Thời kỳ đầu nguyên niên Kiến An, Tào Tháo chinh phạt Dự Châu, Lý Thông dẫn quân đến tham gia, được phong làm Trấn Uy Trung Lang Tướng, trấn thủ Nhữ Nam Tây Bộ.
Đây chính là một khối xương cứng rắn!
- Xem ra, Mãn Bá Ninh vẫn còn rất coi trọng ta.
Lưu Sấm làm bộ dáng không thèm để ý, khẽ mỉm cười.
Trên thực tế, không chỉ là là Lý Thông muốn tới, hắn còn nghe được tin, Tào Tháo cấp Lưu Bị ba nghìn binh mã, Lưu Bị đã đi Hạ Ấp, sau khi chuẩn bị cùng hội hợp với đám người Giản Ung, xua binh tham chiến. Thuộc hạ của Lưu Bị ít nhất còn mấy ngàn người. Hơn nữa Tào Tháo cấp binh mã của y, cùng với Trần Đáo chiêu dụ nhân sự, phỏng chừng hơn mười ngàn. Một khi Lưu Bị và Lý Thông hình thành xu thế đánh gọng kìm, Lưu Sấm cũng phiền toái rất nhiều.
Hắn trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:- Khi Thúc phụ chưa về, cháu cũng đang suy nghĩ đối sách. Tào Tháo, Lưu Bị hiện giờ liên kết với nhau, muốn đẩy cháu vào chỗ chết... Nếu chỉ bằng một Lý Thông, cháu còn có thể ngăn cản. Nhưng nếu là thêm Lưu Bị nữa, cháu không khỏi lực không hề bắt bớ. Cho nên cháu nghĩ tới một biện pháp, nhưng lại cần thúc phụ ra mặt, phương pháp có thể kiềm chế binh mã Lưu Bị.
- Hả?
Lưu Dũng ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Lưu Sấm.
Lưu Sấm nói:
- Thúc phụ còn nhớ, plúc trước từng nói với cháu một việc... Chính là Huyện Tiếu Cát Pha Hứa gia trang Hứa lão thái công.
- Đương nhiên nhớ rõ!
- Vậy quan hệ thúc phụ và Hứa gia như thế nào?
Lưu Dũng nói:
- Mạnh Ngạn lúc ấy tuổi còn nhỏ, có thể đã quên. Ta khi đó trợ giúp Hứa lão tháicông đánh tan thổ phỉ, cho nên Hứa lão thái công đối với ta cũng có chút thân mật...
Nếu nói như vậy, quan hệ cũng xem là tốt. Vậy khẳng định là không tồi! Nếu không thì với tính tình của Lưu Dũng sao có thể truyền thụ võ nghệ Hứa Chử?
Lưu Sấm đứng lên, từ trên bàn cầm lấy một cái hộp, hai tay đưa cho Lưu Dũng.
- Thúc phụ, đây là gia phả chúng ta.
Hắn hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
- Cháu cùng với thúc phụ và ba trăm người, suốt đêm dắt Tam Nương Tử các nàng rời đi, đi tới Hứa gia trang tị nạn... Thúc phụ đừng nóng vội, cháu còn chưa nói hết. Tị nạn là một mặt, quan trọng hơn là, cháu hy vọng thúc phụ có thể thuyết phục Hứa lão thái công, giúp cháu một tay, làm chệch hướng binh mã Lưu Bị, cháu bên này có thể thong dong ứng đối Lý Thông.
Trong trí nhớ, Hứa gia trang là một trang trại lớn. Thời điểm Hứa Chử đến cậy nhờ Tào Tháo, chính là dẫn theo ba nghìn tá điền đi trước.Lưu Sấm đã cho người ta hỏi thăm qua, cũng không biết là nguyên nhân gì, bên cạnh Tào Tháo nay cũng không có Hứa Chử này.
Nói cách khác, Hứa Chử hiện giờ rất có thể còn tại Hứa gia trang, vẫn chưa đến cậy nhờ Tào Tháo... Cho nên, Lưu Sấm này suy nghĩ đi đến chỗ của Hứa Chử.
Nhưng hắn cũng không có chắc, Lưu Dũng có thể thu hút Hứa Chử tới hay không nữa.
Có một việc, hắn cảm thấy hẳn là có thể... Nếu Lưu Dũng và Hứa lão thái công quan hệ không tệ..., khiến Hứa lão thái công kiềm chế một chút binh lực của Lưu Bị, cũng không phải là không được. Dầu gì, cũng có thể thu nhận và giúp đỡ đám người Mi Hoán... Trong lòng Lưu Sấm biết, kế tiếp tất có một trận đại chiến. Nếu như giữ Mi Hoán ở bên người, khó tránh khỏi sẽ làm hắn phân tâm. Nếu là có thể ở Hứa gia trang được bảo vệ, Lưu Sấm cũng có thể yên tâm.
