Hãn Thích

Chương 69: Q.1 - Chương 69: Từ nay về sau, mạng của ngươi thuộc về ta (hạ)




Lời mời này thật sự tới quá mức đột ngột làm cho Quản Hợi không kịp chuẩn bị, cứ ngẩn người ra tại chỗ.

Lưu Sấm sắp khỏi huyện Cù, về quê nhà sao...Từ trước tới nay, Quản Hợi đều hy vọng Lưu Sấm có thể trở nên nổi bật. Mà khi ngày này thật sự sắp đến, ông lại có chút mờ mịt! Cùng đi với Lưu Sấm sao? Ông đã từng là Cừ soái quân Khăn Vàng, mặc dù trải qua phản bội, nản lòng thoái chí, nhưng trong xương cốt thủy chung vẫn còn khí chất ngang tàng Thống soái thiên quân vạn mã năm xưa. Ở huyện Cù hai năm, ông quá tiêu dao khoái hoạt, vô cùng tự tại. Nhưng nếu đi cùng Lưu Sấm trở về Dĩnh Xuyên, chẳng khác gì là ăn nhờ ở đậu, biến thành người phụ thuộc.

Quản Hợi cũng biết ông không thể sống mãi một cuộc sống như này. Đồng thời, ông cũng chưa thể chấp nhận việc mình sẽ trở thành thuộc hạ của Lưu Sấm. Cho nên khi nghe Lưu Dũng nói xong, ông trầm mặc, ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, không nói câu nào, vẻ mặt đầy mê man.

- Đại Lưu, chuyện này, ta phải suy nghĩ thật kỹ.

- Ừ, vẫn còn thời gian... Không cần sốt ruột để quyết định ngay.

Lưu Dũng đình dừng một cái, rồi nói tiếp:

- Mạnh Ngạn chưa từng nghĩ sẽ coi ngươi trở thành thành cấp dưới. Ngày đó ta muốn gọi nó là Thiếu gia, nó lại chết sống không chịu, nói cái gì một ngày làm thúc phụ, cả đời làm thúc phụ... Nói cho cùng, Mạnh Ngạn là một cậu bé có tình nghĩa. Nó vẫn luôn coi ngươi là bề trên của mình, tuy rằng trước kia bởi vì ta có chút bất hòa với ngươi, nhưng ngươi cũng có thể nhìn ra, thật ra nó thân cận với ngươi hơn rất nhiều. Hai năm qua ít nhiều cũng có ngươi chiếu cố nó, nó mới có thể trưởng thành cho tới bây giờ. Nếu ngươi cùng đi với chúng ta, ta tin tưởng nó vẫn coi ngươi là bề trên... Huyện Cù mặc dù rất tốt, nhưng chung quy lại quá nhỏ, sao có thể so với được với Dĩnh Âm?

Quản Hợi mỉm cười!

- Đại Lưu, chớ khuyên ta nữa. Ta cũng biết, Mạnh Ngạn là một đứa bé ngoan. Chỉ có điều ngươi cũng biết mà, ta đã không còn là người...

Có mấy lời ta chưa nói ngươi, lúc trước ta từng Thống soái thiên quân vạn mã, lại bị một bộ khúc mà ta cực kỳ coi trọng phản bội, suýt nữa mất đi tính mạng. Ta một mình giết ra khỏi trùng vây, lưu lạc đến huyện Cù, nghèo khó nảy ra, may mắn gặp ngươi và Mạnh Ngạn, nếu không đã sớm chết rồi. Nhưng sau đó Bùi Thiệu bọn họ lại ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm ta, muốn cùng ta đồng cam cộng khổ. Mấy năm này, bọn họ cùng ta trốn ở chỗ này, tuy nói tiêu dao khoái hoạt, không lo ăn uống, nhưng ta biết, bọn họ rất khó khăn. Nếu ta đi, nhất định phải dẫn bọn họ đi cùng; nếu bọn họ không muốn, ta sẽ ở tại chỗ này, tiếp tục làm giặc Kiến của ta.

Tóm lại, ta không thể bỏ bọn họ lại... Năm đó khi ta gặp rủi ro, bọn họ không hề vứt bỏ ta, mà nay ta cho dù được coi là có tiền đồ, cũng không có thể dứt bỏ bọn họ. Chuyện này, ta cần phải thương lượng với Bùi Thiệu bọn họ, nếu bọn họ đồng ý, ta đây tự nhiên sẽ theo các ngươi đi Dĩnh Âm.

