Ngồi tại bàn làm việc, nó nhìn cô thư ký đang run rẩy, cất giọng lạnh nhạt căn dặn:
- Những chuyện tương tự đừng gọi tôi. Ai đến nháo loạn cứ việc đổi thẳng ra ngoài.
- Tôi rõ rồi.
- Cô ra ngoài làm việc đi. Cần gì tôi sẽ gọi.
Cô thư ký vâng dạ hai tiếng rồi xoay người ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại. Mặt không đổi sắc, nó kéo ngăn kéo, tay muốn lấy sấp giấy thiết kế mẫu sản phẩm mới nhưng không được. Cúi đầu tìm kiếm, nó nhớ rõ ràng là cất trong ngăn kéo này còn khóa lại cẩn thận lý nào lại biến mất không dấu vết. Mỗi lần nó có ý tưởng nào mới đều vẽ lên trên giấy, sau đó vẽ lại vào máy và sửa cho hoàn chỉnh. Sản phẩm lần này nó chỉ vừa làm được một nửa đồng nghĩa với việc nó chưa đưa vào máy, nếu để mất nó phải bắt đầu lại từ đầu.
Tìm khắp các ngăn khác vẫn không thấy, trong lòng đã sớm chửi bậy mấy câu. Phòng làm việc của nó trừ khi được nó cho phép, nếu không đừng mơ tưởng được bước chân vào, vậy mà giờ lại xảy ra chuyện mất bản thảo, đem kể cho mười người thì hết mười một người không tin.
Suy nghĩ một chút, nó mở máy tính đăng nhập vào hệ thống camera trong phòng. Trong công ty, các bộ phận quan trọng như phòng kế toán, phòng nhân sự,… đều có lắp máy ghi hình. Riêng phòng của nó và Jack được lắp camera ẩn, tất nhiên không ai biết sự hiện diện của “con mắt ghi nhớ” này. Đăng nhập thành công, nó tua lại thời gian từ lúc công ty mở cửa. Đoạn phim trôi qua hơn mười lăm phút mà chẳng thấy động tĩnh gì. Nhẫn nại chờ thêm chút nữa, quả là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng xuất hiện kẻ lẻn vào phòng nó.
- Ngu ngốc.
Phun ra hai chữ, nó nhấn gọi cho thư ký bên ngoài.
- Mở cuộc họp nội bộ ngay lập tức.
- Yuna, Dương Hoàng mở họp báo công bố bộ sản phẩm mới. Có cả bản thiết kế của em đấy.
Jack đẩy cửa đi vào, hai câu nói của anh hoàn toàn đập vào tai nó. Mở TV lên, quả thật là bên Dương Hoàng đang nói về sản phẩm mới của mình. Liếc sơ qua, nó đập bàn tức giận. Trong số những mẫu thiết kế được đưa ra công chúng thì có đến một nửa là của nó, tuy đã được sửa đôi chút nhưng điểm nhấn vẫn không thay đổi. Điểm nhấn này quá rõ ràng, một đôi cánh nhỏ tượng trưng cho sự tự do cũng như là biểu tượng của YM.
Nếu ai đã từng sở hữu cho mình món trang sức của YM sẽ nhận ra được điểm khác biệt so với các loại trang sức khác. Không chỉ từ đá quý mà ngay cả hình dạng cũng vô cùng tinh xảo. Đặc biệt hơn là kí hiệu đôi cánh nhỏ được khắc rất tỉ mỉ. Tất cả những sản phẩm mà YM đưa ra thị trường đều có kí hiệu này. Đây cũng xem như là một “tem chống giả” giúp khách hàng không nhầm lẫn.
“- Cho tôi hỏi. Tại sao một nửa các mẫu thiết kế có đôi cánh nhỏ, còn lại thì không?
Một phóng viên đứng lên hỏi người chủ trì cuộc họp báo - John Phạm (Giám đốc chuỗi công ty Dương Hoàng vừa thành lập cách đây không lâu, 20 tuổi).
- Ý tưởng nhất thời không nên đặt vào tất cả sản phẩm. Điều đó dễ gây ra cho khách hàng sự nhàm chán.
- Sản phẩm của tập đoàn YM hầu hết đều khắc hình đôi cánh, ngài không cảm thấy như vậy là đạo ý tưởng sao?
- Bản thiết kế này lo do nhân viên công ty tôi ngày đêm hoàn thành, đôi khi ý tưởng giống nhau cũng đâu phải...”
