- Có thật là Anna sẽ đi học cùng mình không chị?
Trừng mắt nhìn Minh Lâm, chỉ một câu hỏi mà từ lúc vừa biết tin đến bây giờ vẫn lặp đi lặp lại không đổi. Biết mình đã chạm vào giới hạn kiên nhẫn của nó, Minh Lâm im lặng cúi đầu.
- Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Minh Lâm ngạc nhiên ngẩn đầu nhìn Anna, lại nhìn qua nó. Thằng nhóc không hiểu được Anna thấy sự vui vẻ trong cuộc đối thoại hay chính xác hơn là độc thoại của mình ở chỗ nào, cười gượng không đáp.
Anna nhận ra được có điều gì đó không đúng nên không nói thêm nữa. Bầu không khí trầm mặc bao quanh gian phòng đến khi nó nói:
- Đi học đi.
- Chị không đi học sao?
Sau khi cảm thấy bản thân đã không còn ngượng nữa, Minh Lâm tiếp tục hỏi. Nó cũng không bủn xỉn với thằng nhóc, trả lời ngắn gọn:
- Sẽ đi sau.
Minh Lâm gật đầu nhìn sang Anna, ngay lặp tức hóa đá tại chỗ. Nhìn ra sự khác thường trong mắt Minh Lâm, nó quay người nhìn Anna, xem xét một chút:
Anna vận bộ đồng phục của trường Rose, ăn mặc chỉnh tề, không có dấu hiệu của việc thay đổi kích thước và độ dài của bộ đồng phục. Tóc buộc phía sau gọn gàng để lộ ra vầng trán cao, chân mang đôi giày búp bê màu trắng, vai đeo ba lô màu xám. Khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng nổi bật hơn. Nhìn tổng thể rất ổn, rất vừa mắt theo như nhận xét của nó.
Còn Minh Lâm vẫn đơ như cây cơ, nhìn không chớp mắt. Mãi cho đến khi Anna ở bên cạnh lay lay cánh tay, thằng nhóc mới từ tầng mây thứ chín trở về mặt đất. Chầm chầm nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của Anna đang ngự trị trên cánh tay mình, Minh Lâm bất giác đỏ mặt, vội đứng dậy chào nó ra khỏi cửa. Anna khó hiểu cũng lon ton đi theo. Nó quan sát một lúc, đưa ra kết luận “ Minh Lâm cũng biết đỏ mặt“.
Bước đến phòng Thiên Vũ, không gõ cửa mà trực tiếp mở của đi vào. Anh chàng cuộn người trong chăn, mắt nhắm nghiền lại mà ngủ say. Ở nhà bây giờ ai cũng có việc: ông Trịnh và Tử Kỳ sáng sớm đã đi công tác, Minh Lâm và Anna cũng vừa đi học, duy chỉ có tên này chăn ấm nệm êm ngủ không biết trời trăng gì. Nếu không phải quản gia không thể đánh thức “con sâu” này thì nó cũng không cần làm việc này. Đem quyển sách được cho là dày nhất, nó thả cho quyển sách rơi tự do xuống ngay đầu Thiên Vũ. Đau quá, anh chàng bật người dậy, tay xoa xoa chỗ đau.
- Anh có ba phút để chuẩn bị chỉnh tề đến phòng tôi. Đồng phục đã được quản gia đưa đến. Đừng làm tôi mất kiên nhẫn.
Nói xong, nó ra khỏi phòng. Thiên Vũ chưa tỉnh ngủ, tiếp thu lời nó liền gấp rút VSCN, thay đồ. Chuẩn bị hoàn tất, anh chàng phóng qua phòng nó bàn việc vì phòng anh không thể dùng để bàn công việc.
- Vào đi.
Ngồi trên sô pha, ra hiệu cho người bên ngoài vào. Nhận được hiệu lệnh của nó, Thiên Vũ mở cửa bước vào, đến ngồi đối diện nó.
- Tình hình thế nào?
Cứ ngỡ nó hỏi thăm mình, Thiên vũ tuôn ra một tràng.
- Hiện tại vẫn còn buồn ngủ, trạng thái không tốt lắm. Gần đây ăn ngủ đầy đủ nên không có vấn đề gì nghiêm trọng ngoài việc chưa được tham quan Việt Nam,...
Nói mãi mà không thấy được khuôn mặt đầy hắc tuyến của nó đang trừng mắt nhìn mình, Thiên Vũ “vô tư” kể lể. Khi vô tình nhìn qua nó, anh chàng im bặt vì bắt gặp khuôn mặt sát khí của nó, bất giác có cảm giác lạnh dọc theo sóng lưng.