Ánh mắt của Quản Hợi cực kỳ chân thành, không có ý từ chối. Lưu Dũng vỗ vỗ bờ vai của Quản Hợi, không tiếp tục thúc giục nữa... Mặc kệ cuối cùng Quản Hợi có quyết định gì, đây vẫn là bằng hữu tốt của ông!

Mà lúc này, Trương tiên sinh đang đồng hành cùng Lưu Sấm từ trong phòng đi ra.

- Mạnh Ngạn, phương pháp tiêu độc mà ngươi nói đích thật là khá mới mẻ. Trước kia ta chưa từng suy xét về phương diện này, hôm nay ngươi vừa nói, đích xác đã cho ta một ý tưởng hoàn toàn mới ... Ừ, chuyện này ta quay về sẽ viết thư cho sư phụ của ta, để thỉnh giáo ông ấy. Ngoài ra, vừa rồi ngươi dùng đao hơ qua lửa sau đó mới cắt đi thịt thối, không ngờ có thể làm máu tươi ngừng chảy, cũng là một phương pháp thật tốt... Mạnh Ngạn, tương lai nếu có thời gian đi ngang qua huyện Tiếu, không ngại đi tìm sư phụ của ta để trao đổi. Ta tin tưởng, lão nhân gia nhất định sẽ vui vẻ tiếp đãi.

- Sư phụ của tiên sinh là ai?

- Ha hả, nhắc đến sư phụ của ta, thật ra cũng có chút danh tiếng... Ông họ Hoa tên Đà, tự Nguyên Hóa. Ngươi tới huyện Tiếu hỏi thăm, nhất định có thể tìm được ông ấy. Chẳng qua tính tình của ông ấy hơi cổ quái, tuy nhiên dựa vào hai biện pháp mà ngươi nói, sư phụ nhất định sẽ tiếp đãi.

Lưu Sấm cười tủm tỉm nói:

- Hoa Đà... Ta nhớ rồi.

Tuy nhiên, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, tim đập mạnh: Hoa Đà? Thầy của Trương tiên sinh lại là Hoa Đà? Là vị thần y Hoa Đà trong truyền thuyết từng cạo xương chữa thương cho Quan Vũ, còn sáng chế phương pháp mở sọ, được tôn xưng là vị thần y Hoa Đà – thầy thuốc ngoại khoa đầu tiên trên thế giới hay sao?

- Mạnh Ngạn, làm sao vậy?

Thấy thần sắc của Lưu Sấm có gì đó kỳ lạ, Trương tiên sinh không khỏi có chút kỳ quái.

Lưu Sấm vội vàng khoát tay:

- Không có gì, chỉ có điều không nghĩ tới Trương tiên sinh lại xuất thân môn hạ của Hoa thần y, trước kia không biết thật đúng là có điều bất kính.

Trương tiên sinh cười ha ha, lộ vài phần vẻ đắc ý.

- Đúng rồi, thương thế của cậu thanh niên kia đã được xử lý thỏa đáng, chẳng qua là đưa hắn tới quá muộn, cho nên vẫn còn có chút nguy hiểm. Trong vòng ba ngày, nếu hắn có thể tỉnh lại, thì không cần lo lắng đến tính mạng nữa... Nếu trong vòng ba ngày không thể tỉnh lại, chỉ sợ... Ngươi phải có chuẩn bị tâm lý trước.

Nói cách khác, Trương Siêu kia có ba ngày cực kỳ nguy hiểm! Lưu Sấm gật đầu tỏ vẻ hiểu được, tạ ơn Trương tiên sinh.

Quản Hợi lấy tiền khám bệnh ra trả, nào biết được Trương tiên sinh lại cự tuyệt.

- Mới vừa rồi Mạnh Ngạn đưa ra không ít tư tưởng mới, khiến cho ta hiểu biết thêm rất nhiều. Nếu ta nhận một chút tiền khám bệnh này thì lại có vẻ keo kiệt rồi... Cứ bảo Mạnh Ngạn đến chỗ ta lấy chút kim sang dược, đợi cậu thanh niên kia tỉnh lại, còn phải thay thuốc băng bó. Ừ, tiền khám bệnh miễn đi, tuy nhiên kim sang dược... Ha hả, đó là do y quán cung cấp dược liệu chế tạo, thu một chút tiền vốn là được rồi. Lão Chu, các ngươi là những người tập võ rất thích tranh đấu, theo ta vẫn nên chuẩn bị một ít, để phòng ngừa cho bất cứ tình huống nào.