Ở chỗ này, liền cần phải nói một chút về La Quán Trung. Tam Quốc Diễn Nghĩa thật sự là quá xâm nhập lòng người, thế cho nên Lưu Sấm trong lúc vô ý lẫn lộn mộtsự kiện. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, khi Hứa Chử ở chỗ Tào Tháo và Lã Bố tiến hành cuộc chiến Duyện Châu, cùng Điển Vi phát sinh xung đột, rồi sau đó quy hàng Tào Tháo. Nhưng trên thực tế, Huyện Tiếu nằm ở Bái Quốc, cách Duyện Châu khá xa. Điển Vi và Hứa Chử thế nào cũng không thể xuất hiện cùng lúc, cho nên cũng không khả năng Hứa Chử bị bắt, rồi sau đó quy hàng Tào Tháo.
Trong Tam quốc chí có rõ ràng ghi lại, Hứa Chử là vào năm Kiến An thứ hai, tức là công nguyên năm 197 mới dẫn tá điền Hứa gia trang tìm đến nương tựa Tào Tháo. Mà một năm nay, Tào Tháo đã trải qua bại trận ở Uyển Thành, đau mất đứa con cả Tào Ngang, cháu họ Tào An Dân và tướng tâm phúc Điển Vi. Nếu không kể Tào Tháo kia cẩn thận tính tình đa nghi, mang Điển Vi sao có thể không mang Hứa Chử? Nếu như Hứa Chử lúc ấy đã ở Uyển Thành, không thể bảo vệ Điển Vi không chết.
Cũng chính bởi vì cái chết của Điển Vi, Hứa Chử đến mới khiến cho Tào Tháo đặc biệt coi trọng, cũng giữ Hứa Chử ở bên người, để hắn ta xây dựng Hổ Vệ Quân...Lưu Sấm kiếp trước đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, cũng đọc cả Tam quốc chí. Thế nhưng ảnh hưởng của Tam Quốc Diễn Nghĩa thật sự quá lớn, khiến hắn trong lúc vô tình cũng bị ảnh hưởng, nghĩ lầm Hứa Chử đã quy thuận Tào Tháo.
Lưu Dũng chăm chú nhìn Lưu Sấm, mà Lưu Sấm cũng không lảng tránh.
Sau một lúc lâu, Lưu Dũng đột nhiên cười, hạ giọng nói:
- Mạnh Ngạn đã trưởng thành, đã có thể quyết định chủ ý. Một khi đã như vậy, ta liền nghe theo sự sắp xếp của cháu, bảo hộ Tam Nương Tử các nàng đi tới Hứa gia trang. Nhưng có một việc, cháu nhất định phải nhớ kỹ, còn sống đến Hứa gia trang cùng ta hội hợp. Nếu cháu gặp điều bất trắc, ta cho dù là không đếm xỉa đến cái mạng này, cũng sẽ đi Hứa Đô báo thù rửa hận cho cháu.
Hai gò má Lưu Sấm co giật một cái, chợt cười nói:
- Thúc phụ yên tâm, cháu còn chưa có quy tông nhận tổ, còn chưa có cùng Tam Nương Tử thành thân, càng chưa có lưu lại huyết mạch cho Lưu gia cháu. Trước khi phải làm xong việc này, cháu tuyệt đối sẽ không chết. Còn nữa, cháu đây còn có bọnTử Nghĩa, là đủ giúp ta đánh tan Lý Thông.
- Tốt lắm, cứ như vậy đi!
Lưu Dũng đứng dậy, liền bước ra thư phòng. Nhìn theo bóng lưng của Lưu Dũng, trong lòng Lưu Sấm trào lên một dòng nước ấm... đây là người thân nhất trên đời này của ta!
Chỉ có điều, thế cục cũng không lạc quan như Lưu Sấm nghĩ như vậy. Hắn khuyên can mãi, cuối cùng là thuyết phục Mi Hoán bằng lòng chủ ý của hắn, cùng Cam phu nhân Tiểu Đậu Tử, cùng với cả thảy vợ con Lã Đại, đi tới Hứa gia trang.
Đám người Lưu Dũng chân trước mới vừa đi, sau lưng liền truyền tới một tin tức xấu.
- Thái Thú Nhữ Nam Từ Cầu, mệnh Trường Nô lãnh tám ngàn binh, đánh chiếm Thận Huyện, đang tới gần Nhữ Âm?
Lưu Sấm nghe được tin tức này, lập tức trợn mắt há mồm.
Bộ Chất vội vàng hỏi:- Trường Nô nay có động tác gì?
- Theo hồi báo của thám báo, binh mã Trường Nô đang tụ tập ở Thận Huyện nghỉ ngơi và chỉnh đốn, dự tính ngày mai sẽ lệnh thuộc cấp Lý Mậu làm tiên phong quan, binh tiến vào Nhữ Âm.
- Binh mã Lý Thông kia, có động tĩnh gì?
