Keng…keng…keng.
- Con làm gì vậy Tử Kỳ?
Ông Trịnh nhăn mày khó chịu với thứ âm thanh kia. Tử Kỳ nhìn ông, thản nhiên đáp:
- Con đang đánh thức hai đứa kia dậy đi học ạ.
- Hahahaha.
Nghe Tử Kỳ nói vậy, ông không khỏi cười to.
- Con nhìn xem, giờ mặt trời cũng lên cao rồi, tụi nó cũng đã đi học. Bây giờ con đánh thức ai?
- A!!!!!!!!!!!!!!!! Thật tức chết mà, không phải hai đứa nó bày trò con cũng không phải “cúp” làm. Phải kiếm trò trị hai đứa nó mới được.
Nói xong, anh chạy lên phòng, đóng cửa “tu luyện”. Ông Trịnh nhìn con trai lớn của mình chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ là anh trị hai đứa nó hay hai đứa nó chỉnh anh đến thảm hại. Thôi thì cứ để hai phe đấu với nhau, ông ngồi ở giữa mà xem cũng được.
++++++++++++++++++++++++++++
Ở trường.
Bước vào lớp trước con mắt ghen ghét của nữ sinh, nó đâu bận tâm gì vì mắt họ nên họ muốn nhìn sao cũng được, nhưng cái đáng nói chính là trên bàn nó vô số thư màu mè nhìn vào rối cả mắt. Đem từng lá thư mở ra, nó cũng đang rảnh rỗi, đọc thử xem những người kia viết gì.
Lá thư đầu đập vào mắt nó chỉ một câu duy nhất:
“Tránh xa hotboy Minh Lâm ra.”
Nhìn dòng chữ nguệch ngoạc, nó môi nó nhếch một cái. Trong số thư trên bàn, chỉ có ba lá thư hẹn nó ở sau trường. Thời gian của ba lá thư khác nhau, một cái
lúc ra chơi hôm nay, một cái hẹn lúc ra về, còn cái kia lúc ra chơi ngày mai. Hai lá thư đầu đều hẹn ở sau trường, duy chỉ có lá thư cuối cùng lại hẹn ở sân thượng.
Đứng dậy, đem tất cả thư trên bàn đến thùng đựng rác bỏ đi trước ánh mắt kinh ngạc của những người có mặt. Ai cũng nghĩ nó sẽ sợ xanh mặt hay sao? Sai lầm trầm trọng rồi nếu nó chỉ vì mấy lời đe dọa mà đầu hàng thì nó không thể đứng đầu W.
Minh Lâm vào lớp, đưa cho nó hộp sữa vừa mua ở căn tin. Hành động của Minh Lâm khiến nữ sinh trong lớp nhìn nó ghen ghét hơn, những đôi mắt đầy lửa nhìn nó như muốn đem nó ngay tại lớp đốt cháy thành tro. Uyên Nhã cũng không kém gì, liếc mắt mỉa mai nó:
- Đến một hộp sữa cũng không mua nổi sao Thiên Băng? Có cần tụi này mỗi đứa một ít cho bạn chút tiền để mua không?
Dứt lời, cả đám ngồi cười như điên, Minh Lâm tức giận, muốn đến đánh Uyên Nhã nhưng bị nó kéo lại. Nó nhìn Minh Lâm lắc đầu nói:
- Chuyện này chị giải quyết được, em ngồi xem đi. Chị đâu phải dễ dàng để người ta ức hiếp như vậy.
Minh Lâm nghe lời nó, ngồi xuống ghế cười cười. Nó đến gần Uyên Nhã, mắt đối mắt nhìn chầm chầm Uyên Nhã, đồng thời đưa tay mở hộp sữa.
- Bạn muốn uống à? Vậy tôi cho bạn một ít.
Ào...
Nó đem sữa trong tay đổ lên người Uyên Nhã. Nhẹ nhàng hé môi xin lỗi nhưng thành ý không hề có.
- Thật xin lỗi, tôi muốn cho bạn một ít nhưng lại đổ hết lên người bạn rồi. Bạn nên đi thay đồng phục đi, nếu không ra ngoài đường người ta nói bạn là con nít chưa cai sữa thì khổ.
- Là mày cố ý, sau hai năm mày vẫn chẳng khác gì, vẫn như hai năm trước. Đồ vô giáo...
Chát
Một cái tát hạ xuống ngay trên má Uyên Nhã. Khuôn mặt cô nàng dần dần đỏ lên, hiện rõ năm ngón tay. Đám nữ sinh thấy vậy liền chạy đến bên Uyên Nhã sau đó nhìn nó tức giận, một đứa trong đó lên tiếng mắng chửi nó:
- Mày là cái thá gì mà dám đánh công chúa của trường? Mày chờ đi, mày sẽ phải quỳ gối xin lỗi thôi.