Kim sang dược của Trương tiên sinh rất có danh tiếng. Người của tám xã mười dặm quận Đông Hải này đều biết tới hiệu quả kim sang dược của ông ta, chỉ có điều chế tác rườm rà, cho nên cũng không dễ dàng mua được. Dù là Quản Hợi, mỗi lần đi cũng chỉ có thể mua một số lượng có hạn. Mà nay nếu Trương tiên sinh nói có thể đặc biệt chế tác cho mọi người luyện công, trong lòng tự nhiên vô cùng cao hứng. Ông và những huynh đệ kia của ông đều là ở kiếm ăn dưới đầu đao trên lưỡi kiếm... Tuy nói giặc Kiến chiến lực kinh người, nhưng bị thương cũng là không thể tránh được. Nếu có kim sang dược của Trương tiên sinh mang theo người, ít nhất có thể đảm bảo tính mạng nhiều hơn. Quản Hợi không nói hai lời, ôm bờ vai của Trương tiên sinh đi ra ngoài.

- Trương tiên sinh, lúc này ngươi nhất định phải giúp ta... Người nào mà không biết hiệu quả kim sang dược của ngươi chứ, nếu là đặc biệt chế tác, không bằng làm nhiều một ít, tránh ngày sau lại phiền toái tìm tới ngươi. Về phương diện tiền thì không thành vấn đề, ngươi làm bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu, kính xin Trương tiên sinh có thể giúp đỡ nhiều hơn.

Hay thật, người ta chỉ nói là chế tác một chút cho các ngươi, lòng tham của ngươi lại muốn nhiều hơn.

Trương tiên sinh dở khóc dở cười, nhưng lời nói ra miệng rồi cũng không tiện thu hồi. Mà da mặt của lão Chu đích thật là càng ngày càng dầy... Cũng đành vậy, làm nhiều hơn một ít, coi như là hoàn lại phần ân tình trước đó của Mạnh Ngạn.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++++

Nhìn Quản Hợi và Trương tiên sinh đi ra, Lưu Sấm thở phào một hơi.

Hắn xoay người, liền đón nhận ánh mắt của Lưu Dũng.

- Thúc phụ...

- Tiểu tử kia thật sự đáng giá để cháu mạo hiểm hỗ trợ sao?

- Cháu....cháu cảm thấy, Trương Thừa trong tình huống như này lại có thể nhanh chóng đưa ra quyết đoán như vậy, là một tài năng có thể bồi dưỡng.

Về phần phẩm hạnh, cháu thà muốn một người phẩm hạnh không tốt nhưng có thực học, cũng không muốn người có phẩm hạnh nhưng lại không hiểu biết. Hơn nữa, Trương Thừa lại là người trọng tình như thế, cũng không coi là người xấu. Có câu là chim khôn chọn cây mà đậu, Khuyết Lê không đủ để làm chủ nhân của hắn, nhưng không có nghĩa là cháu không chủ nhân của hắn được. Cháu có lòng tin sẽ khiến hắn cam tâm tình nguyện cống hiến cho cháu.

Chim khôn chọn cây mà đậu, lương thần chọn chủ mà theo... Lưu Sấm cũng không rõ tại sao hắn có thể nói câu này một cách trơn tru như thế.

Nhưng Lưu Dũng cũng không lộ vẻ không hài lòng, ngược lại nhẹ nhàng gật đầu:

- Nếu cháu đã quyết định, thúc luôn ủng hộ cháu...

Tương lai nếu tiểu tử kia nếu dám làm những việc sau lưng chủ nhân, ta sẽ giải quyết tại họa này cho cháu. Mạnh Ngạn, cháu thật sự trưởng thành rồi, đã có ý nghĩ của chính mình... Điều này rất tốt. Nếu là lão gia còn sống, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng vì sự trưởng thành hôm nay của cháu, còn có phu nhân nữa, cũng rất vui mừng.

Lưu Dũng nói xong, thở ra một ngụm trọc khí.

Nào biết được, Lưu Sấm đột nhiên hỏi:

- Thúc phụ, mẫu thân của cháu thì là người như nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.