Hoàng Cái tưởng rằng có thể giải quyết được Tiêu Lăng, chợt nghe có tiếng vó ngựa, quay đầu lại xem chỉ thấy Lưu Sấm đánh tới, lập tức giận dữ.
- Bọn đạo chích phương nào dám đến tìm chết?
Y nói xong liền thúc ngựa múa đao, ngăn Lưu Sấm lại. Lưu Sấm ha hả cười, Bàn Long Côn Thái sơn áp đỉnh, vù một tiếng liền giáng xuống. Hoàng Cái nâng đao nghênh đón, chỉ nghe vang lên một tiếng “keng”, đao côn va đập vào nhau, Hoàng Cái chỉ cảm thấy cánh tay run lên, hổ khẩu vỡ tan, máu tươi nhuộm đỏ hai tay.
- Á!!!!!!! Hoàng Cái kêu to một tiếng.
Nhưng côn thứ hai của Lưu Sấm cũng không chần chừ mà lập tức giáng xuống.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Sấm tuy rằng không thể ra trận giao chiến, nhưng lại thường xuyên học hỏi Lưu Dũng và Quản Hợi.
Kinh nghiệm chiến đấu của Quản Hợi, Lưu Sấm sao có thể so sánh được, mà luận về lực, Lưu Dũng lại đủ để làm thầy của hắn. Sau trận đánh ở Huyện Cù, Lưu Sấm liền phát hiện một chuyện, hắn không dùng thương làm vũ khí … mà thương pháp của Lưu Dũng cương nhu tinh tế, phải nói là dùng một cỗ kình lực mới sử dụng được. So ra thì thương pháp này kỹ xảo tính rất cao, thật sự không rất thích hợp với Lưu Sấm … Lưu Sấm trời sinh thần lực.
Thuở nhỏ luyện tập Long Xà Cửu Biến, lại vừa đột phá Thương Hùng Biến, khí lực gần đến mấy ngàn cân, lực có thể nhổ núi nhấc vạc.
Trong tình hình này, những chiêu đòi hỏi sự khéo léo không có tác dụng lớn với hắn, thậm chí là phản tác dụng. Dù sao nếu chỉ đơn thuần là đọ khí lực, chỉ sợ là Lưu Dũng cũng kém hắn rất nhiều. Nếu như vậy, Lưu Dũng có dạy thương pháp cho hắn cũng vô dụng. Trong Thần Điêu Hiệp Lữ đã nói, trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công. (kiếm nặng thì mũi không nhọn, dù có khéo léo cũng không có tác dụng). Bàn Long Côn trong tay ta so với huyền thiết kiếm kia còn nặng hơn rất nhiều, cần gì phải khổ công theo đuổi chiêu thức? Đem ý nghĩ này nói với Lưu Dũng, ông cũng vô cùng tán thành.
Hơn nữa với trọng lượng của Bàn Long Côn cũng không phù hợp với thương pháp quá linh hoạt … sau khi cân nhắc một phen, Lưu Dũng đem khẩu quyết thương pháp cải tiến rút xuống còn ba chiêu.
Một côn này của Lưu Sấm đánh Hoàng Cái còn có cái tên rất nổi tiếng: Bá vương nhất tự súy thương thức. Tuy nhiên hiện giờ một chiêu Bá Vương Nhất Tự Súy côn thức này … không có quá nhiều kỹ xảo, thuần túy là dựa vào sức mạnh áp đảo đối phương. Nghe nói, thương pháp này đầu tiên xuất xứ từ Tây Sở Bá Vương Hạng Võ, dựa vào một chiêu này, Hạng Võ trong trận chiến ở Cai Hạ đột phá vòng vây, cư nhiên không ai địch nổi.
Hạng Võ sức lực nhổ núi nhấc vạc, mà khí lực của Lưu Sấm cũng không thua kém Hạng Võ. Bá Vương Nhất Tự Súy côn thức có thể nói là phát huy tối đa sức mạnh của Lưu Sấm, Hoàng Cái cũng là một viên dũng tướng, nhưng cũng không đỡ nổi ba chiêu của Lưu Sấm. Một côn đánh xuống, y liền dường như không thể đánh tiếp được nữa. Lưu Sấm giục ngựa muốn đánh tiếp, lại thấy một viên tiểu tướng chạy như bay đến.
- Tiểu tặc, đừng vội làm càn, xem thương.
Lại là một viên tiểu tướng! Xem tuổi cũng xấp xỉ Tiêu Lăng và Lưu Sấm, chỉ có điều so với Tiêu Lăng thanh tú thì dung mạo viên tiểu tướng này quả thật kì quái.
Thân cao trên 175 cm, mắt đỏ mặt vàng, thân hình khôi ngô mà cường tráng. Y sau khi ngăn Lưu Sấm lại liền vắt thương hung hãn đâm tới.
