- Nói như vậy, ai đi liên lạc với Tiết Châu?
Hoàng Thiệu ngẫm nghĩ một chút,
- Mà nay ngoài ta ra thì không có người nào khác để chọn. Tiết Châu biết Lưu Sấm, nhưng chỉ sợ thủ hạ của y không biết Lưu Sấm. Còn những người khác, càng không có quan hệ gì với Tiết Châu. Quản Hợi và Tiết Châu đều xuất thân là quân Khăn Vàng, nhưng cũng chưa từng gặp mặt bao giờ. Một người là hải tặc, một người là giặc Kiến, cũng chưa từng cùng nhau xuất hiện trên biển.
Nói vậy, cũng chỉ có Hoàng Thiệu là thích hợp nhất. Nhưng Hoàng Thiệu có đáng tin không?
Quản Hợi vừa hơi nhăn mày, vừa định mở miệng, lại nghe Lưu Sấm nói:- Nếu đã như vậy, làm phiền Hoàng tiên sinh vất vả một lần Chỉ có điều lần này không được giống với lần trước, để người ta bắt vào nhà lao. Ha ha nếu lại bị bắt, không ai có thể cứu ngươi ra rồi.
Hoàng Thiệu mặt đỏ bừng, xấu hổ không nói.
Lưu Sấm nói:
- Đã như vậy, chúng ta lập tức hành động đi.
Sắc mặt của Hoàng Thiệu cũng khôi phục bình thường. Y biết rằng Lư Sấm đang nói đùa, đồng thời rõ ràng là, y xung phong nhận việc, những người khác cũng chưa chắc đã hoàn toàn đồng ý. Tuy nhiên Lưu Sấm đùa như vậy, biểu đạt sự tin tưởng với y, cũng làm cho Hoàng Thiệu vô cùng cảm động.- Nói như vậy, ta đây sẽ lên đường ngay. Tình hình ở bên Hải Tây, nghĩ hẳn lão Bùi bọn họ sẽ không xa lạ. Bọn họ ở bãi Diêm Thủy, đến lúc đó có thể cho bọn họ dẫn đường. Ta sẽ khuyên Tiết Châu ở Cung Hậu Hải Tây nghênh đón công tử đại giá Ngoài ra, kính xin công tử phái người cùng ta đi thăm dò đường.
- Ta đi!
Không đợi Lưu Sấm mở miệng, Lưu Dũng cướp lời trước.
- Ta cùng Thường Thắng và Trương Siêu đi cùng tiên sinh Nói xong tam đội thám báo, Mạnh Ngạn và lão Quản cũng đã được động tới, giờ tới phiên ta.
Lưu Sấm và Quản Hợi nhìn nhau, gật đầu đáp ứng.Ngay sau đó, mọi người đều hành động. Ba người Hoàng Thiệu và Lưu Dũng nên rời đi trước, Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử thì lên xe ngựa, đi cùng đám người Lưu Sấm, dựa theo quyết định lúc trước, nhanh chóng chạy về phía Huyện Đàm.
Rạng sáng ngày hôm sau, ba người Lưu Dũng đã trở lại.
- Hoàng tiên sinh đã vượt qua Thuật Thủy, đúng là có binh mã canh phòng ở bờ đông Thuật Thủy. Trên đường đi, Hoàng tiên sinh đã suy nghĩ một kế sách. Tương Bí bên kia có một kho lúa giáp với Huyện Đàm. Nhưng binh mã của Tương Bí và Huyện Đàm đều đã điều tới bờ đông, cho nên kho lúa kia không được canh phòng. Ý của Hoàng tiên sinh, là tối nay đánh lén kho lúa Tương Bí, rồi sau đó nhanh chóng rút lui, nấp ở bờ tây Thuật Thủy. Đợi binh mã ở bờ đông Thuật Thủy trở về, thì nhanh chóng qua song, rồi sau đó dọc theo Tổ Thủy, đi thẳng đến Hải Tây.- Kho lúa kia có bao nhiêu binh mã canh giữ?
Trương Siêu nói:
- Không nhiều lắm, có khoảng hơn một trăm tuần binh, hơn nữa canh phòng rất lỏng lẻo.
Lưu Sấm toát một luồng khí lạnh, quay nhìn Quản Hợi. Thấy Quản Hợi gật đầu, hắn lập tức đưa ra quyết định.