Tắt TV, nó im lặng không nói. Jack biết nó đang suy tính chuyện gì. Dương Hoàng tuy mới thành lập nhưng lại phát triển khá nhanh, cũng xem như có bản lĩnh. Tuy vậy không có nghĩa là đủ khả năng cạnh tranh với YM, mà dám giở trò sau lưng thì hậu quả không ai dám nghĩ tới.
- Anh nghĩ xem động cơ của cô gái đó là gì?
- Tiền? Lương mỗi tháng trả cho nhân viên ở công ty chúng ta không phải quá “bèo”, yếu tố này không hợp lý.
- Đúng vậy, nhưng nếu không còn là nhân viên ở đây thì thế nào? Tất cả sẽ là zero.
Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, theo sau đó là giọng nói của cô thư ký.
- Mọi người đã có mặt trong phòng họp ạ.
Dẫu biết tâm trạng nó không tốt nhưng thư ký nhỏ nhắn lấy hết can đảm thông báo cho nó một tiếng. Nó đứng dậy, hướng tới phòng họp mà đi. Nếu tức giận quá làm ầm lên còn được xem là bình thường, ngược lại tức giận vẫn im lặng chính là sự cảnh báo cho một trận bão tố cuồn cuộn hay sóng thần động đất gây thiệt hại cả về vật chất và tinh thần (So sánh hơi quá=_=)
Cạch một tiếng, cửa mở, thân ảnh của nó và Jack bước vào. Từ 29 độ C, sau khi nó bước vào đã giảm hẳn xuống âm độ. Lúc này, người trong phòng họp cứ ngỡ như mình đang ở Nam Cực, bị cái lạnh thấu xương bao lấy, bất giác run rẩy. Đưa cho Minh Lâm một cái USB. Một đoạn video được mở lên, hiện rõ cảnh cô gái kia vào phòng nó lấy đi bản thảo. Chỉ tay vào trưởng phòng nhân sự, chậm rãi nói:
- Cô đưa cô ta đến đây. Trong vòng ba phút.
Cô trưởng phòng vội vội vàng vàng rời khỏi ghế, đi tìm người trong đoạn video vừa rồi, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng. Nhìn bóng dáng co ro rời khỏi phòng, môi nó nhếch lên khinh bỉ.
Sau ba phút, cô ta trở lại phòng họp, theo sau là một nhân viên nữ. Đối diện với ánh mắt của nó, cô nhân viên sợ hãi cúi đầu.
- Tên gì?
- Tên tôi là Louisa.
Nó nhìn Minh Lâm như ra hiệu bảo “Tìm thông tin về cô ta“. Mười đầu ngón tay của Minh Lâm lướt trên bàn phím, chỉ chốc lát đã tìm ra thông tin nó cần.
- Louisa. 23 tuổi. Sống cùng mẹ, mẹ cô hiện tại đang nằm viện vì cơn đau tim tái phát. Ngoài ra, trong nhà không còn bất kỳ ai.
Tóm tắt lí lịch của người tên Louisa, Minh Lâm nhìn cô gái kia vô cảm. Mọi người trong phòng họp cũng nghe rất rõ từng từ một, ánh mắt ánh lên vẻ thương hại. Giọng nói lạnh băng phát ra từ miệng nó khiến Louisa đứng không vững, quỳ rạp xuống nức nở.
- Ai là chủ mưu của việc này? Cô vào công ty này làm việc, điều cơ bản nhất phải nắm được chính là nội quy khắc khe, vậy mà vẫn vi phạm. Có lẽ cô không thiết tha gì với công việc hiện tại?
- Là tôi… tôi tự làm. Không ai đứng sau cả.
- Tốt, rất tốt. Để xem mất đi công việc này, mẹ cô làm sao tiếp tục chữa trị tại bệnh viện JK. Chắc hẳn cô không biết, một nửa vốn đầu tư của bệnh viện là đến từ YM đấy. Một cơ hội cuối cùng, nói hay không?
Louisa ngây người nhìn nó, nửa muốn nói nửa lại không dám nói. Khi nãy khi gặp trưởng phòng nhân sự, cô ta đe dọa cô rằng nếu cô dám nói ra sẽ khiến cho gia đình cô không có chỗ dung thân. Đường nào cũng là ngõ cụt, muốn cô làm sao đây. Minh Lâm thấy sự đắn đo trong mắt của cô, giọng nói đầy sự nghiêm túc khuyên nhủ:
- Cô nên nói tất cả vẫn là có lợi nhất. Nếu cô không nói ngay bây giờ, đến khi CEO mất hết kiên nhẫn thì lúc đó cô có muốn nói cũng không thể nói. Hậu quả sau đó, cô tự mình nghĩ đi.