- Tôi không hỏi tình hình của anh.
Biết minh bị hố, Thiên Vũ hắng giọng lấy lại vẻ nghiêm túc báo cáo với nó:
- W vẫn hoạt động theo quỹ đạo. Nhiệm vụ dành cho các sát thủ cũng ngày càng khó hơn. Việc chế tạo vũ khí mới vẫn được tiến hành. Tôi vẫn nghiên cứu thêm về các loại độc tố mạnh. Nhưng...
Nói đến đây, Thiên Vũ nhìn sắc mặt của nó mà ngập ngừng. Nó không hài lòng, ra lệnh:
- Nói.
- Nhưng có thế lực đang gây khó khăn cho một nhánh nhỏ của chúng ta ở Việt Nam do Nguyễn gia chống lưng.
- Cho người điều tra mọi thứ về họ, chiều nay đem đến cho tôi. Bây giờ theo tôi đến trường.
Nhìn đồng hồ, nó biết đã trễ hơn mười lăm phút, nếu không vào trường, thế nào cũng bị tra tấn tiếp nên miễn cưỡng đứng lên. Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn nó, dù gì anh cũng qua độ tuổi làm học sinh cấp ba lâu rồi, bây giờ lại đến trường ngồi nhai lại mấy kiến thức đó, thật sự rất nhàm chán. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nếu không đi, nó có thể đem anh qua châu Phi làm thổ dân, lúc ấy chắc chắn cực khổ đến chết.
+++++++++++++++++++++++++++
Đứng trước cánh cổng đã đóng lại im lìm. Nó không lo lắng gì mà đứng đó.
- Lão đại, bây giờ làm sao?
- Trèo tường.
Hai chữ đơn giản đập vào tai Thiên Vũ khiến anh chàng cứng đờ. Đến lúc định thần lại đã thấy nó “bay” vào trong. Bức tường cao gần hai mét không thể làm khó được nó, thân là nam nhi không lẽ Thiên Vũ lại chào thua. Đương nhiên không, anh cũng trèo vào. Cả hai ung dung bước trên sân trường.
- Không ngờ khả năng trèo tường của em thật khá đấy.
Hắn xuất hiện ở phía sau, đột nhiên lên tiếng. Nếu không phải hắn cúp cua đã không thể chứng kiến một màn đặc sắc như vậy.
- Hội trưởng Hội học sinh rảnh rỗi quá nhỉ?
Hắn không đáp, cười cười nhìn nó. (khùng rồi). Chú ý bên cạnh nó có một người khác, hắn lịch sự mở lời:
- Xin chào. Đây là?
- Chào, tôi là Thiên Vũ-học sinh mới.
Hai người bắt tay nhau, đằng sau nụ cười trên môi chính là trang giấy đánh giá đối phương.
- Lên lớp.
Nó cắt ngang màn chào hỏi tốn thời gian, hướng đến lớp học mà đi. Thiên Vũ cũng theo sau, riêng hắn đứng đó suy nghĩ vu vơ.
+++++++++++++++++++++++++++++
Vào lớp chứng kiến ngay cái mặt lạnh của Minh Lâm, bên cạnh là Anna đang cúi đầu đpjc sách. Kéo một học sinh gần nhất, nó hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Lúc nãy có một nữ sinh vào lớp tỏ tình với Minh Lâm nhưng bị cậu ấy từ chối. Do nhìn thấy cô bạn mới nói chuyện thân thiết với Minh Lâm nên đã tát bạn ấy một cái. Kết quả, khiến Minh Lâm nổi giận, dem ray người kia bẻ đi.
Tóm tắt ngắn gọn, nó gật đầu đã hiểu. Vào lớp, nó nằm ra bàn ngủ. Thiên Vũ thấy vậy bĩu môi. Hành động của học sinh mới đã hớp hồn bao nhiêu nữ sinh, họ lôi kéo Thiên Vũ mãi nhưng không dám hò hét vì ai kia đang ngủ. Lúc đầu, Thiên Vũ không khó chịu mấy nhưng về sau lại vô cùng vô cùng khó chịu, giằng mạnh tay ra, phóng về bàn nó, nằm xuống đánh giấc. Tuy rất muốn níu kéo “người đẹp” nhưng mấy cô nàng kia vẫn kiềm chế vì muốn bảo toàn mạng sống, ai mà không biết làm phiền nó sẽ có kết cục rất thảm.
