- CHỊ!!! Không phải em đã nói hôm nay chị không cần làm việc sao?
Thấy nó cúi đầu xem tài liệu, Minh Lâm cáu giận vì nó không chịu nghỉ ngơi. Với cái trán băng bó trắng toát như vậy mà nó vẫn còn tâm trí giải quyết công việc. Nó cũng muốn lắm nhưng khi nghĩ đến việc cả ngày không làm gì là nó lại ngứa ngấy tay chân, liền đem tài liệu ra xem lại bị Minh Lâm bắt gặp. Biết thằng nhóc phát cáu, nó đóng tài liệu trên tay để qua một bên, ngước mắt nhìn Minh Lâm.
- Ở không rất chán.
Lí do của nó vừa đơn giản vừa xúc tích. Minh Lâm cũng thừa biết tính nó, đời nào chịu ngồi yên “hưởng thụ” cuộc sống an nhàn.
- Nhưng chị xem lại vết thương của chị vẫn chưa hồi phục.
- Liên quan sao?
“Đầu bị thương liên quan gì đến công việc?” Ý nghĩ này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu nó. Thằng nhóc bị câu hỏi của nó làm cho ngây người, không khỏi tò mò nó có phải bị đập đầu nhiều quá nên “khờ” hơn hay không.
- Chị bị thương ở đầu cần nghỉ ngơi tốt để hồi phục. Làm việc quá sức sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi và sức khỏe.
- Được rồi. Không làm thì không làm.
Nghe Minh Lâm “giảng giải” về sự nghiêm trọng của vết thương đang hiện diện ở đầu nó, tai nó cứ ù đi. Cứ đà này, ngồi đây nó cũng chẳng tiếp thu được gì, lúc đó thằng nhóc lại phát cáu mà tra tấn màng nhĩ của nó thì khổ. Tách khỏi thằng nhóc là việc nó cần làm để bảo vệ đôi tai thân yêu của mình cũng như thanh quản “bé nhỏ” của Minh Lâm.
- Bác quản gia, cho cháu mượn cây sáo.
- Già đem ra ngay ạ.
Nó hỏi mượn cây sáo từ quản gia Hạ. Bây giờ không có gì để làm nên sử dụng cây sáo giết thời gian cũng tốt. Mà Minh Lâm cũng không nỡ tước đi thú vui của nó, hay nói chính xác hơn là không dám chen vào lần hai.
- Cây sáo của cô...à không của cháu đây.
Quản gia hạ chưa tuôn hết hai chữ “cô chủ” đã phát giác ra ánh mắt khó chịu của nó , vội vàng sửa lại. Nó gật đầu hài lòng, để lại cho Minh Lâm một câu:
- Chị ra vườn.
Sau đó liền khuất bóng. Một đặc điểm không thay đổi ở nó là hai năm trước ngồi trên cây thổi sáo, hai năm sau cũng vậy. Nó cảm giác ngồi trên cây, những nốt sáo được thổi ra sẽ bay bổng hơn nên cây ngoài vườn là địa điểm thích hợp để nó “thả hồn” theo giai điệu trong trẻo ấy.
Vẫn là bài cũ (Hibiki na shirabe), nó cảm nhận từng chút một. Chậm rãi, nhẹ nhàng tạo nên nhịp điệu rõ ràng. Kết thúc bài sáo độc tấu của mình, nó nằm luôn trên cành cây mà không về phòng.
Nó đâu biết, từ khi những nốt đầu của bài sáo đã khiến cho người giúp việc, quản gia và đặc biệt là Minh Lâm đã bị thu hút, họ đắm chìm trong giai điệu đó.
Nó đau biết, ông Trịnh và Tử Kỳ vừa đến cổng đã đứng lại bởi tiếng sáo của nó. Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt hai người.
- Ê nhóc. Thổi sáo cũng được đấy. Có cần anh chỉ dạy thêm không?
