Đương nhiên là Lưu Sấm biết nếu hắn thành thân với Tuân Đán thì có rất nhiều điều tốt.
Hiện nay Tuân Kham đang ở dưới trướng của Viên Thiệu, làm Thanh Châu Biệt Gía, hỗ trợ cho Viên Đàm thống trị quân Tề. Có Tuân Kham ở đây, Lưu Sấm cũng bớt đi nhiều áp lực … Đặc biệt là địch ý bên phía Viêm Đàm, ít nhất có thể giảm bới được không ít phiền phức. Nhưng cứ như vậy không rõ ràng mà cưới một cô gái tính cách đặc biệt như Tuân Đán, Lưu Sấm không hề vui chút nào. Nói ra cô nàng này cũng to gan thật. Làm loạn, nói trốn nhà là trốn được ngay, nàng ta không hề lo lắng trên đường sẽ xảy ra chuyện gì hay sao? Lưu Sấm cùng một lúc phái người tìm hiểu thông tin về Tuấn Đán, mặt khác lại phải thương lượng với Mi Hoán một chút, đưa ra quyết định tạm tránh nơi đầu sóng ngọn gió.
Không phải ngươi muốn đến gặp ta đấy chứ? Nếu gặp như vậy sẽ xấu hổ. Cho nên ta không gặp ngươi.
Lưu Sấm quyết định, hắn sẽ cố gắng tránh hôn sự này. Hắn thích Hoán Mi, yêu Hoán Mi … chứ nói chi đến chuyện đã từng đồng cam cộng khổ với Hoán Mi, hắn cũng không để Mi Hóa phải tủi phận.
Sáng sớm hôm sau Lưu Sấm liền mang theo Phi Hùng Vệ vội vàng đến Cao Mật rồi đến thị trấn Di An.
Đến nơi này là để tránh gặp Tuân Đán. Nhị ca cô ấy hiện tại sống ở đây, nếu như cô ấy đến chắc là bị Tuân Khuôn bắt trở về, chuyện này cũng có thể loạn lên. Về phần làm thế có thể Tuân Kham có tức giận hay không thì Lưu Sấm cũng không nghĩ nhiều lắm. Dù sao hắn cũng tuyệt đối không vì chuyện này mà khiến Mi Hoán phải chịu thiệt thòi.
Đồng thời hắn đi Di An còn có một chuyện quan trọng khác.
Từ Cao Mật đến Di An thúc ngựa nhanh cũng chưa đến một ngày. Lúc chạng vạng tối, đoàn người Lưu Sấm đã đến thị trấn Di An. Vào Di An, hắn liền phát hiện ra tòa huyện thành nhỏ này tiếp giáp với Giao Thủy, không khí có vẻ yên bình.
Huyện lệnh Di An là Tả Bá nghe thấy Lưu Sấm đến vội vàng ra nha môn chào đón. Tuổi của y khoảng ba mươi, giơ chân nhấc tay có vẻ rất lộ ra khí chất đầy vẻ sách vở, mặc quần áo trắng làm cho khí chất càng khác người.
- Huyện lệnh Di An Tả Bá bái kiến Quán Đình Hầu.
Lưu Sấm biết tin tức hắn được phong Quán Đình Hầu đã truyền khắp Bắc Hải.
Tả Bá biết chuyện này cũng không phải là chuyện bất ngờ. Chỉ có điều, y và Lư Sấm không thân thiết gì lắm. Hoặc nói là y không biết làm thế nào để gần hơn được với Lưu Sấm. Cho nên trong cách xưng hô của Tả Bá không giống với đám người Vương Tu. Vương Tu xưng hô Công tử với Lưu Sấm, tỏ vẻ kính trọng Lưu Sấm. Còn Tả Bá lại gọi là Quán Đình Hầu, tuy cũng tỏ vẻ kính trọng nhưng gọi là Quán Đình Hầu nghe có vẻ không thân thiết bằng Công tử.
- Tử Ấp, ta vội đến không kịp thông báo trước, kính xin thứ lỗi.
Trong huyện nha, Lưu Sấm và Tả Bá phân chủ và khách ngồi xuống.
Lưu Sấm lấy ra một chồng giấyTả Bá, trầm giọng nói:
- Tử Ấp, lần này ta đến là có một chuyện rất quan trọng muốn bàn với ngươi. Ngươi xem trước đi, giấy này là tự tay ngươi làm ra đúng không?
