Nếu không có sự tham gia của Thái Sử Từ và và 600 binh lính Đan Dương của hắn, Lưu Sấm tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đúng vậy, trong sử sách thì Viên Thuật là đích xác không được tốt lắm, nhưng có thể là chư hầu một phương cũng không thể coi thường. Cho dù tinh lực của Viên Thuật là ở Nhữ Nam và Từ Châu, nhưng nếu chọc giận người này, gã có thể lập tức triệu tập mấy ngàn quân, có thể khiến Lưu Sấm gặp phải trở ngại.
Viên Thuật có thể tiêu hao được tốt, nhưng Lưu Sấm thì không được.
Nghĩ kĩ lại, một ngàn hai trăm người trong tay hện giờ, hắn đã phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể lôi kéo được họ?
Từ ban đầu chỉ có ba mươi sáu người, sau này là nhân mã của Tiết Châu ra nhập. Về sau thì cứ chắp vá lung tung, rồi cũng được hơn ba trăm người.
Giang Đông, có lẽ là đất lành của Lưu Sấm.
Trước là thu phục được ba trăm tù binh Đan Dương, sau đó là sáu trăm, tính tổng thể ra thì ngày càng lớn mạnh hơn.
Nhưng trong thời gian đó, đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Ba mươi sáu người lúc ban đầu, nay còn sống được mấy người.
Ngày trước Lưu Sấm đã từng tính qua, ngoại trừ Bùi Thiệu, Bùi Vĩ, Thường Thắng, thêm vào đó là Trương Thừa, Trương Siêu, Lý Luân, cùng với Hoàng Thiệu ra, hai mươi sáu người còn lại, thì hiện giờ cũng chỉ còn lại bảy người. Đây là thành viên tổ chức ban đầu của Lưu Sấm, hiện giờ bọn họ đã chết trận tha hương, khiếm Lưu Sấm đau lòng không nguôi.
Hoàng Thiệu hiến kế đánh chiếm Mã Khâu, Lưu Sấm có thể đoán ra được phần nào ý nghĩ của y.
Sau khi Lã Đại và Bộ Chất đến, đã khiến sức ảnh hưởng của Hoàng Thiệu giảm đi rất nhiều.
Tuy rằng Lưu Sấm vẫn vô cùng coi trọng y, còn để y ngày càng nắm quyền quản lý quân nhu, quân dụng. Nhưng so với việc ở bên cạnh Lưu Sấm hiến kế lập mưu, thì sức ảnh hưởng của y đã giảm đi không ít. Cho nên, Hoàng Thiệu cũng muốn được thể hiện một lần, để ngày càng được coi trọng.
Đương nhiên, trong tay y còn một con bài chủ chốt.
- Sau khi qua sông, Thiệu muốn chúng ta đi về phía Hạ Thái.
- Ồ?
Hoàng Thiệu nói:
- Lẽ nào công tử đã quên, ở Hạ Thái Thiệu còn một vài bộ khúc, tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng họ có thể vì công tử mà làm hết sức mình.
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.
Mặc kệ bộ khúc của Hoàng Thiệu có bao nhiêu thì đối với tình hình của Lưu Sấm hiện giờ, điều này là vô cùng quan trọng.
Hiện tại Lưu Sấm không thiếu tiền…
Số tiền mà Quản Hợi cất giữ, thêm vào số tiền mà Tiết Châu tặng cho, cùng với số tiền mà cướp đoạt được ở Hoài Âm, giờ tiền trong tay hắn không phải là ít.
Ở đến đò Đông Lăng Đình bọn họ cướp được thuyền hàng của huyện lệnh Hải Đăng, hàng hóa trên thuyền cũng được lấy đi sạch sẽ, ở Khúc A bán hàng đổi lấy nô lệ và tiền. Từ đó, Thái Sử Từ Thái Sử Từ lại tiếp tục cướp đoạt ở Vu Hồ, thu được mốt số lượng của cái lớn. Nếu cộng dồn vào một chỗ, có lẽ Lưu Sấm còn chưa đạt được đến cái mức gia tài trăm triệu như Mi gia, nhưng tiền thì không hề thiếu…có số tiền này, và cả binh mã, đủ để hắn đứng vững ở đất Dĩnh Xuyên.
- Nếu như vậy, hãy làm theo lời tiên sinh nói đi.
Ban đêm Lưu Sấm dẫn quân tập kích Mã Khâu một cách bất ngờ.
Mã Khâu rất nhỏ, trên danh nghĩa là một huyện, nhưng trên thực tế chỉ là một thị trấn.