Bên bàn Minh Lâm, sau một hồi năn nỉ ỉ ôi của Anna, cuối cùng Minh Lâm cũng tháo bỏ bộ mặt lạnh, tươi tỉnh nói chuyện với cô. Một bên vui vẻ nói chuyện, một bên im lặng ngủ khiến cho học sinh trong lớp không thể bình luận được.
++++++++++++++++++++++++++++
Hắn ngồi trong lớp, tay cầm bút chì vẽ vẽ gì đó. Hoàng từ đâu xuất hiện, giật tờ giấy trong tay hắn ngắm nghía, đưa ra nhận xét:
- Cũng đẹp, khá giống con nhóc kia.
Hắn được khen liền hất tóc kiêu ngạo nhưng khi nghe cụm từ “khá giống con nhóc kia” thì ngay lập tức giành lại tờ giấy đem cất.
- Để ý con người ta rồi sao?
Hoàng ranh mãnh hỏi, kèm theo ánh mắt gian tà.
- Để ý cái khỉ gì. Chỉ là vẽ ra để tập phóng dao thôi.
Hoàng không nói gì, về chỗ ngồi nhưng ánh mắt chứa đựng sự hứng thú.
+++++++++++++++++++++++++++++
Sau một buổi học ( học gì mà học, người ngủ kẻ nói chuyện thì học kiểu gì¬_¬), bốn đứa về nhà. Minh Lâm và Anna vừa ăn cơm xong đã kéo nhau đi chơi, nó lại vào phòng ngủ tiếp. Chỉ còn mỗi Thiên Vũ đang một mình ở phòng khách nói chuyện điện thoại.
- Điều tra giúp tôi về Nguyễn gia.
-“...”
- Cậu đừng có mà lợi dụng, nếu không tôi đem cậu chặt ra cho cá ăn.
- “...”
- Lười cãi nhau với cậu. Chiều nay phải có đấy. Tạm biệt.
Ngắt máy, Thiên Vũ bật TV lên giải trí nhưng không khống chế được cơn buồn ngủ mà ngủ luôn trên sô pha.
++++++++++++++++++++++++++++++
Cuối ngày...
Minh Lâm và Anna sau khi đi chơi chán chường mới bò về tới nhà. Nó ở trong phòng vẽ xóa liên tục. Thiên Vũ thì đi tìm thú vui rồi. Cứ như vậy mà cơm tối mạnh ai nấy ăn.
Tối muộn, Thiên Vũ về đến nhà, việc đầu tiên là vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó đem hộp thuốc đến bên giường xửa lý vết thương.
*Trở lại mười lăm phút trước*
Đang trên đường trở về biệt thự, Thiên Vũ bắt gặp một đám thanh niên giở trò với một cô gái nhỏ. Cô gái đó mảnh khảnh, dáng vẻ yếu ớt chống trả. Cảnh tượng trước mắt khiến Thiên Vũ không thể để yên mà ra tay giúp đỡ (giống phim kiếm hiệp ghêO.O), nhưng lại bị một tên hèn cho một nhát dao dài ở cánh tay, máu chảy ra nhiều. Giải quyết xong đám người đó, không yên tâm để một cô gái nhỏ về một mình nên anh chàng “hộ tống” cô gái đến tận nhà rồi mới đi về. (soái ca♡.♡).
Băng bó cẩn thận, Thiên Vũ ngả người ra phía sau, một chút hình tượng cũng không quan tâm đến, giữ nguyên tư thế mà ngủ. (ta xin rút lại hai từ vừa rồi-_-||).
+++++++++++++++++++++++++++++
Hắn về nhà liền vào phòng, không nói tiếng nào. Mà mẹ hắn cũng không quan tâm đến con trai mà ngồi xem TV ở phòng khách.
Trong phòng, đem tờ giấy vẽ chân dung của nó dán lên cánh cửa, hắn lấy phi tiêu chuẩn bị phóng nhưng không nỡ. Đưa lên hạ xuống, cuối cùng, hắn vứt luôn mấy cái phi tiêu vào thùng rác. Xoay người vào phòng vệ sinh. Một lúc sau, hắn vận một bộ đồ thoải mái nằm trên giường. Từ từ nhắm mắt ngủ.
Hắn thì thoải mái rồi, còn nó vẫn còn xem tài liệu về Nguyễn gia đến gần sáng mới bò lên giường ngủ.
Kế hoạch của hắn không tiến triển hay do hắn không thể thực hiện được? Những lần đắn đo của hắn có ý nghĩa gì? Còn nó sẽ đối mặt với kế hoạch của hắn như thế nào? Diễn biến nằm ở những chap kế tiếp.