tôn Càn là học trò của Khang Thành Công?
- Đúng vậy!
Bộ Chất trước hơi sửng sốt, sau đó ung dung nói:
- Vậy thì sao?
- A?
- Đệ tử của Khang Thành Công có mấy nghìn người, chỉ sợ ngay cả y cũng không nhớ được có những người nào.
Lúc trước thời điểm Khang Thành Công đi qua Hoài Âm, ta còn nghe y giảng bài, nói như vậy ta cũng là học trò của y. Khổng Tử chu du các nước, đệ tử khắp thiên hạ, nhưng những người chân truyền lại rất ít. Tôn Càn này ta chưa từng nghe nói qua hắn ta là đệ tử của Trịnh Công. Cứ coi như là đúng đi chằng nữa, chắc chỉ nghe qua Trịnh Công giảng bài, không coi là đệ tử chính thức Đừng nói là công tử nghĩ đến, những người nhà họ Trịnh coi người là kẻ thù của họ?
- Cái này cũng khó nói.
Nhìn bộ dạng do dự của Lưu Sấm, Lã Đại không kìm nổi cười lớn.
- Công tử, người đúng là lo lắng nhiều quá.
- Định Công nói xem nào?
- Nếu đổi lại là người khác, Trịnh Công có lẽ sẽ gây khó dễ. Nhưng nếu là công tử, Trịnh Công tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Ta còn nhớ, Trịnh Công lớn hơn Đào Công mười tuổi, lúc trước khi Đào Công đến thăm quan trường học, từng cùng Khang Thành Công cầm đuốc soi đêm đọc, đàm kinh luận đạo, lúc ấy học trò truyền nhau một giai thoại, nói Khang Thành Công và Trung Lăng Hầu đã kết thành tri kỷ.
Khi xảy ra tai họa, Khang Thành Công gặp nguy hiểm, cũng là do Trung Lăng Hầu ra mặt, giải cứu Khang Thành Công thoát khỏi tai họa. Tuy rằng Khang Thành Công cuối cùng vẫn bị giam cầm, nhưng đã giữ lại được tính mạng. Người nói xem, Khang Thành Công có thể gây thù với người sao?
Lưu Sấm kinh ngạc, một lúc lâu không nói lên lời.
Không nghĩ tới, phụ thân của mình lại có mối quan hệ như thế này? Nếu Lưu Đào quả thật có quan hệ thân thiết với Trịnh Huyền, nói không chừng ông ta sẽ thật sự ra tay giúp đỡ, trợ giúp Lưu Sấm chiếm lĩnh Bắc Hà.
Bộ Chất cười nói:
- Cho nên, theo ta thấy, công tử không cần vì thế mà lo lắng quá. Công tử hiện giờ phải suy nghĩ xem, làm như thế nào để ổn định trận tuyến đầu, tìm chỗ nương thân, rồi sau đó từ từ bàn sách lược đối với Bắc Hà.
Lưu Sấm quay nhìn Thái Sử Từ, rồi lại quay sang nhìn Bộ Chất và Lã Đại.
Hắn đột nhiên mỉm cười!
- Tử Sơn, nhất định là ngươi đã có chủ ý, còn không mau nói rõ với ta, đừng để ta sốt ruột.
Bộ Chất cười ha hả, đứng lên nói:
- Công tử nói không sai, đêm qua ta đã cùng với Định Công và Tử Nghĩa bàn bạc một chút, nếu công tử muốn giành Bắc Hải, thì trước tiên phải chiếm được Đông Võ.
Đông Võ là nơi giao nhau giữa Lang Gia và Bắc Hải, binh lực hầu như không có, nếu muốn chiếm lĩnh, cũng không cần tốn nhiều công sức. Sauk hi cướp lấy Đông Võ, có thể phân ra giành hai huyện Kiềm Tưu và Lang Gia. Kiềm Tưu cũng là huyện giao giữa Đông Lai và Bắc Hải, với khả năng của Tử Nghĩa, chiếm Kiềm Tưu dễ như trở bàn tay. Công tử lại phái Văn Hướng đi chiếm Lang Gia Ba địa phương này cũng không quá lớn, binh lực cũng không cường thịnh. Vả lại công tử xem, ba nơi này nếu chiếm được, thế cục hiện ra sẽ như thế nào?