Lưu Sấm nhấc côn đâm về phía trước, thuận thế múa côn thành hình bông hoa lê nở rộ, đại côn rung lên bần bật, đầu côn chợt lóe biến thành mười nhánh côn ảnh lao đến chỗ tiểu tướng kia. Tiểu tướng kia hoảng sợ, vội giơ thương đáp trả. Hai người đánh được ba hiệp, Lưu Sấm vẫy mạnh cán Thương Long, “ông” một tiếng quét qua.
Tiểu tướng trên ngựa vội vàng co rút đầu, đại côn đánh trúng mũ giáp trên đầu y, lập tức lăn xuống đất khiến tóc tai y bù xù.
Lưu Sấm liên tiếp đánh bại hai người, lại khiến cho Tôn Sách chú ý đến.
Vốn là đám người Trình Phổ, Hoàng Cái chiếm thế thượng phong nên y không hề lo lắng.
Nào biết được đột nhiên lại xuất hiện một Lưu Sấm, còn mang theo ba người Trương Thừa tiến đến, lập tức thay đổi bại cục. Ba người Hoàng Cái, Tống Khiêm, Trần Vũ liên thủ hợp chiến với Lưu Sấm, nhưng ở dưới sự oanh kích của đại côn của Lưu Sấm, lại không có sức đánh trả. Bên kia, Trình Phổ độc đấu với Tiêu Lăng, lại bị Tiêu Lăng đánh đến mồ hôi ướt đẫm, xem ra là đang phải liều mạng. Những người khác do ba người Trương Thừa ngăn trở, trong lúc nhất thời giúp không được gì.
Tôn Sách lập tức nóng nảy, đại thương đâm liền ba phát, khiến cho Thái Sử Từ tránh ra một lối, phóng ngựa xông thẳng về phía Lưu Sấm.
- Tên béo kia đừng có làm càn!
Tôn Sách rống to một tiếng, như sấm sét nổ vang. Thanh âm chưa dứt, người đã đến trước mặt Lưu Sấm, giơ thương liền đâm đến. Lưu Sấm và ba người Hoàng Cái đang đánh vào cao trào, lại thấy Tôn Sách xông tới, không những không sợ, ngược lại trong lòng mơ hồ cảm thấy hưng phấn.
Hắn nhếch miệng cười ha hả, Bàn Long Côn bức lui ba người Hoàng Cái, ở trên ngựa tránh thoát thương lớn của Tôn Sách, xuất ra Bá Vương Nhất Tự Súy côn thức.
Chỉ có điều lúc này đây, đối thủ của hắn không phải Hoàng Cái. Cái tên Giang Đông Tiểu Bá Vương không hề tầm thường, chỉ thấy y giơ Bá Vương Thương lên cao, keng một tiếng lập tức liền đánh bật Bàn Long Côn. Thương côn giao kích, khiến cho hai con ngựa dưới thân hai người đang cưỡi cũng nhịn không được hí lên mấy hơi dài. Tượng Long liền lùi lại ba bước, mà ngựa Ô Truy của Tôn Sách thì lui năm sáu bước … Tôn Sách sắc mặt biến hóa! Trở nên cực kỳ hưng phấn …
- Tên mập kia, hãy xưng tên ra.
- Ta là Lưu Sấm Dĩnh Xuyên.
- Hãy cho ta xem bản lĩnh của ngươi đi! …
Tôn Sách đến gặp phải cường địch, cũng là hừng hực chiến ý.
Thái Sử Từ và y đánh bất phân thắng bại, không nghĩ tới lại chạy đến một tên béo, xem tuổi so với y còn nhỏ hơn, không ngờ thần lực kinh người. Cũng may là Tôn Sách, nếu không một chiêu Bá Vương nhất tự súy côn thức của Lưu Sấm rất có thể sẽ lấy mạng.
Tôn Sách múa thương liền xông lại, Lưu Sấm cũng muốn thử xem mình và cao thủ Luyện Thần kia rốt cuộc có gì khác biệt …
- Thúc phụ, đừng tới đây.
Hắn nhìn thấy Lưu Dũng muốn tiến lên trợ chiến, vội vàng lớn tiếng ngăn cản, rồi sau đó múa côn giao đấu với Tôn Sách. Lại nói tiếp Lưu Sấm cũng không phải chưa từng giao đấu với cao thủ Luyện Thần … Nhớ ngày đó hắn và Trương Phi giao thủ, sau lại lại cùng Quan Vũ so chiêu. Chẳng qua, khi so chiêu với Quan Vũ, Quan Vũ đao tốt ngựa nhanh, khí thế trong đao kinh người, hắn căn bản không kịp nhận thức; mà thời điểm giao đấu với Trương Phi, lực lượng của hắn còn quá nhỏ bé mỏng, càng không cách nào cảm nhận được ảo diệu trong đó. Lần này, giao đấu với Tôn Sách, với Lưu Sấm mà nói, không thể nghi ngờ là một cơ hội hiếm có. Chỉ vừa mới giao thủ cùng Tôn Sách, Lưu Sấm liền cảm nhận được sự bất phàm của cao thủ Luyện Thần như Tôn Sách.