Cộng hết lại, dân số không đến bốn năm nghìn nhân khẩu, binh mã không quá ba trăm người. Nếu nơi lỏng phòng giữ như vậy, Lưu Sấm gần như không cần tổn hao gì mà có thể chiếm được Mã Khâu. Huyện trưởng Mã Khâu biến thành tù binh khi còn đang suy giấc ngủ, ông ta không hề biết về quân của Lưu Sấm rốt cuộc là từ đâu tới.
Lưu Sấm cũng không nghĩ là sẽ đại khai sát giới, nên sau khi sai người phong tỏa cửa thành Mã Khâu, liền hạ lệnh thu thập đò ngang.
Bến đò Mã Khâu có hơn mười chiếc thuyền thì toàn bộ đều bị Lưu Sấm cướp đi.
Quản Hợi dẫn quân qua sông trước, rồi sau đó đưa xe đồ quân nhu quân dụng qua sông, cuối cùng là đám người Lưu Sấm và Thái Sử Từ qua sông…Sau khi sắp xếp mọi thứ yên ổn, Lưu Sấm liền tới bến đò. Về phần thị trấn Mã Khâu, đã có Bộ Chất, Từ Thịnh, Tiêu Lăng ba người chấn giữ, huyện trưởng Mã Khâu cũng không dám có ý kiến gì.
Qua sông Hoài, chính là Nhữ Nam
- Đúng vậy !
Lưu Dũng đững ở bờ sông, nhìn đòng nước sông cuồn cuộn chảy, không khỏi thở dài một tiếng.
- Thoáng một cái đã mười năm, có thể Mạnh Ngạn đã quên rồi…Ha ha, lúc đó ta còn nghĩ là đưa cháu đến Giao Châu, nhưng do đường xá xa xôi, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
- Đi Giao Châu?
Lưu Sấm ngẩn ra, nói một cách nghi ngờ:
- Vì sao thúc phụ lại lựa chọn Giao Châu?
Lưu Dũng khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Lã Đại,
- Chắc hẳn Định Công biết nguyên nhân.
Lã Đại cũng đang sững sờ, rồi bỗng giống như nhớ tới điều gì đó, lộ ra vè hiểu, nói:
- Hay là muốn đi tìm Sĩ Uy Ngạn?
- Ha Ha, đúng vậy.
Sĩ Uy Ngạn nào?
Lưu Sấm mở to mắt, có chút không hiểu ở đây.
Lã Đại vội vàng giải thích, nói:
- Nhắc tới Sĩ Uy Ngạn, có lẽ công tử không thấy quen thuộc.
Trên thực tế trước khi xảy ra loạn đạo Thái Bình, người đó rất ít khi đến Trung Nguyên, hiện giờ những người nhớ đến người đó, chắc cũng không còn nhiều nữa.
Sĩ Uy Ngạn, chính là An Viễn tướng quân, Long Độ Đình Hầu, Thái Thú Giao Chỉ Sĩ Tiếp.
Sau loạn Vương Mãng thì Sĩ gia định cư tại Giao Châu, vẫn là vọng tộc hàng đầu ở địa phương. Ngoại trừ Sĩ Tiếp thống lĩnh Giao Chỉ ra, thì còn có mấy huynh đệ khác thống lĩnh ba quận Hợp Phổ, Cửu Chân, và Nam Hải, là cường hào ở Lĩnh Nam, hùng quan Giao Châu, quận Hào Liệt. Khi Đổng Trác dời đô đến Trường An, thiên tử từng hạ chỉ, lệnh cho Sĩ Tiếp thống nhất bảy quận Giao Châu…Ha ha, có thể là công tử không biết, những năm đầu, từng làm lễ bái Trung Lăng Hầu làm thầy. Sau khi Trung Lăng Hầu chết, Sĩ Tiếp đã thay cho ông ta kêu oan…Chỉ có điều do khoảng cách quá xa, cho nên việc này không được để tâm đến.
- Sĩ Tiếp?
- Ngũ hổ Sĩ gia?
Lưu Sấm nghĩ mãi, cuối cùng cũng đã nhớ được một ít tư liệu về Giao Châu.
Trong ấn tượng của hắn, cuối cùng Sĩ Gia quy thuận Tôn gia…sau này hình như Bộ Chất còn đảm nhận qua chứ bộ sử Giao Châu, từ đó quyền lực của Giao Châu mới chuyển từ tay Sĩ gia sang tay Tôn Quyền.
Còn sau đó, thông qua các thủ đoạn, Tôn Quyền đã tiêu trừ sức ảnh hưởng của Sĩ gia tại Giao Châu.
Sau đó…
Hình như là không còn cái gọi là sau đó nữa rồi, Sĩ Gia cũng biến mất khỏi dòng chảy lịch sử.
Sĩ Tiếp, chính là học sinh của Lưu Đào? Vậy thì không phải chính là sư huynh của Lưu Sấm sao….