Vừa nói, Bộ Chất vừa vẽ trên địa đồ ba điều tuyến.
Đông Võ, Lang Gia, Kiềm Tưu huyện Ba huyện thành này, hình dáng giống như một tam giác.
- Ba chân, thế chân vạc? Cổ nhân thường dùng cái Đỉnh để cúng tế, lớn nhất chính là ba chân vạc. Chiếu theo quan điểm của bọn họ, ba chân cũng là lựa chọn tốt.
Lã Đại đứng lên nói:
- Kiềm Tưu, Đông Võ, Lang Gia Ở giữa ba vùng này, địa thế bằng phẳng, có thể hô ứng lẫn nhau. Sau khi Tử Nghĩa cướp được Kiềm Tưu, có thể thong báo ngay tới Tiết Châu, mời hắn ta ở đây lên Bất Kỳ, rồi sau đó thuận thế giành Tráng Võ. Kể từ đó, tiến, có thể đánh chiếm Tức Mặc, làm cho Đông Lai khiếp sợ, lui có thể thủ vững Kiềm Tưu, phát triển ngày một lớn mạnh. Tóm lại, sau khi chiếm được ba huyện thành này, công tử sẽ có nơi sống yên ổn. Rồi sau đó liên lạc với Khang Thành Công, tiến ra Bắc Hải, nếu như vậy cũng không phải là chuyện phiền phức gì.
Lưu Sấm đứng dậy, đi đến trước bản đồ xem xét.
Trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên xoay người nói:
- Còn có một việc.
- Chuyện gì?
- Tử Sơn lập tức phái người đi đến Bành thành mời Ngô Phổ tiên sinh đến đây.
- A?
- Ngươi đừng hỏi ta vì sao, tóm lại bất luận như thế nào, cũng phải mời cho được Ngô tiên sinh đến đây, rồi sau đó tốt nhất nghĩ cách đi đến huyện Tiếu, mời thầy của Ngô tiên sinh, Hoa Đà - Hoa tiên sinh mời đến Đông Võ.
- Lẽ nào thân thể công tử có chỗ nào không khỏe?
- Ngươi nói đùa gì thế, ngươi thấy bộ dạng của ta có chỗ nào giống bị bệnh sao?
Lưu Sấm trợn tròn mắt, tức giận nói.
- Chuyện này các ngươi không cần hỏi nữa, bây giờ phải mời Ngô tiên sinh đến đây rồi nói sau.
Trong lúc đó Lưu Sấm nhớ tới một chuyện, trong lịch sử Trịnh Huyền bảy mươi tuổi hình như mất ái tử.
Trịnh Huyền chỉ có một đứa con trai, hình như gọi là Trịnh Ích Ân, năm nay chừng ba mươi tuổi. Đại danh của hắn ta Lưu Sấm không nhớ rõ, chỉ nhớ tên tự. Nếu nhớ không nhầm, Trịnh Ích Ân sẽ ốm chết trong khoảng thời gian này Tuy nhiên nếu Bộ Chất bọn họ không đề cập đến chuyện này, chứng minh rằng Trịnh Ích Ân còn chưa chết. Nếu như có thể cứu sống Trịnh Ích Ân, không phải lại càng dễ nói chuyện với Trịnh Huyền hơn sao.
Phải biết rằng, Trịnh Huyền đối với đứa con này có thể nói là rất mực yêu thương. Sau khi Trịnh Ích Ân chết, Trịnh Huyền đổ bệnh không dậy nổi, năm năm sau mất ở Kiến An.
Lưu Sấm cũng không biết nhiều về Trịnh Huyền, tuy đã mua qua sách của ông ta, nhưng cũng chưa từng cẩn thận đọc bao giờ.
Nhưng không thể phủ nhận, sự ảnh hưởng của Trịnh Huyền ở thời đại này rất lớn Ông ta có thể sống thêm một năm, đối với Lưu Sấm mà nói, có rất nhiều lợi ích.
Tiếc là, không biết Trương Trọng Cảnh giờ ở chỗ nào.
Nói cách khác, nếu mời được hắn ta đến, có lẽ sẽ nắm chắc hơn Lưu Sấm nói thầm trong lòng, quay về ghế ngồi xuống.
Kế tiếp, nhất định phải nhanh chóng chiếm lấy Đông Võ!