Từ khi mang thai đến nay, Trần Đường Đường chỉ bước ra ngoài khi đi bệnh viện khám thai còn không thì hầu hết tất cả thời gian cô đều ở nhà dưỡng thai. Bởi thế cô hết sức là buồn phiền, cũng tại tên lưu manh kia mà cô cứ ở trong nhà miết.
Mỗi lần cô muốn ra ngoài chơi để thoải mái tinh thần thì anh lại bắt đầu giảng đạo lý cho cô nghe, nào là ra ngoài đường sẽ không an toàn, người ta chạy xe không cẩn thận sẽ đụng trúng cô,v...v....
Trần Đường Đường dùng hết mọi cách để xin anh, cuối cùng cô phải dùng nước mắt để xin anh đi ra ngoài chơi Hàn Thiên Vũ mới đồng ý. Nhưng mà...
“Hàn Thiên Vũ, em đi với Lan Vy an toàn lắm anh đừng lo mà. Anh đi chung như vậy sẽ khiến Lan Vy không thoải mái.” Trần Đường Đường đứng giữa Hàn Thiên Vũ và Lan Vy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút bất mãn nói.
Hàn Thiên Vũ lạnh nhạt nhìn Lan Vy:“Có sao?”
Lan Vy khoé miệng run rẩy liền nói:“ Không phiền. Không phiền.”
“Em thấy đó bạn em không hề thấy phiền nha.” Hàn Thiên Vũ thu lại vẻ lạnh nhạt, anh xoay sang Trần Đường Đường vẻ mặt vô tội nói.
Trần Đường Đường lườm anh, nếu như anh không toả ra sát khí thì cô sẽ tin anh.
Lan Vy thầm nghĩ con người này có phải trở mặt nhanh quá không? Vừa nãy cô có cảm giác như anh ta đang nhìn cô như kiểu cô thấy phiền thì mau về để cho hai vợ chồng tôi ở cùng nhau vậy đó.
Trần Đường Đường nghe tin Lan Vy và Chí Kiệt chia tay cô cũng không bất ngờ, dù sao con người đó cô cũng không còn thiện cảm như trước.
Ba người đi đến công viên nhỏ khá liền yên tĩnh, Trần Đường Đường nháy mắt ý bảo Hàn Thiên Vũ tạm tránh mặt để cô và Lan Vy nói chuyện. Hàn Thiên Vũ không yên tâm để cô ở lại nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Trần Đường Đường anh đành miễn cưỡng tránh mặt rồi kiếm chỗ nào tiện quan sát cô.
Hàn Thiên Vũ vừa đi Lan Vy liền oà khóc như một đứa trẻ.
“Đường Đường à....tại sao...tại sao anh ấy lại làm thế với mình? Không lẽ suốt thời gian qua chỉ có mình là người cố gắng vun đắp tình cảm thôi sao??” Lan Vy ôm Trần Đường Đường khóc.
Trần Đường Đường im lặng vỗ vai cô để cho cô nói hết tâm tư của mình ra.
“Tại sao anh ấy lại quen người khác sau lưng mình chứ?” Lan Vy khóc thật lâu rồi mới nói.
Nhìn bạn mình đau khổ như vậy Trần Đường Đường cũng hề vui chút nào, cô rút khăn giấy trong túi đưa cho Lan Vy.
“Lan Vy à, mọi chuyện đã qua rồi nên đừng buồn về những thứ khiến ta đau lòng nữa. Như vậy không tốt sao? Xung quanh cậu có rất nhiều người tốt hơn Chí Kiệt hàng trăm lần nên đừng lo lắng. Rồi sẽ có người biết trân trọng yêu thương cậu thôi.”
Lan Vy lau khô nước mắt nhìn Trần Đường Đường:“Cậu nói đúng lắm! Mình sẽ không khóc vì tên xấu xa đó nữa.”
Trần Đường Đường định nói thì bỗng có ba người con gái đi đến đứng trước mặt.
“Thật trùng hợp nha. Hai cậu cũng đến đây sao?” Cô gái đứng giữa mặc đồ nhìn có vẻ sang hơn hai người còn lại ngoài cười nhưng trong không cười đi đến chào hỏi.
Lan Vy vừa mới ngưng khóc mắt còn hơi ửng đỏ liếc mắt không thèm nhìn ba người trước mặt.