- Đã như vậy, chúng ta cứ làm việc theo kế sách của Hoàng tiên sinh.
Kho lúa Tương Bí kia có hơn một trăm người, nhiều hơn đám người Lưu Sấm gấp hơn ba lần. Nhưng đừng quên, là tuần binh canh phòng kho lúa Sức chiến đấu của tuần binh Tương Bí như thế nào? Lưu Sấm cũng không biết rõ. Nhưng nhìn đồthị, hắn đại khái hiểu được một chút. Không phải nói mỗi người trong huyện thành, đều là tàng long ngọa hổ, Quản Hợi là một người như vậy.
Lưu Sấm bên này tuy chỉ có hơn ba mươi người, nhưng luận sức chiến đấu, tuyệt đối có thể giết đối phương trong nháy mắt. Dùng sức lắc đầu, Lưu Sấm hít một hơi thật sâu. Vẫn cảm thấy mình còn quên chuyện gì Tuy nhiên chuyện đã thế, đi một bước tính một bước, cũng không còn tinh thần mà nghĩ ngợi lung tung.
Tháng năm, nguyên niên Kiến An, Lưu Bị phát binh đánh Quảng Lăng.
Trước khi đi, y dặn dò Trương Phi đóng giữ Hạ Bì một lần nữa, không được tham rượu bỏ việc, mà Trương Phi cũng thề son sắt, làm cam đoan. Nhưng mà,Trương Phi là một người thích rượu như mạng. Một ngày không uống rượu có thể, hai ngày không uống rượu có thể, ba ngày không uống rượu có thể Đợi qua ngày thứ năm, gã thật sự là không chịu được rồi. Cơn nghiện rượu phát tác, trong lòng cồn cào giống như có con mèo cào, rất khó chịu. Hơn nữa cả người không có sức lực, khiến gã càng cảm thấy không thoải mái, tính tình cũng trở nên nóng nảy hơn bình thường, động cái là đánh chửi.
- Hiến Hòa, có tin tức gì của huynh trưởng không?
Một hôm, Trương Phi đến tìm Giản Ung, để hỏi thăm tình hình Lưu Bị.
Giản Ung cười nói:
- Tam tướng quân không cần phải lo lắng, chủ công đã hợp binh với Trần Nguyên Long, vả lại đã cướp được huyện Hồng, có thể nhìn thấy binh mã của ViênThuật ở bờ sông bên kia.
- Ha ha, đây chính là tin tức tốt đấy !
Trương Phi ở đại sảnh mừng đến mức bàn tay không ngừng trà xát vào nhau,
- Ừ, trận chiến mở màn thắng lợi, huynh trưởng nhất định có thể đại hoạch toàn thắng. Hiến Hòa, ngươi xem một việc vui như vậy, có phải nên ăn mừng một chút hay không? Ha hả, thông báo cho dân chúng Hạ Bì, để cho bọn họ yên tâm, có phải không?
- Ý của Tam tướng quân là
- Ha hả, ý của ta là, làm yến tiệc chúc mừng.- Tam tướng quân, khi chủ công đi, đã dặn ngươi như thế nào?
Giản Ung là một người tinh ý, lập tức biết được ý của Trương Phi,
- Ngươi đã cam đoan với chủ công, tuyệt đối sẽ không uống rượu.
- Ha ha, uống một chút thôi, uống một chút thôi. Chuyện tốt như vậy, nếu không uống một chút rượu chúc mừng, thật sự không thích hợp. Hiến Hòa, ta cam đoan với ngươi, chỉ lần này thôi Sau hôm nay, ta sẽ không uống rượu, cho đến tận lúc đại huynh thắng trận trở về. Ta cam đoan sẽ không uống nhiều, chỉ uống một chút, ngươi xem có được không?
Tam tướng quân giờ phút này nghiêm mặt, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
Giản Ung thấy không còn cách nào khácY cũng biết, gần đây cảm xúc của Trương Phi không được tốt, cần giảm bớt một chút. Hơn nữa, Trương Phi làm bộ mặt tươi cười nịnh nọt giống như con chó nhỏ, nếu cự tuyệt, nói không chừng sẽ vì xấu hổ quá mà giận, sẽ gây ra phiền toái.
