Cả buổi học hôm nay nó không đến lớp, Minh Lâm cũng vậy. Thân thể của thằng nhóc cần được nghỉ ngơi. Đối với Minh Lâm, thằng nhóc còn “biết ơn” bọn kia, nhờ bọn nó mà nhóc con đang vô tư ăn ngủ với tư cách “bệnh nhân”. Người khổ nhất là ai? Là nó chứ ai vào đây, phải ở nhà chăm sóc từng chút một cho “con heo lười”.
Nó ngồi trong phòng tiếp tục vẽ vẽ xóa xóa, nhìn đồng hồ còn đến hơn 6 tiếng nữa mới đến giờ hẹn giải quyết bọn kia, đặt đồng hồ báo thức, nó ngả lưng lên giường thiếp đi. Sáng sớm nó đã dậy chuẩn bị thức ăn, thuận tiện dọn dẹp nhà, còn phải xem lại vết thương, vết bầm của “con heo” kia, sức lực sớm bị hút cạn rồi. Phải nghỉ ngơi lấy sức thanh toán thù oán với bọn kia nữa.
Reng…reng
Cầm cái đồng hồ trên tay, nó hận không thể “giết chết” đồ vật kia, nhưng lại không có thời gian để thực hiện tội ác đó đành miễn cưỡng đi thay đồ, mang giày vào, nó kẹp bên quần con dao “độc quyền” của mình. Xuống nhà, chỉ để lại tờ giấy nhỏ với vài chữ bảo có việc, sau đó phóng xe đến sau trường.
Tới nơi, nó nhìn một lượt những người có mặt, bỏ mũ ra, xuống xe, nó tiến lại gần bọn kia.
- Tụi bây là bọn đánh Minh Lâm hôm qua?
Nó cất giọng lạnh, nhìn từng đứa một. Số lượng hơn 10 người mà mỗi người một màu tóc, nhìn rối mắt kinh khủng. Một thằng có cái đầu nổi nhất-màu hồng lên tiếng trả lời nó:
- Thì sao? Là bọn tao đánh nó đó. Chỉ dựa vào mày thì làm gì được bọn tao, trừ phi mày hầu hạ bọn tao tốt một chút, có thể bọn tao còn nương tay. Hahaha
Tiếp theo lời nói đó là một tràng cười khả ố. Nó cực ghét kiểu cười này, nhếch mép.
- Tao “hầu hạ” bọn bây. Thằng nào trước hay tất cả cùng lên.
Nghe được lời nó nhưng không đứa nào động não nghĩ đến hàm ý trong câu nói đó. Thằng đầu hồng lại tiếp lời:
- Biết điều như vậy là tốt. Lên hết đi anh em.
Dứt lời, cả đám nhào đến nó, nhếch mép khinh bỉ, nó phun ra một câu khiến cả bọn dừng mọi hành động.
- Ngu lâu dốt bền khó đào tạo, đào tạo hết gạo vẫn còn ngu.
- Con khốn, mày muốn chết sao? Đánh nó.
Đầu hồng tức giận nhào lên trước, bị nó túm đầu, đấm thẳng vào mặt không thương tiếc. Thấy đồng bọn bị đánh, cả đám tiếp tục nhào vào. Nó nhanh chóng hạ dần từng người một, tốc độ nhanh, động tác dứt khoát, từng tên từng tên ngã xuống. Nhìn đám người nằm dưới đất, nó khinh bỉ quay mặt bỏ đi.
Về nhà, “con heo” kia vẫn còn ngủ, nó vào phòng thay bộ đồ khác rồi xuống bếp làm đồ ăn. “Con heo” hít hít mùi đồ ăn, tỉnh ngủ “bò” xuống bếp, nhìn một bàn đầy đồ ăn, không khỏi xoa bụng.
- Chị à, ăn được không?
Nhận được cái gật đầu từ nó, Minh Lâm ăn lấy ăn để. Nó không ăn mà ra phòng khách kiểm tra lại mẫu thiết kế mình, rồi gọi cho Jack.
- Anh đến nhà em, bây giờ.
Không để cho đầu dây bên kia trả lời, nó ngắt máy. Jack ở bên kia ngồi ngẩn người, giật mình lấy lại ý thức liền phóng đến nhà nó.
Bing boong…Bing boong
Mở cửa cho Jack vào nhà, Minh Lâm cũng từ bếp đi lên, nhìn Jack như sinh vật lạ lặp lại câu hỏi cũ.
- Ngọn gió độc nào đưa anh đến đây vậy?
Hai đôi mắt liền tụ lại trên người Minh Lâm. Nó biết Jack mà nổi giận thì nốc nhà phải thay cái mới, liền chặn đứt cảm xúc dâng trào trong anh:
- Ngồi đi, anh tức giận sẽ hại bọn em phải chi tiền thay nốc nhà đấy.
Jack hậm hực ngồi xuống ghế, không quên lườm Minh Lâm xém cháy áo. Minh Lâm thức thời mình nói sai liền chạy đến ngồi cạnh nó. Nó đưa cho Jack bản thiết kế:
- Đây là những mà tụi em thiết kế. Việc còn lại nhờ vào anh đấy.
- Anh nghĩ nên nhờ ba nuôi em đầu tư một chút. Sau khi công ty phát triển thì hoàn vốn lại cho ba em để kinh doanh độc lập.
Jack đưa ra ý kiến. Thấy cũng không tệ, nó gật đầu bổ sung thêm:
- Em sẽ vay của ba. Khi công ty có thu nhập tốt hơn hiện tại sẽ trả lại. Dù sao công ty cần nhập nguyên liệu và trang bị thêm máy móc. Còn việc công bố công ty thanh lập trước báo chí thì anh tự lo liệu đi. Chức vụ của em anh cứ sắp xếp nhưng em sẽ không ra mặt.