Tả Bá liếc nhìn hắn gần như không nghĩ mà đáp luôn:
- Công tử, đây đúng là giấy mà Tả Bá làm.
Trong lòng y đột nhiên căng thẳng. Những giấy này là giấy Tả Bá, là y tặng cho Lưu Sấm làm lễ vật.
Tả Bá cũng không phải là người quá giàu có, hơn nữa làm nha huyện … Nói dễ nghe một chút thì cũng thanh cao. Nhưng dùng câu nói của đời sau thì chỉ là già mồm cãi láo. Y có lòng muốn dựa vào Lưu Sấm nhưng lại không biết phải bày tỏ thế nào.
Sau đó lại có người nghĩ ra cách cho y là tặng một lễ vật. Tả Bá càng nghĩ càng thấy tặng vàng thì thô tục, hơn nữa y cũng không có nhiều tài sản, vì thế đã lấy giấy do chính mình làm ra để tặng cho Lưu Sấm. Theo y thì đây là cách tặng quà cực kì nho nhã … Nhưng bây giờ …
Lưu Sấm thấy Tả Bá thở dốc mũi đỏ lên, mồ hôi lấm tấm thì không nhịn được cười.
- Tử Ấp không cần phải căng thẳng như vậy, hôm nay đến tìm ngươi chính là giấy Tả Bá này. Ta nghe người ta nói, Tử Ấp am hiểu cách làm giấy, thật chứ?
Tả Bá không khỏi khó xử, gật đầu:
- Lúc rảnh rỗi, Bá thích làm việc này cho nên mới lén làm giấy.
- Giấy, là giấy tốt!
Lưu Sấm tán thưởng nói:
- Nhưng Tử Ấp không biết là giấy tốt như vậy mà không phổ biến trong thiên hạ là đáng tiếc lắm sao? Nếu giấy này có thể phổ biến ra bên ngoài, mọi người sẽ không phải cả ngày làm thẻ tre khắc nữa. Nói như vậy người muốn đọc sách cũng ngày một nhiều … Nhắc đến cũng thật khéo, ta vừa mới biết một cách có thể làm giấy ra một sản lượng lớn. Chỉ cần chúng ta có đủ giấy là có thể chép ra tất cả các loại sách. Ngoài ra ta còn biết có một cách có thể làm cho quá trình chế tác càng trở lên đơn giản. Cho nên ta muốn hỏi Tử Ấp có hứng thú không?
Tả Bá nghe thấy vậy tinh thần liền phấn chấn.
- Không biết dùng cái gì để làm giấy?
Kiếp trước Lưu Sấm cũng rất thích thư pháp, từng mô phỏng theo nét chữ của nhiều bậc danh gia nhiều thế hệ.
Cho nên, hắn cũng biết một số cách làm giấy. Ví dụ như ở hậu thế công nghệ chế tác giấy Tuyên Thành cực kì phổ biến, hắn có biết sơ qua.
Thấy Tả Bá hưng phấn, Lưu Sấm cũng không dài dòng liền nói cho y nghe về công nghệ làm giấy Tuyên Thành.
Rồi hắn lại nói về thủ pháp in tô-pi khiến tim Tả Bá đập thình thịch.
- Tử Ấp, không dám giấu, sở dĩ ta đến tìm ngươi cũng là có một công việc thiên thu đại sự muốn thảo luận với ngươi.
Tả Bá vội vàng nói:
- Xin hỏi Công tử, rốt cuộc là chuyện gì?
Lưu Sấm thở dài trầm giọng nói:
- Từ khi Thái bình đạo, loạn Khăn Vàng đến nay không ngừng có chiến loạn. Rất nhiều sách cổ bị hủy trong chiến trận không có xuất bản cho nên đã bị thất truyền. Tuy ta không phải đại nho bác học gì nhưng dù sao cũng từng là học trò môn hạ của thế phụ. Thế phụ có nói với ta, ông rất đau đớn vì những sách cổ mất đi, thất truyền. Cho nên ta nảy sinh ra một suy nghĩ, muốn tập hợp một số người sao chép những sách cổ này lại coi như mình có gắng góp phần công sức …
Chuyện này ta có thể mời thế phụ làm chủ, bao gồm cả Ấu An tiên sinh và Căn Củ tiên sinh, chắc họ sẽ không từ chối. Nhưng nếu thuần túy chỉ dựa vào việc trẻ che khắc chữ thì công trình này sẽ quá lớn. Cho nên, ta muốn ngươi làm ra một lượng giấy lớn rồi sau đó dùng phương pháp in, khắc bản toàn bộ thành sách. Cứ như vậy Ấu An tiên sinh và Căn Củ tiên sinh có thể giảm lược được rất nhiều việc.