Tử Kỳ nhanh chân chạy đến bên dưới thân cây nó đang nằm, nói vọng lên. Nó từ từ mở đôi mắt ra, nhìn xuống bên dưới mà nói:
- Muốn em treo anh lên cây không? Ồn ào.
Biết mình đã phá hỏng không khí yên tĩnh của nó, anh chàng tự thức thời lủi vào nhà. Nó nói là làm nếu không may anh bị treo trên cây thật thì đúng là mất mặt.
I need you girl
Wae honja saranghago honjaseoman ibyeolhae
I need you girl
Wae dachil geol almyeonseo jakku niga piryohae
I need you girl neon areumdawo
I need you girl neomu chagawo
I need you girl (I need you girl)
I need you girl (I need you girl)
[ Nhạc chuông I need U- BTS]
Nó vừa nhắm mắt, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị tiếng chuông điện thoại chết tiệt vang lên. Nhìn cái tên trên màn hình mà nó hận không thể bay ngay qua Mỹ chém chết người kia. Chuông đổ mãi đến khi nó nhận điện thoại.
- Yuna đáng yêu của anh, sao em không liên lạc với anh?
Giọng ngọt như mía lùi khiến nó rùng mình một cái, khóe môi bất giác giật giật.
- Anh muốn chết? Dám dùng hai từ đó với em?
- Anh biết lỗi rồi. Em không phù hợp với hai từ dễ thương vì em có dễ thương chút nào đâu.
Nghe giọng nó lạnh băng, Jack biết mình phạm vào điều cấm của nó nên vội vàng sửa lại mà không quên xỏ nó một chút.
- Anh gọi chỉ để khích em thôi sao? Vậy thì ngắt máy.
- Khoan đã. Anh gọi là muốn hỏi tình hình sức khỏe của em như thế nào thôi. Đừng tuyệt tình như vậy
Tiếng ai oán của Jack không khiến nó cảm động gì cả, lạnh nhạt đáp:
- Em chưa chết. Anh cập nhật thông tin nhanh nhỉ?
- Haizz em thật biết đùa đấy. Mà gần hai tháng nữa là ngày thành lập YM, đến lúc em xuất hiện rồi đấy.
Jack nhắc nhở nó về sự kiện trọng đại mà nó cũng đâu có quên.
- Em biết. Không còn gì nữa thì em ngắt máy.
Không để người kia hồi đáp, nó ngắt máy cái rụp. Người bên kia nhìn điện thoại trong tay mà nghiến răng nghiến lợi.
Tiếp tục ngã lưng trên cây ngủ, nó không vào dùng cơm trưa. Mà bên trong phòng bếp, có ba người đang dùng cơm.
- Để con ra vườn gọi con nhóc đó.
Tử Kỳ đứng dậy dự định đi gọi nó, bị một câu của Minh Lâm làm cho chảy mồ hôi lạnh yên lặng ngồi xuống:
- Nếu anh muốn bị treo trên cây thì cứ tự nhiên.
Ý tứ rõ ràng như vậy, mười phần đe dọa thì Tử Kỳ chả có gan đâu mà thử nghiệm. Ba người không ai nói với ai câu nào, im lặng ăn.
+++++++++++++++++++++++++++
Khác với nó, hắn dùng cơm xong liền chui vào phòng.Nằm trên giường, hắn hồi tưởng lại đoạn ký ức đau buồn.
“- Anh ơi! Em yêu anh!
Giọng một cô gái trẻ vang lên. Cô sở hữu một vẻ đẹp quyến rũ cùng body đẹp. Cất tiếng nói với người con trai bên cạnh khiến anh chàng cười tươi vui vẻ.
- Anh cũng vậy.
Anh chàng đó lồng tay mình vào tay cô gái. Mười ngón tay đan xen, trên môi ai cũng nở nụ cười hạnh phúc. Người con trai đó không ai khác mà là chính hắn, cô gái kia là Mina. Hai người quen biết nhau và yêu nhau từ đầu cấp ba, quan hệ cũng rất tốt.