- Thì ra bạn ấy là công chúa của trường sao? Chắc quyền lực cũng cao lắm hả?
Nó vờ ngạc nhiên hỏi, cô nàng vừa rồi không nhận ra ý châm chọc của nó, tiếp tục khua môi múa mép.
- Phải, Uyên Nhã là công chúa của trường này, gia đình giàu có, đứng đầu băng nhóm thế lực nhất ở trường đấy.
Nó cười như không cười, nhìn toàn bộ người ở đây. Nhìn sơ cũng biết họ toàn là cô chiêu cậu ấm, cùng lắm có vài người biết chút võ mèo. Muốn đứng đầu băng nhóm nào đó cũng không phải chuyện gì khó.
- Vậy nhờ cô bạn đưa ra một số tên các băng nhóm được không?
Muốn thu thêm thông tin về các băng nhóm ở trường nên nó miễn cưỡng “nhờ vả” người kia. Người kia cứ thế mà liệt kê những băng nhóm có tiếng của trường.
- Tao sẽ cho mày biết một số băng nhóm có thế lực trong trường. Devil, Angel, Queen, Bạch Hổ,... Và nhóm có thế lực cao nhất chính là White của Uyên Nhã và Black của “Hoàng tử” Tuấn Anh đấy.
Hất mặt nhìn nó, cô nàng kiêu ngạo khoe khoang. Uyên Nhã cũng nhìn nó với ánh mắt tự cao. Nó nhếch môi, thông tin cần thiết cũng có đủ, bây giờ nó phải đi “triệu tập” các băng nhóm để hoàn thành nhiệm vụ.
- Mấy người nên về triều đại của mình đi. Thế kỷ XXI mà cứ công chúa, hoàng tử. Lạc hậu quá rồi.
Nó nhìn chầm chầm vào đám nữ sinh, mỉa mai nói. Và tất nhiên khi bị nói như vậy nhưng người kia kể cả Uyên Nhã đồng loạt tiến lên một bước.
- Nếu các người chạm vào chị ấy, hậu quả rất nghiêm trọng bao-gồm-cả-cái-chết.
Lời nói của Minh Lâm hoàn toàn mang tính đe dọa. Không ai có can đảm thử nghiệm cả. Uyên Nhã nghe vậy bất giác lùi về sau, cảm giác đau đớn khi bị nó đánh đến gần xỉu vẫn còn ám ảnh với cô nàng đến bây giờ. Nó không nhìn đám nữ sinh nữa, quay qua nói với Minh Lâm:
- Đi.
Nó và Minh Lâm bước ra khỏi lớp. Địa điểm tiếp theo là phòng phát thanh của trường. Cầm mic trên tay, cất giọng lạnh băng chậm rãi tuôn từng chữ:
- CÁC BĂNG NHÓM TRONG TRƯỜNG CHÚ Ý. TÔI LÀ LÂM THIÊN BĂNG LỚP 11A13, GIỜ GIẢI LAO HÔM NAY, HẸN CÁC BẠN Ở SÂN TRƯỜNG ĐỌ SỨC. BÊN TÔI CÓ HAI NGƯỜI, CÁC BẠN CÓ THỂ ĐEM TẤT CẢ NGƯỜI TRONG NHÓM CỦA MÌNH RA. BÊN THẮNG SẼ CÓ QUỲÊN YÊU CẦU BÊN THUA MỘT VIỆC BẤT KỲ. CHUYỆN ĐÁNH NHAU SẼ KHÔNG TRUYỀN ĐẾN TAI PHỤ HUYNH. KHÔNG THAM GIA XEM NHƯ THUA CUỘC.
Thông báo truyền đến tai tất cả học sinh trong trường khiến mọi người ngạc nhiên. Bao gồm cả hai băng nhóm “hùng mạnh” nhất trường.
Lúc này, Black đang tụ họp cũng nghe được thông báo nên nhốn nháo không ngừng.
- Anh Hoàng, thông báo vừa rồi anh tính sao. Đại ca vẫn đang ở nước ngoài chưa về, mình có nên tham gia không?
Một tên lên tiếng hỏi. Thanh niên được hỏi cũng đáp lại:
- Đành tham gia thôi. Chờ Đại ca về không kịp. Anh không tin chỉ với hai người có thể thắng tất cả băng nhóm.
Nhưng điều khiến người người kinh ngạc chính là chỉ có nó và Minh Lâm đã hạ gục được phần lớn các băng nhóm trong thời gian kỉ lục. Hiện tại chỉ còn White và Black chưa đấu thôi. Black là băng nhóm có tiếng, không chỉ về số lượng mà cả chất lượng cũng rất tốt. Còn White thì chỉ có số lượng, chất lượng cũng như những băng nhóm kia. Nó còn biết thêm White được lập ra chỉ vì muốn cản trở những người lãng vãng đến gần Đại ca của Black.