Lưu Sấm bắt đầu khâm phục bản lĩnh của cha mình, theo hắn nhớ Sĩ Tiếp tuổi cũng không nhỏ, hình như không chênh lệch với Lưu Đào là mấy, vậy làm sao ông ta lại biến thành học trò của Lưu Đào?
- Sĩ Tiếp năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Hình như…hơn sáu mươi rồi, ta nhớ không được rõ cho lắm.
Giao Châu chính thức thuộc vào sự quản lý của Giang Đông, mốc phân chia chính là từ cái chết của Sĩ Tiếp, trên thực tế Giao Châu là do Tôn Quyền và Sĩ gia cùng nhau trị vì. Nhưng cùng với cái chết của Sĩ Tiếp, Giao Châu vì thế mà nằm trong tay Tôn Quyền. Lưu Sấm sở dĩ có ấn tượng với Sĩ Tiếp, là vì “ Cát Thần Tiên Truyền” ghi lại. Sĩ Tiếp cũng là người thuộc thời kì Tam quốc, thời kì mà có cực kì ít người có tuổi thọ cao. Sĩ Tiếp là người thức nhất, bên cạnh ông ta còn có Lã Đại, hình như còn cả Trình Dục…mấy người này hình như đều hơn chín mươi tuổi mới qua đời, kể cả so với đời sau này họ cũng thuộc loại thọ.
Nói cách khác, sự thống trị của Sĩ Tiếp ở Giao Châu, ít nhất còn hai mươi năm nữa.
Trong đầu Lưu Sấm lóe lên một ý tưởng, hỏi một cách đột ngột:
- Có thể nghĩ biện pháp để ta và vị sư huynh này sẽ bắt liên lạc hay không?
Lã Đại hơi sửng sốt, có chút gì đó không hiểu.
Lưu Sấm cười, nói:
- Lần này ta trở về Dĩnh Xuyên, tuy nói rằng có thể dựa vào Dư ấm của gia phụ, nhưng cũng vẫn cần có viện trợ bên ngoài mới được, nếu không một thân một mình, nhất định sẽ không yên ổn. Nếu vị huynh đệ này có thể giúp ta nói vài lời, nói không chừng có thể có hiệu quả bất ngờ.
Lưu Dũng nghe xong liên tục gật đầu.
- Năm đó nếu Quân hầu có viện trợ từ bên ngoài, e rằng ngay cả Thập Thượng Thị cũng không dám động thủ với ông ấy.
Lã Đại lên tiếng, nói:
- Nếu chỉ là lien lạc, chuyện này không có khó.
Tuy nhiên từ đây đến Giao Châu, thời gian đi và về cũng phải mất đến nửa năm…Sĩ Uy người này thể khí khoan hồng rộng lượng, khiêm tốn. Năm đó ông ấy có thể kêu oan cho Trung Lăng Hầu, là có thể nhìn ra, người này rất trọng tình nghĩa cũ. Chỉ có điều dù sao Giao Châu cũng quá xa, ngĩ đến để viện trợ, có lẽ không tiện.
Giao Châu khá xa, cho dù ở đó Sĩ Tiếp cũng có uy vọng cao tới đâu, nhưng ở Trung Nguyên…
Lưu Sấm nói:
- Ta cũng chưa nghĩ đến ông ta có thể giúp chúng ta cái gì, nhưng nếu có một người ở bên ngoài để phối hợp, thì dù sao cũng là chuyện tốt.
Định Công, việc này do ngươi phụ trách…sau khi đến Dĩnh Xuyên, thì lập tức phải phái người đi Giao Châu. Nói không chừng, có thể giúp được nhiều chuyện…
Lã Đại không thể hiểu nổi tại sao Lưu Sấm lại tích cực muốn hợp tác cùng Sĩ Tiếp như vậy, nhưng nghĩ tới đó cũng không phải là một chuyện xấu nên y cũng gật đầu đồng ý.
- Thúc phụ, xưa kia thúc đã phải mang cháu chạy trốn khắp nơi, chắc hẳn đã phải chịu không ít cực khổ.
Lưu Dũng lắc đầu cười nói:
- Cũng có chịu bao nhiêu khổ đâu, nhưng giờ nghĩ lại, thấy lúc đó chúng ta đã được không ít người quan tâm.
- Cũng không biết là có cơ hội để báo đáp họ hay không…Kì thật, lúc trước khi ở huyện Cù, ta thực sự không muốn trở mặt với Mi gia. Nhớ ngày đó Mi lão thái công đối xử với ta không hề tệ, nếu không vì Mi Tử Trọng khinh người quá đáng, ta cũng sẽ không bao giờ trở mặt thành thù. À, nói đến đó, ta lại nhớ tới một người.