Nói? Hay không nói? Cô ngẫm nghĩ giây lát, quyết định nắm lấy cơ hội này, hi vọng CEO cho cô một cơ hội chuộc lỗi.
- Tôi nói. Là do trưởng phòng nhân sự ép buộc tôi phải làm như vậy, nếu không sẽ tìm cớ đuổi việc tôi. Không chỉ vậy, cô ta nói sẽ thông báo với mẹ tôi rằng tôi làm việc không nghiêm túc, nhiều lần lấy cắp tài liệu công ty bán ra ngoài, gây thiệt hại lớn ảnh hưởng đến dự án mà công ty đang hướng đến và đe dọa tôi nếu nói ra thì đất dung thân cũng không có. Mẹ tôi đã già, lại mắc bệnh tim, bà không thể chịu đựng nếu như nghe tin đó. Là tôi không biết đúng sai, lẽ ra nên đem chuyện này báo cáo với cấp trên nhưng trong lúc nhất thời hoảng loạn, chỉ nghĩ đến mẹ già mà tôi vi phạm qui định của công ty. Tôi chỉ xin CEO cho tôi một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm mình gây ra.
- Cô nghĩ trưởng phòng nhân sự có quyền hạn lớn như vậy sao? Muốn đuổi ai thì đuổi? Vậy công ty này cần gì đến CEO như tôi.
Nó không nhìn cô lấy một lần, vẫn giọng nói lạnh thấu xương, hỏi vấn đề mà cô nhân viên ngốc kia không hề chú ý đến. Louisa nhận ra mình bị lợi dụng mà không biết, ân hận nói:
- Là tôi hồ đồ, không suy nghĩ kỹ lưỡng đã làm việc ngu xuẩn.
- Tội của cô cứ để đó, sau khi kết thúc cuộc họp thì đến phòng làm việc của tôi. Bây giờ đến trưởng phòng nhân sự, cô có gì để nói không?
Từ nãy giờ, cô ta ngồi đó tuy không run rẩy nhưng mồ hôi cũng tuôn ra như tắm. Không thể ngờ được Louisa lại nói tất tần tật, hại cô nãy giờ như ngồi trên đống lửa.
- Cô ta vu khống cho tôi. Tôi không có bất kỳ lý do nào để làm chuyện này, CEO đừng tin lời cô ta nói.
- Tôi tin hay không đến lượt cô quản sao? Cô nói không có lý do? Được, để tôi nói cho cô biết lý do là gì. Quan hệ chị gái em trai giữa cô vào Giám đốc Dương Hoàng đã đủ để cô làm việc này khi em trai yêu quý của mình nhờ cậy hay không?
Đôi mắt lạnh nhìn về phía trưởng phòng nhân sự, lạnh đến đóng băng thân thể của cô ta. “Sao CEO biết được?” – đây là câu hỏi duy nhất hiện lên trong suy nghĩ của cô. Cố giữ cho giọng nói không lắp bắp, cô ta lại một lần nữa chối bay chối biến:
- Không có. Tôi không có quan hệ gì với Giám đốc của Dương Hoàng cả.
- Minh Lâm, mở đoạn video thứ hai lên đi.
Đoạn video vừa mở lên, trưởng phòng nhân sự như không tin vào tai mắt của mình nữa, mỗi một lời nói trong đó đều là bằng chứng tố cáo cô. Đó là lúc cô nhận được điện thoại cả em trai nhờ mình lấy bản thảo để công ty có thêm danh tiếng. Chứng cứ rõ ràng như vậy, cô làm sao chối cãi đây.
- Game over. Muốn đấu với tôi, các người chưa đủ trình độ đâu. Cô có thể về chỗ làm việc thu dọn vật dụng riêng của mình, lập tức biến khỏi đây. Nhân tiện nhờ cô nhắn đến John Phạm, chuẩn bị vốn làm lại từ đầu đi. Tan họp.
Mọi người rời chỗ ngồi, để lại cho cô trưởng phòng ánh mắt khinh miệt, thầm nhủ bản thân không nên vướng vào vết xe đỗ của cô ta, dù sao lương bổng ở đây rất tốt. Để mất công việc này là một sai lầm lớn mà họ không cho phép mình phạm phải. Trưởng phòng nhân sự là một ví dụ điển hình.
++++++++++++++++++++++++++
Jack bước ra từ phòng làm việc của nó, đúng lúc thấy nó đang hướng đến đây, anh đứng tại chỗ chờ nó đi đến.
- Ổn rồi đúng chứ?
- Anh cũng biết mà.