- Bây giờ đến White phải không? Tôi sẽ tiếp người đứng đầu, còn những người khác thì...
Bỏ lửng câu nói, nhìn Minh Lâm một cái rồi tiếp tục.
- Những người khác Minh Lâm sẽ thay tôi tiếp đãi. Bắt đầu.
Lại một trận chiến diễn ra, nhưng kết quả vẫn như cũ, người đứng đầu bị nó đánh thảm hại mà người đó không ai khác chính là Uyên Nhã. Bọn đàn em của White “được” Minh Lâm tiếp đãi tử tế, bị thương không nghiêm trọng lắm.
- White bị hạ. Như vậy chỉ còn một băng nhóm thôi. Black lên luôn hay để Đại ca của các người về?
Câu hỏi của nó làm cho những người trong Black tròn mắt.
- Làm sao cô biết được chuyện này?
Hoàng nhìn nó đầy nghi ngờ. Nó cũng hơi đâu mà để ý đến ánh mắt người khác nhìn nó như thế nào. Nhàn nhạt đáp:
- Đó là chuyện của tôi. Vậy cứ đợi Đại ca của các người về đi. Còn những băng nhóm đã bị hạ, tôi có một yêu cầu. Suy nghĩ trong vòng một ngày xem có muốn theo tôi hay không? Không muốn tôi cũng không ép nhưng hiện tại thế lực ở trường của các người đều không còn, tốt nhất đừng hóng hách đi gây chuyện. Nếu không tự xác định hậu quả.
Nói rồi cùng Minh Lâm bỏ đi. Những người bị nó hạ gục đang suy nghĩ về yêu cầu của nó. Riêng thành viên của Black vẫn còn kinh ngạc về nó.
- Gọi Đại ca về đi.
Hoàng ra lệnh cho một đàn em. Trong đầu hiện lên hình ảnh nó thân thủ cực tốt hạ từng băng nhóm một cùng với Minh Lâm sau đó suy nghĩ về nó “ Cô gái này không phải tầm thường.” Lấy điện thoại từ túi quần, nhấn một dãy số. Khi cuộc gọi vừa thông liền nói:
- Điều tra người tên Lâm Thiên Băng, càng sớm càng tốt.
Không để người bên kia trả lời đã ngắt máy. Về phần nó, sau khi đánh đấm thoải mái thì đi thẳng đến phòng Hiệu trưởng báo cáo. Thầy Hiệu trưởng cũng nhìn nó kinh ngạc sau đó gật đầu bảo nó về nhà nghỉ ngơi. Nó cũng không muốn ngược đãi bản thân nên nhanh chóng trở về nhà.
++++++++++++++++++++++++
Ở nhà.
Nhìn thấy giày của Tử Kỳ còn ở nhà, nó biết chắc anh chàng đang tìm kế trả đũa nó chuyện hôm qua nên lẳng lặng về phòng khóa cửa, ngủ một giấc đến khi đói bụng mới rời giường, nhìn trời cũng đã tối. Nó rửa mặt xong, xuống nhà ăn lót bụng trước nhưng không thấy Tử Kỳ đâu. Hỏi người làm thì biết anh ở trong phòng “tu luyện” mà bỏ lỡ cơm trưa nên đã ăn trước rồi trở lại phòng tiếp tục.
Không còn gì làm, nó cũng trở lại cái giường thân yêu, đắp chăn ngủ. Minh Lâm đi chơi chưa về, ông Trịnh cũng đi gặp bạn hàn huyên gì đó. Căn nhà hôm nay yên ắng hơn mọi ngày.
+++++++++++++++++++++++
Ở một căn phòng khác
- CÁI GÌ? MỘT HỌC SINH MỚI MÀ DÁM ĐỐI ĐẦU VỚI BLACK SAO?
- “...”
- Được rồi. Mình sẽ thu xếp về ngay.
Người thanh niên sau khi nhận cuộc gọi từ bạn mình không khỏi kinh ngạc vì những gì nghe thấy. Bấm một dãy số khác, ra lệnh:
- Đặt cho tôi một vé về Việt Nam nhanh nhất.
Ngắt máy, người thanh niên lẩm bẩm “Lâm Thiên Băng sao? Xem tôi hạ cô như thế nào?”
Một ngày lắm việc xảy ra, chỉ còn lại màn đêm cùng sự yên tĩnh vẫn như những ngày khác mà lặp lại. Không biết câu trả lời của những người kia như thế nào? Chuyện gì đang chờ nó đối mặt? Chờ chap sau nha.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
+ Nguyễn Nhật Hoàng
18 tuổi
Người quản lý Black khi Đại ca đi vắng.
Tính tình: không thể cập nhật do thay đổi quá thất thường. Cứ như thời tiết vậy.
Bề ngoài tuấn tú, cao, thuộc dạng hotboy ý.