Trần Đường Đường cũng chẳng có hứng thú nói chuyện với những người này liền định kéo Lan Vy đi thì bị chặn lại.
Châu Gia Bội làm như không quan tâm đến thái độ của hai cô rồi tỏ ra lo lắng nói:“ Sao hai cậu lại vội đi như thế? Đường Đường không phải cậu đi du học sao? Tại sao lại ở nơi này? Mà sao bụng có vẻ như đang mang thai thế?”
Trần Đường Đường muốn nói lại thì tầm mắt cô lại nhìn về hướng người đang đi đến chỗ mình mỉm cười.
Châu Gia Bội cùng hai người cũng nhìn theo ánh mắt của cô, họ lập tức kinh ngạc đứng hình khi nhìn thấy người đang đi về phía mình.
“Bà xã có chuyện gì mà làm em không vui thế?” Hàn Thiên Vũ dịu dàng vuốt mái tóc của Trần Đường Đường, giọng cưng chiều nói.
Hai từ “Bà xã “ này của anh khiến ba người kia chưa hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Trần Đường Đường không thèm để ý đến ba người bọn họ, cô nhìn Hàn Thiên Vũ từ trên xuống dưới. Thầm nghĩ, tên lưu manh này có phải đẹp quá mức cho phép không vậy.
Hàn Thiên Vũ sao mà không hiểu suy nghĩ của Trần Đường Đường. Anh cúi thấp người xuống khẽ nói vào tai cô:“ Anh đẹp chỉ cho mình em ngắm thôi.”
Trần Đường Đường lườm anh nhỏ giọng nói:“Ai khen anh đâu chứ?”
Thấy màn tình cảm này của hai người Lan Vy chỉ thấy da gà nổi lên. Hai người này thật là, mình còn đang thất tình đó.
Còn ba người kia đều là ánh mắt vô cùng ganh tỵ.
Châu Gia Bội từ trước đến giờ chưa bao giờ bị người ta ngó lơ như không hiện diện như thế. Cô là tiểu thư được nhiều người ngưỡng mộ cùng ghen tỵ, ai ai cũng phải nể cô hết.
Vậy mà chỉ có Trần Đường Đường và Lan Vy là không để ý đến cô. Đến hôm nay cũng vậy, kì này còn thêm một chàng cực phẩm đứng trước mặt cô mà chưa bao giờ nhìn mặt cô lần nào.
Điều này khiến Châu Gia Bội bị sỉ nhục. Cô nắm chặt tay,nghiến răng, ánh mắt căm ghét nhìn Trần Đường Đường sau đó liền khôi phục vẻ mặt bình thường.
Châu Gia Bội đi đến trước mặt Trần Đường Đường giọng mỉa mai nói:“ Thảo nào mình lại thấy bụng cậu có vẻ to hơn bình thường thì ra là mang thai.”
Hàn Thiên Vũ bây giờ mới xoay qua nhìn Châu Gia Bội, anh lạnh lùng nói:“Nếu cô thấy ghen tỵ thì tôi có thể hiểu nhưng phiền cô đừng xuất hiện trước mặt Đường Đường nữa. Cô ấy đang mang thai không nên nhìn thấy những người mìmh ghét như vậy tâm trạng sẽ thoải mái hơn.”
Nói xong anh nắm tay Trần Đường Đường xoay lưng bước đi. Lan Vy khinh thường nhìn Châu Gia Bội rồi đi theo hai người họ.
Châu Gia Bội tức không nói thành lời, giận giữ nhìn hai người đang đứng nãy giờ im lặng:“ Hai chị em sinh đôi các người sao cứ câm miệng thế? Thấy tôi như vậy các người vui lắm chứ gì?”
Người chị để tóc dài mặc chiếc áo sơ mi hồng và quần jean ngắn ngang đùi nhìn Châu Gia Bội sợ sệt lắc đầu nói:“Làm sao có thể thế được. Gia Bội cậu đừng vì bọn họ mà ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng của mình.”
Cô em đế mái tóc ngắn cá tính mặc cũng giống chị mình nhưng khác màu áo cũng lên tiếng phụ hoạ theo nhưng trong lại hả hê. Lần nào Châu Gia Bội muốn đấu với Trần Đường Đường cũng như là trứng chọi đá vậy.