Nó liếc Jack một cái. Biết rõ kết quả mà vẫn hỏi, anh là đang xem thường khả năng của nó sao?
- Được rồi, lườm liếc anh mãi thế? Anh về phòng làm việc đây.
Nói rồi, anh vỗ vai nó vài cái, chân bước thẳng về hướng ngược lại. Nó không quay đầu mà đi một mạch ngồi vào bàn làm việc. Louisa sau đó cũng tiến vào đứng trước mặt nó cúi đầu hối lỗi.
- Tội của cô không nhỏ, muốn xử lý thế nào đây?
- Xin CEO cho tôi một cơ hội sửa chữa. Tôi sẽ tận lực làm việc để bù đắp cho sự hồ đồ của mình. CEO có thể phạt tôi thật nặng nhưng xin đừng đuổi việc tôi. Tôi cần công việc này để lo tiền viện phí cho mẹ.
Giọng nói nhỏ dần, đầu của Louisa cũng cúi thấp hơn. Nó nhíu mày nhìn cô, dáng vẻ này là một trong những thứ khiến nó rất… ngứa mắt.
- Ngẩng đầu lên. Cô phải đối diện với những gì mình làm, nhân viên dưới quyền của tôi không một ai được phép hiện ra dáng vẻ vừa rồi.
Louisa ngẩng đầu lên nhìn nó, khi mắt chạm phải đôi mắt lạnh kia, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nó chẳng màng đến sự sợ hãi của người kia, tiếp tục “thuyết giảng”:
- Cô vào công ty không phải ngày một ngày hai, lại có thể làm ra chuyện như vậy, cô thật sự ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc để người lợi dụng. Nếu lần này không phải là bản thảo của tôi mà là hợp đồng với tập đoàn nào đó thì sao? Cô làm gì để bù đắp tổn thất?
- Tôi thật sự xin lỗi.
- Đối với tôi lời nói không có giá trị. Nếu thành tâm hối lỗi, vậy dùng hành động mà thể hiện.
Cô nhân viên mờ mịt nhìn nó. Hành động thể hiện sự chân thành hối lỗi? Muốn cô quỳ gối trước của công ty ba ngày ba đêm, hay cho cô làm lao công một tháng,... mấy chuyện này không phải không có khả năng xảy ra, cuộc sống đâu lường trước điều gì.
- Cô có ba ngày nghỉ, trong ba ngày này tự kiểm điểm lại hành vi của bản thân. Sau đó phải thành tâm viết lại 300 lần qui định của công ty, ba ngày sau đưa cho tôi. (Bật mí nè: Qui định ở YM chỉ có hai mươi điều thôi, mà mỗi điều đều trên mười dòng. Cô nhân viên này xác định rồi).
- Dạ được.
Louisa gật đầu chấp nhận, hình phạt này tương đối nhẹ đối với lỗi lầm cô đã gây ra. Bây giờ cô phát hiện một điều mới mẻ: CEO ngoài lạnh trong nóng, nương tay với nhân viên. Nhưng cô đâu ngờ, vài câu nói sau đó đã đánh tan suy nghĩ này.
- Chưa hết, tiền thưởng ba tháng liên tục giảm một nửa. Chăm chỉ làm việc thì tiền lương của cô cũng đủ để trang trải chi phí trong nhà, có khi còn dư ra một chút. Nhưng tất cả phải xem biểu hiện của cô. Cô ra ngoài được rồi. Ba ngày sau gặp.
Louisa khó khăn gật đầu, ra khỏi phòng. Chất xám phân tích nội dung hình phạt mà nó đưa ra. Một lúc sau khi được “khai thông”, cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét thật to. Nhưng đây là công ty chứ không phải bệnh viện thần kinh mà muốn hét là hét. Vả lại nó trừng phạt như vậy cũng đã nhân từ hóa rồi. Cô nên cảm thấy may mắn.
Bên trong, nó lấy điện thoại gọi cho Minh Lâm.
- Đem tất cả phá hủy hết.
Minh Lâm ở đầu dây vâng dạ rồi làm theo lời nó. Trong lòng thầm nghĩ:
“Mấy người xui rồi, động ai không động lại động đến chị ấy. Không biết tự lượng sức, có chết cũng chẳng tiếc. Để xem mấy người chịu đựng đến mức nào“.
Buổi sáng đầy rắc rối đã trôi qua, chuyện chẳng mấy tốt đẹp cũng giải quyết ổn thõa. Nhưng nửa ngày còn lại sẽ xảy ra chuyện gì? Thú vị hay không đều được tiết lộ trong một hai chương kế tiếp.