So về khí lực, Tôn Sách chưa chắc có thể thắng được Lưu Sấm.
Nhưng trong thương pháp của y lại ẩn chứa một loại sức mạnh khó có thể hình dung. Cảm giác kia, giống như là đang đương đầu với một con dã thú, rõ ràng có thể tránh thoát, lại phải tổn hao rất nhiều khí lực … Sát khí! Lưu Sấm dường như lĩnh ngộ đến sát khí có thể tập trung đến vậy, một cảm giác không thể trốn tránh.
Mới mười chiêu, Lưu Sấm đã có chút chống đỡ không nổi rồi! Mà bên kia Thái Sử Từ sau khi mất đi đối thủ là Tôn Sách, vừa mới muốn liên thủ với Lưu Sấm bắt sống Tôn Sách, lại bị Lưu Dũng phóng ngựa ngăn lại.
- Không cần phải vội, vả lại để Mạnh Ngạn có chút cảm thụ, đối với hắn chỉ có lợi mà thôi. Ta có thể ở đây trông chừng, ngươi đi giúp tên tiểu tử Tiêu Lăng đi Một mình y không thể ngăn cản được bốn người cùng lúc tấn công.
Thì ra Tôn Sách giữ chân Lưu Sấm để khiến cho ba người Hoàng Cái có được cơ hội.
Trong lòng Hoàng Cái biết không thể ham chiến. Vì thế liền cùng với Tống Khiêm, Trần Vũ vây công Tiêu Lăng. Tiêu Lăng lúc trước đối phó ba người cũng có chút không nổi, mà nay lại thêm một Trần Vũ, càng khiến y thêm phần gắng sức.
Thái Sử Từ đương nhiên có thể cảm thụ được sự bất thường của Lưu Dũng.
Trong lòng âm thầm cảm thấy giật mình: Mảnh đất Giang Đông này từ bao giờ nào xuất hiện nhân vật bậc này? Tuy nhiên có Lưu Dũng ở đấy, Thái Sử Từ cũng có chút yên tâm, thúc ngựa đến bên Tiêu Lăng dùng thương lớn ngăn lại ba người Trình Phổ, Hoàng Cái và Trần Vũ Hai bên đánh nhau rất kịch liệt, Lưu Sấm bị sát khí của Tôn Sách khóa trụ, có cảm giác như đang rơi vào thiên la địa võng.
Loại cảm thụ này với cảm thụ lần trước giao thủ với Quan Vũ ở núi Giới Bài hoàn toàn khác biệt. Sát khí của Quan Vũ, vô biên mà rộng lớn, căn bản không thể ngăn cản. Loại này sát khí che trời phủ đất này, đủ để cho bất cứ kẻ nào cảm thấy mất hồn; mà Tôn Sách cũng lại là một con mãnh hổ, khí thế có lẽ so với không có được khí lực rộng lớn như Quan Vũ, nhưng sức mạnh của y lại như nước sông, liên tục không dứt … Đây chính là cao thủ Luyện Thần sao? Trong lòng Lưu Sấm đã hơi hiểu được.
Tôn Sách thấy Thái Sử Từ ngăn lại ba người Trình Phổ, mà Tống Khiêm ở dưới sự công kích của Tiêu Lăng, đã ngăn cản không nổi.
Vì thế trong lòng của y rất khẩn trương, liền chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Nhưng lúc này, bên tai truyền đến tiếng chuông ngựa lúc lắc … Một cổ sát khí chặt chẽ khóa Tôn Sách lại. Tôn Sách giật nảy mình, toàn thân lạnh toát trộm nhìn, chỉ thấy Lưu Dũng giục ngựa đi về phía trước vài bước. Tuy rằng Lưu Dũng chưa từng động thủ, nhưng do cảm ứng của những kẻ cùng là cao thủ Luyện Thần khiến Tôn Sách cả kinh.
Một Thái Sử Từ ngang cơ với y, tại sao lại xuất hiện thêm một người như vậy nữa? Tôn Sách thầm kinh hãi, thương thế đột nhiên biến hóa, nhanh như vũ bão.
Lưu Dũng thấy Lưu Sấm đã không nhịn được, đang chuẩn bị phóng ngựa tiến lên ngăn Tôn Sách lại, chợt nghe một trận tiếng vó ngựa như bão gió vang lên, ầm ầm, mặt đất cũng vì thế mà rung chuyển.
Một đội kỵ binh từ sau lưng Thần Đình Lĩnh tiến đến, viên Đại tướng dẫn đầu trên ngựa cao giọng hét lên:
- Bá Phù đừng sợ, Chu Du cũng đến rồi đây!