Hận Thù

Chương 22: Chương 22




Người trúng phát đạn đó là ... nó . Nó ngã xuống, đôi mắt yếu ớt nhìn người bắn. Nó đau ... tim nó đau lắm khi hắn là người bắn nó. Một giọt nước mắt khẽ rơi. Nó tự cười chính bản thân mình. Mù quáng ? Phải , nó yêu hắn mù quán để rồi ra tay định giết nhỏ . Nhưng, hắn ... bắn nó. Là hắn giết nó. Người nó yêu đã bắn nó. Là nó ngu ngốc, là nó dại khờ. Nó nhìn trân trân vào hắn. Hắn nhìn vào ánh mắt nó, hắn thấy đôi maqts màu xanh ngọc ấy thật lạ mà thật quen. Bất giác hắn nhớ đến đôi mắt màu tím bí ẩn của nó. Đôi màu tím đó và đôi mắt xanh ngọc này ( nó đeo kính áp tròng màu xanh ngọc ) dường như có một điểm chung: thật lạnh, thật vô cảm, nhưng cũng thật buồn, thật bi thuơng. Một giọng nói trong vút cất lên:- Chị Yumi !!!!

Nhỏ vừa hét vừa chạy đến bên nó. Nước mắt lăn dài. Hắn đứng bất động, đôi môi mấp máy : " Yumi " .... hắn sững người nhìn người con gái nằm bệt dưới đất. Người con gái đó ... người xuất hiện trong giấc mơ của hắn, người luôn xuất hiện trong tâm trí hắn, người hắn luôn nhớ đến mỗi ngày .... là người ... làm hắn rung động. Đôi chân mất hết sức lực, hắn khuỵu xuống. Nếu nhìn kĩ, sẽ thấy trên gương mặt đẹp tuyệt vời ấy, có một giọt nước trong veo khẽ rơi.

Nhỏ lay lay người nó, miệng rên rỉ:

- Chị ... chị à ... đừng mà .. đừng mà

Nhỏ không ghét nó... chỉ là sự ghen tức nhất thời khi nó ở bên hắn mà thôi ... khi thấy nó nằm trên vũng máu bất động, trái tim nhỏ như vỡ tan, nó đau ... rất đau . Phải chăng, đấy là tình chị em ?

Bin nhìn người con gái trước mặt, khuôn mặt sững sờ. Nhưng, rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh, hét thật to:

- Gọi cấp cứu !!!! NHANHHHHHH !

--------------------------------------

Trước cửa phòng cấp cứu, ba con người tuyệt đẹp đang ngồi bất động, hắn giương đôi mắt lo lắng về phía cửa phòng cấp cứu ... nơi ấy .. người con gái hắn yêu đang ở đó. Nhỏ cũng lo lắng không kém, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng đó của hắn... nhỏ thật không can tâm .. nhỏ nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu. Nếu như lúc nãy, nhỏ lo lắng cho nó thì bây giờ ... nhỏ chỉ muốn nó biến mất khỏi thế giới này. Có thể nói, lòng ghen tuông đã che mờ mắt nhỏ. Trong tâm trí nhỏ không còn sự lo lắng nữa, giờ nó đã nhường chỗ cho sự ghen tuông xâm chiếm. Còn Bin ? Người con gái ấy ... người anh yêu và chờ đợi biết bao năm ... giờ đang nằm bất động ở trong đó

Ba con người, ba suy nghĩ nhưng đều huớng về phía nó - người đang ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Ở bên trong căn phòng, khuôn mặt xinh đẹp tái xanh thiếu sức sống. Các bác sĩ khẽ lau mồ hôi. Vị trưởng khoa lên tiếng mệt nhọc:

- Máu, cần truyền máu gấp.

Y tá bước vội khỏi phòng, cất tiếng hỏi:

- Bệnh nhân cần máu gấp, nhóm máu O

Ba con người tỉnh khỏi những suy nghĩ riêng của mình. Hắn hoang mang:

- Nhóm máu O ???? Ai ??? Có ai nhóm máu O không ???

Bin lắc nhẹ đầu. Nhỏ giương ánh mắt nhìn hắn. Nhỏ cười chua xót. Nhỏ nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, nhỏ ... muốn ích kỉ một lần này . Nhỏ cũng nhóm máu O, nhưng .... nhỏ muốn nó biến mất khỏi thế giới này . Nói nhỏ ích kỉ ? Ừ, cũng đúng thôi. Nhỏ muốn hắn là của nhỏ, mãi mãi là của nhỏ. Bin bỗng cười tươi hét lớn:

- Bác Tuấn !!!!

Hắn vui mừng lấy điện thoại gọi cho ông Tuấn - ba của nó.

Ở một phòng họp lớn, ông Tuấn ngồi ở vị trí cao nhất. Khuôn mặt ai nấy điều hiện lên nét lo lắng. Một người đan ông mặt bộ vest đen lên tiếng:

- Nếu cứ đà này .... e rằng Hoàng Gia sẽ phá sản.

Ông Tuấn khuôn mặt nghiêm nghị lật từng trang trong bản kế hoạch. Khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn của tuổi tác. Bỗng một người thanh niên bước vào. Khuôn mặt hốt hoảng bước nhanh về phía ông Tuấn. Giọng nói có phần gấp gáp:

- Chủ tịch !!! Đại tiểu thư tình hình đang rất nguy kịch !!! Hiện giờ đang ở bệnh viện KOB

Ông Tuấn như không tin vào tai mình. Ông chạy nhanh ra khỏi phòng họp. Anh thư kí vừa nãy i ới gọi theo:

- Chủ tịch .. để tôi gọi tài xế.

Ông Tuấn bước nhanh vào gara, lấy chiếc Ferrari màu đen chạy nhanh đến bệnh viện. Nhưng, khi đến ngã tư, maqcj dù đèn đỏ nhưng ông vẫn chạy qua. Một chiếc xe tải lớn bỗng lao tới. Xe ông đâm sầm vào chiếc xe tải đó. Một vụ tai nạn kinh hoàng, nửa đầu xe của ông dường như nát hết. Trong xe, một người đàn ông trung niên đầu be bét máu, đôi mât nhắm nghiền và lấm tấm vài giọt nước mắt, khuôn miệng khẽ mấp máy:

- Không được rồi ... xin lỗi con... Yumi ......

Câu nói vừa dứt, hơi thở của ông cũng ngừng. Một con người đã vĩnh viễn ra đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.