Một nhu một cương, phải tiết chế. Dù sao Hạ Bì gần đây cũng sóng yên gió lặng, chắc cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Vả lại nói, y cũng nhìn chằm chằm vào mặt Trương Phi
- Đã như vậy, thì uống một chút đi.
- Ha ha ha, ta biết ngay mà, Hiến Hòa rất thông tình đạt lý, uống một chút, nhất định chỉ uống một chút.
Trương Phi liền hạ lệnh, buổi tối thiết yến ở trong phủ, ăn mừng Lưu Bị thắngngay từ trận đầu. Tuy rằng gã luôn cam đoan, tuyệt đối sẽ không uống nhiều, nhưng vò rượu vừa mở, mùi rượu bốn phía, con sâu rượu Trương Phi cứ thế uống, rốt cuộc không khống chế nổi. Chỉ thấy gã tả một ly, hữu một ly, uống đến không còn biết gì nữa. Cái gọi là vui một mình không bằng vui chung, nếu là chúc mừng Lưu Bị trận đầu đại thắng, có thể nào một mình gã uống. Vì thế, Trương Phi ở bữa tiệc rượu, không ngừng đi về phía trước mời rượu các tướng đến dự tiệc Trong bữa tiệc, gã nhìn thấy một người ngồi ở bàn rượu sau không uống rượu, không khỏi có chút bất mãn.
- Tào Báo, hôm nay chúc mừng huynh trưởng thắng trận đầu tiên, tại sao ngươi lại không uống rượu?
Người nọ vội vàng đứng lên nói:
- Tam tướng quân, không phải là mạt tướng không uống rượu, mà thật sự là không thể uống được rượu.Người này tên là Tào Báo, người Hạ Bì, cũng xuất thân là một cường hào ở Từ Châu. Trên mặt hắn ta cười theo, liên tục xin lỗi Trương Phi. Nhưng Trương Phi đang uống rất hào hứng, làm sao nghe lọt, cầm lấy cánh tay của Tào Báo, cười to nói:
- Vì đại tướng, ngươi sao có thể nói sẽ không uống rượu?
- Đến đây, uống cho hết chén này.
Tào Báo biết không thoát được, chỉ còn biết nín thở uống cạn một chén rượu.
Trương Phi cười ha hả,
- Ngươi xem, uống như thế này? Mà bảo không thể uống rượu?
- Đến đến đến, uống ba chén này !Tào Báo mặt đỏ bừng, liền cự tuyệt ngay, lập tức chọc giận Trương Phi.
Rơi vào đường cùng, Tào Báo đành phải lên tiếng xin xỏ:
- Tam tướng quân, mạt tướng thật sự là không uống nổi rồi Kính xin Tam tướng quân nể mặt con rể ta, tha tội cho.
- Con rể ngươi là ai? Trương Phi Ngạc nhiên hỏi.
Tào Báo vội vàng trả lời:
- Con rể ta, đó là Lã Ôn Hầu.
- Tam tính gia nô?
Trương Phi nghe thấy tên của Lã Bố, vừa nghe xong lập tức giận dữ,- Ngươi cho là lấy Lã Bố ra dọa ta, ta sẽ sợ phải không?
- Không không không, mạt tướng tuyệt đối không có ý đó.
Lúc này, Giản Ung vừa đi xem xét phòng ngự trong thành trở về, nhìn thấy Trương Phi rút kiếm muốn giết người, liền vội vàng tiến đến ngăn cản, rất vất vả mới khuyên được Trương Phi. Trong lòng y âm thầm kêu khổ: Biết sớm như vậy, sẽ không cho Tam tướng quân uống rượu. Y khuyên Trương Phi xong, lại trở về trấn an Tào Báo.
Tào Báo vẻ mặt oan ức, thở phì phì đi ra cửa thành chính của Hạ Bì.
Tuy nhiên mới vừa ra khỏi cửa, vẻ oan ức trên mặt y lập tức biến mất,
- Người đâu!Y gọi một gã đến, lấy thẻ bài đưa ra.
- Ngươi lập tức ra khỏi thành, đi núi Cát Dịch gặp Ôn Hầu, nói Trương Phi hôm nay thiết yến ở trong thành, thủ vệ lơi lỏng, bảo hắn ta lập tức hành động. Giờ tý ta sẽ sai người mở cửa thành, để hắn ta vào thành, cướp lấy Hạ Bì, ngay trong đêm nay.