Lưu Sấm còn chưa mở miệng, Bộ Chất đã giành hỏi trước.
Tiêu Lăng nói:
Quân tiên phong Lý Thông đang bức tiến Nhữ Thủy, ước chừng từ nay trở đi này đại quân sẽ vượt qua Nhữ Thủy, binh gặp dưới thành Nhữ Âm.
Nay Tiêu Lăng là thủ hạ Lưu Sấm, làm thám báo quan, nắm trong tay trong quân Lưu Sấm năm mươi tên thám báo.
Lưu Sấm sau khi nghe xong, cắn chặt răng, không kìm nổi lắc đầu liên tục.
- Ta cùng với Từ Cầu Tố không có ân oán, hắn vì sao muốn đến đánh ta?Lã Đại bên cạnh mở miệng nói:
- Từ Cầu là Hải Tây Từ thị sinh ra, mà Lưu Bị lúc trước khi tụ tập ở Hải Tây, đối với Từ gia cũng là cực kỳ thân mật. Ta nghĩ Từ Cầu sở dĩ xuất binh, thứ nhất là được Lưu Bị mời... Thứ hai là công tử cũng đừng quên, khi chúng ta vượt qua Hoài Thủy, từng đánh lén huyện Mã Khâu. Mã Khâu kia mặc dù chỉ là một huyện nhỏ, cách Thọ Xuân chỉ hơn mười dặm. Chúng ta đánh Mã Khâu, chẳng khác gì là vuốt mặt của Viên Thuật. Viên Thuật người này thích đao to búa lớn, sao có thể chịu được việc như thế, tất nhiên xuất binh trả thù.
Cho nên, Từ Cầu cũng chẳng qua là biết thời biết thế, lệnh Trường Nô xuất binh.
Con mẹ nó, quên chuyện này đi! Kỳ thật Lưu Sấm đã sớm nghĩ đến, Viên Thuật kia lòng dạ hẹp hòi, sao có thể có thể cho phép Lưu Sấm bẽ mặt mình?
Về phần Từ Cầu, Lưu Sấm thật ra lại không có gì ấn tượng. Người này hình như là sau khi Viên Thuật binh bại, trộm trong tay Viên Thuật ngọc tỷ truyền quốc, sau lại tìm nơi nương tựa Tào Tháo, còn được phong thưởng. Nhưng tình hình cụ thể ngườinày, đầu hạt dưa của Lưu Sấm không phải máy vi tính, cũng không thể nhớ rõ.
Hắn ở đây trên đại sảnh thượng khoanh tay chần chừ, cảm thấy vô cùng đau đầu.
- Không bằng, chúng ta bây giờ rút khỏi Nhữ Âm?
Hoàng Thiệu không kìm nổi mở miệng hiến kế, lại bị Bộ Chất lắc đầu ngăn cản.
Lưu Dũng lần này đi tới Hứa gia trang, mang đi Tiết Văn Bùi Vĩ, Thường Thắng ba người, những người còn lại phần lớn ở lại Nhữ Âm, cho nên Lưu Sấm thực lực vẫn chưa suy yếu nhiều lắm.
Bộ Chất nói:
- Theo chứng cứ trong thành có thể còn một trận chiến, nếu bỏ thành tất bị người truy kích.
Đến lúc đó Lý Thông Trường Nô hợp binh một chỗ, chúng ta chẳng phải là nguy hiểm? Công Mỹ kế này không ổn, còn cần thương nghị lại.
Hoàng Thiệu ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời Bộ Chất nói có lý.
Lưu Sấm đột nhiên hỏi:- Tử Sơn mới vừa nói, Lý Thông và Trường Nô hợp Binh một chỗ?
- Đúng vậy, bọn họ làm là vì công tử, nói không chừng hội hợp binh một chỗ.
- Nhưng nếu bọn họ không thể hợp binh một chỗ, thậm chí đánh nhau?
- Cái này...
Đám người Bộ Chất, đều cảm thấy ý nghĩ Lưu Sấm hão huyền.
Lý Thông và Trường Nô hai người, sao lại có thể đánh nhau?
- Tử Thăng!
- Có mạt tướng!
- Ngươi lập tức phái thám báo, nghiêm mật giám thị binh mã Viên Thuật tại Thận huyện... Chờ quân tiên phong Viên Thuật có động tác, lập tức báo cáo trước.
- Vâng!
- Mặt khác, nghiêm mật theo dõi cho ta bờ bên kia Nhữ Thủy.
Tiêu Lăng lĩnh mệnh mà đi, mọi người trên công đường, một đám lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không rõ mệnh lệnh này của Lưu Sấm là có ý gì.Sau một lúc lâu, vẫn là Thái Sử Từ có điều lĩnh ngộ.
Y hạ giọng nói:
- Ý của công tử là..
Lưu Sấm cười cười, xoay người nói với Lã Đại:
- Định Công, kho trong phủ Nhữ Âm, còn bao nhiêu áo giáp?