Jack đen mặt, nhíu mày nhìn nó.
- Này, hai đứa dù sao cũng là một nửa chủ nhân của công ty này đấy. Sao để anh lo liệu hết vậy.
- Tại anh già hơn tụi em, kinh nghiệm nhiều hơn.
Nó nói như đúng rồi khiến Jack cứng họng. Đột nhiên anh cười cười nhìn nó.
- Vậy cũng phải có qua có lại. Em nhờ anh thì anh cũng có việc nhờ em đây. Anh biết em rất sòng phẳng mà.
Nó nhìn anh gật đầu, ý chờ anh nói tiếp.
- Vậy em thay thế anh trở thành người đứng đầu W được không?
Ánh mắt sâu nhìn nó. Nó cũng biết anh muốn nói việc này từ lâu nhưng hiện tại nó còn quá yếu, cần phải luyện tập thêm.
- Em muốn luyện tập thêm. Hiện tại em vẫn chưa đủ khả năng. Sau một năm, em sẽ thay anh đưa W lên top đầu hắc đạo thế giới.
Anh vui mừng vì nó đã nhận lời. Chỉ có một người không vui, khuôn mặt ngày càng đen hơn.
- HAI NGƯỜI SAO CÓ THỂ BƠ ĐẸP EM NHƯ VẬY?
Vâng, đến giờ Minh Lâm vẫn bị hai người kia cho ăn bơ tức giận hét lên. Tiếng hét đã gây được sự chú ý của hai người kia.
- Từ nay, tăng cường độ tập luyện. Bị đánh một lần không được để bị lần thứ hai. Em tốt nhất nên tập luyện cho đàng hoàng.
Nó phán một câu khiến cho Minh Lâm “nhỏ bé” im bặt, cúi đầu như hối lỗi. Jack ngồi một lát cũng bị “đuổi về“. Kết thúc một ngày đầy sống gió.
+++++++++++++++++++++
Bắt đầu từ ngày hôm sau, tụi nó phải đến trường, đến căn cứ luyện tập, về nhà thì vùi đầu vào thiết kế.
Những mẫu trang sức do nó thiết kế ngày càng được ưa chuộng hơn. Công ty vì đó mà phát triển hơn. Ai ai cũng đều cố gắng làm việc. Từng ngày từng ngày đi qua, nó cũng trả hết vốn đã vay ba nuôi nó. Nhãn hiệu YM cũng có mặt dần dần ở các nước châu Âu lẫn châu Á.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, còn vài ngày nữa là nó và Minh Lâm tốt nghiệp rồi. Nó đã thực hiện lời hứa với Jack, thay thế anh quản lý W. Ở giới hắc đạo, không ai không biết đến cái tên Yuna, những lời đồn đại về nó cũng không ít nhưng đặc biệt hơn nó đứng đầu W trong sự thán phục của mọi người trong tổ chức. Nó luyện tập không ngừng nghỉ, đến khi trở thành người đứng đầu W đã đưa W trở thành thế lực không thể xem thường.
Ngoài ra, nó còn tạo ra nhiều kiểu dáng trang sức bắt mắt. Tài năng của nó không ai không ngưỡng mộ, đưa ra những phương án giúp cho YM từ một công ty nhỏ trở thành một tập đoàn trang sức nổi bật trong khoảng thời gian gần 2 năm.
Nhân viên công ty không bao giờ thấy mặt nó tuy nó là CEO, còn đặt cho nó một biệt danh “CEO bí ẩn băng lãnh“. Vì sao ư? Vì nó quan sát những cuộc họp nội bộ trong bóng tối, không ai nhìn thấy khuôn mặt nó, chỉ nghe được giọng nói lạnh băng làm người khác run rẩy. Nhưng làm việc ở YM rất có tiền đồ, lương cao tiền thưởng còn hấp dẫn nữa. Dựa theo thành tích đạt được mà tăng tiền thưởng, do đó nhân viên cũng hết mực cố gắng.
+++++++++++++++++++++
- Sao chị không để mọi người biết mình là CEO của YM?
Minh Lâm thắc mắc hỏi nó, nó nhìn tài liệu trong tay đáp:
- Hiện tại cứ như vậy, không phải công ty vẫn phát triển sao? Chị còn trò vui ở phía sau, từ từ mà chơi, chơi chán thì hạ màn. Thôi trễ rồi, ngủ đi. Mai còn việc phải làm.
- Chị cũng ngủ sớm đi, đừng có thức khuya như vậy.
Nhắc nhở nó nghỉ ngơi, Minh Lâm trở về phòng. Còn nó, ngồi tại sô pha nghĩ về những gì trải qua trong khoảng thời gian ở đây. Nó cố gắng làm mọi thứ và sự cố gắng của nó đã được đáp lại. Trò chơi 2 năm trước tạm dừng quá lâu rồi, sắp được tiếp tục. Cái chết của ba nó, những tổn thương mà gia đình đó gây ra cho nó, sự vô tâm của bà ta,... tất cả nó đều sẽ trả lại gấp trăm lần. Nó dọn dẹp tại liệu trên bàn đem về phòng. Nằm trên chiếc giường gắn bó gần 2 năm, cảm giác nhẹ nhàng mềm mại đưa nó và giấc ngủ.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Chuyện gì sẽ xảy ra khi nó về nước, mọi người theo dõi ở chương sau nha.
*VÀI LỜI CỦA TÁC GIẢ
Wen xin lỗi vì đăng chap trễ. Mọi người bỏ qua cho.