Chỉ có điều hoàn thành việc này cần phải có người có chuyên môn phụ trách. Ta càng nghĩ thì nghĩ dến Tử Ấp, không biết ngươi có bằng lòng vì ta mà hoàn thành việc này hay không?
Mặt của Tả Bá đã đỏ lên.
Lưu Sấm còn chưa dứt lời, y đã đứng dậy nói luôn:
- Việc làm này của Công tử đúng là đại sự. Bá nguyện làm tùy tùng, làm khuyển mã vì Công tử.
Lưu Sấm khoát tay chặn lại trầm giọng nói:
- Cái gì mà nguyện làm khuyển mã, nếu Tử Ấp đồng ý, ta sẽ giao toàn quyền việc này cho ngươi phụ trách. Chỉ có điều từ nay về sau ngươi sẽ rất bận rộn, e là khó có thể chăm lo được đến chính sự của huyện.
Tả Bá nghe thấy liền khoát tay chặn lại:
- Mấy chuyện cỏn con, trong lòng Bá sớm đã có tính toán. Chuyện này dễ thôi, ta sẽ đến từ bỏ toàn bộ sự vụ của huyện Di An, toàn lục phụ trách việc này của công tử, mới là đại sự.
Tả Bá là người có học, như Trịnh Huyền nói, y căn bản không thích hợp làm chủ quản một phương. Nhưng chuyện mà Lưu Sấm đã nói xem ra còn có ý nghĩa hơn với việc để y quản lý huyện này. Đây chính là lưu danh sử sách, thậm chí là chuyện lớn của đời sau, đương nhiên y không thể từ chối.
Còn Lưu Sấm thì sao? Hắn hi vọng có thể mượn chuyện này nắm được Di An trong tay.
Dù sao Tả Bá cũng được triều đình cắt cử. Lưu Sấm không tiện bãi miễn. Nhưng nếu Tả Bá tự động từ bỏ cương vị huyện lệnh Di An thì đương nhiên cái ghế này sẽ trống. Vừa lúc Lã Đại có thể tiếp quản cũng khiến cho Lưu Sấm được tăng thêm một bước nắm địa khu Cao Mật trong tay. Đồng thời chuyện cứu sách cổ cũng không phải do hắn nói xằng nói bậy. Thự sự là hắn có ý tưởng này, muốn phổ biến giấy rộng rãi hơn.
Quan trọng hơn là hắn có thể mượn phương pháp này để đạt được sự ủng hộ của sĩ lâm.
Chuyện này đối với Lưu Sấm mà nói rất quan trọng.
Quá trình khuyên Tả Bá rất thuận lợi không gặp bất cứ phiền phức gì.
Thậm chí, sau khi nghe Lưu Sấm nói xong, Tả Bá còn hận không thể lập tức từ quan đi theo Lưu Sấm làm việc thiên thu địa sự kia.
Tuy nhiên dưới sự khuyên bảo của Lưu Sấm, cuối cùng Tả Bá cố gắng kìm chế lại.
Dù thế nào thì y nhất định cũng phải đợi Lã Đại đến sau khi tiến hành giao nhận mới có thể đi theo Lưu Sấm được.
Cứ như vậy Lưu Sấm đợi ở Di An hai ngày.
Trong hai ngày này, hắn và Tả Bá nghiên cứu công nghệ làm giấy Tuyên Thành và kĩ thuật in tô -pi.
Mãi đến ngày thứ ba, Lã Đại mới vội vàng đến Di An.
Sau khi Lã Đại nhìn thấy Lưu Sấm, vẻ mặt liền tươi cười:
- Công tử, hay là mau về đi, chuyện ở trong nhà sắp loạn hết cả lên rồi.
- Sao thế?
Vẻ mặt của Lưu Sấm nghi hoặc khó hiểu.
Lã Đại hạ giọng nói:
- Tuân nương tử đến, không chỉ có nàng ta mà còn cả Lã tiểu thư cũng đến, biệt viện của ngươi đã loạn lên rồi.
- Ai đến cơ?
- Chính là con gái Hao Hổ, Lã tiểu thư!