Mọi thứ trôi qua êm đẹp cho đến một ngày hắn bắt gặp Mina đang hôn người khác. Hắn đến trước mặt cô hỏi:
- Chuyện này có phải là thật hay không?
Vẻ mặt đau khổ của hắn đã thành công tạo ra sự vui vẻ cho kẻ thứ ba. Kẻ đó ôm eo Mina, còn cô đứng nhìn hắn mặt không biến sắc, môi cong lên thản nhiên nói:
- Đúng như anh thấy. Đừng bám theo tôi nữa.
Nói xong, cô cùng kẻ kia bước qua hắn, bỏ mặc hắn đau dớn tột cùng. Mina là cô gái hắn yêu thương hết mực, nay lại bên một người khác, tim hắn như có ai đó cào xé. Hắn không về nhà mà gọi điện cho Hoàng vào bar uống rượu.
Hắn nốc bao nhiêu chai rượu mạnh nhằm quên đi bóng hình người con gái khắc sâu trong tim hắn nhưng càng uống lại bóng hình đí lại càng hiện rõ hơn. Mặc cho Hoàng can ngăn, hắn cứ uống đến khi bất tỉnh. Hoàng phải đưa hắn về nhà.
Ngày hôm sau, hắn hay tin Mina cùng người yêu mới sang Úc định cư, hắn tuyệt vọng với tình yêu. Từ đó, hắn không mở lòng với bất kỳ người con gái nào nữa.”
Hai dòng nước ấm lăn dài trên má hắn. Hắn giật mình, cứ ngỡ không thể rơi nước mắt nhưng mỗi lần hắn nhớ đến chuyện cũ là mỗi lần nước mắt hắn không kieefm được mà tuôn ra. Bất chợt, hình ảnh nó hiện ra trong suy nghĩ của hắn. Một cô nhóc mạnh mẽ, lạnh lùng dám đối đầu với hắn trong khi những cô gái khác làm mọi cách để hắn chú ý đến. Lắc đầu để những suy nghĩ về nó bay ra khỏi đầu mình, hắn muốn nó phải trả giá khi dám đối đầu với hắn.
+++++++++++++++++++++++++++++
Một buổi chiều nhàm chán cứ vậy trôi qua. Hiện giờ nó đang ngồi ở phòng khách làm việc. Không ai ngăn được nó nên đành mắt nhắm mắt mở xem như không có việc gì. Một lúc sau, Minh Lâm nhận điện thoại của ai đó liền khoác áo ra ngoài, ông Trịnh lôi Tử Kỳ vào thư phòng bàn việc bỏ lại nó bơ vơ một mình.
Làm việc mãi cũng chán, nó về phòng đăng nhập vào hệ thống máy chủ của W để xem tình hình. Hệ thống được thiết kế tinh vi, phần mềm chống hacker hiện đại nhất nên không dễ dàng xâm nhập. Muốn xâm nhập phải xem người đó có đủ bản lĩnh phá được bức tường chống hacker mà nó nghĩ ra hay không? Chưa kể đến tia hồng ngoại sẽ giết chết người nếu xâm nhập vào hệ thống. Gần đây, W cũng không có gì mới, vẫn nghiêm túc tập luyện, hoàn thành tốt những nhiệm vụ được đề ra.
Thấy chẳng còn gì nữa, nó đăng xuất và để điện thoại trên bàn, đắp chăn ngủ.
++++++++++++++++++++++++++++
Hắn và Hoàng vào bar đến 1, 2 giờ sáng mới về, trên người nồng nặc mùi rượu. Về nhà liền ngủ say như chết.
Minh Lâm ra ngoài cũng về nhà trễ, nhưng thằng nhóc không có bất kỳ biểu hiện khác thường nên không khiến mọi người lo lắng. Như vậy mà mỗi người một gối, nếu có thêm gối ôm cũng đều say giấc nồng.