Không chỉ có Ôn Hàn Thủy, đầu óc Từ Phỉ lúc này cũng có chút trống rỗng.
Trong ngần ấy năm, cuộc sống của anh chỉ có công việc, anh hầu như không có kinh nghiệm về tình cảm. Nhưng cái gì thuộc về bản năng, cuối cùng vào lúc này cũng sẽ bị kích thích.
Từ Phỉ khó có thể diễn tả tâm trạng lúc này thành lời, chỉ vài giây trước, anh nhìn Ôn Hàn Thủy gần như không thể dời mắt.
Từ Phỉ là một người coi trọng tiểu tiết mà Ôn Hàn Thủy đã đặc biệt nắm bắt các tiểu tiết đó, như thể vô tình bóp chặt trái tim anh. Anh đã lựa chọn mua món quà không quá đắt tiền nhưng qua cách đối xử trân trọng của cô, bằng lời nói và cả hành động ấy đã làm Từ Phỉ đắm chìm lần thứ hai.
Do bị kích thích, anh đã hôn Ôn Hàn Thủy.
Trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, đôi môi mềm mại, hơi thở ấm áp, như có như không mùi hương còn có tiếng hít thở khẩn trương đến không thể đè nén...... Ôn Hàn Thủy sững sờ, cô ngồi đờ ra trong xe, không có động tĩnh gì. Ngón tay Từ Phỉ khẽ run lên nhưng động tác hôn tấn công càng hung hăng.
Không quá dịu dàng nhưng cũng không có vẻ gì là đáng ghét.
Thế giới dường như yên lặng.
Từ Phỉ buông Ôn Hàn Thủy ra, nhất thời nghẹn lời, anh như nhận ra điều gì thì thào nói: “Xin lỗi.” Anh thật liều lĩnh.
Ôn Hàn Thủy phản ứng lại, hô hấp hỗn loạn, nhịp tim cũng đập nhanh. Toàn thân cô gần như nằm trong vòng tay của Từ Phỉ khiến cô không kịp suy nghĩ, quá gần, ánh mắt như lửa đốt của Từ Phỉ dường như có thể thiêu đốt cô từng li từng tí.
Vì vậy, cô đưa tay đẩy Từ Phỉ ra một chút.
“Ý anh là gì?” cơ thể Ôn Hàn Thủy lùi về phía sau, “Giở trò đùa giỡn lưu manh sao?”
Từ Phỉ nắm lấy tay Ôn Hàn Thủy, trầm giọng nói: “Hàn Thủy, em hiểu trái tim tôi mà.”
Giọng anh trầm thấp và đầy từ tính, anh đang đè nén điều gì đó, ánh mắt thâm thúy.
Ôn Hàn Thủy lại muốn trốn tránh, cô không muốn tiếp tục đề tài này, dời mắt đi: “Tôi đói bụng rồi.”
“......”
Anh biết điều đó.
Sau vài giây im lặng, Từ Phỉ đứng thẳng người, thỏa hiệp: “Xuống xe thôi.”
Trước khi xuống xe, Ôn Hàn Thủy cân nhắc vài giây xem có nên cởi khăn quàng cổ và vòng tay ra không. Rốt cuộc cô cũng gạt bỏ ý định ấy, cảm thấy như vậy có chút cố ý, trong lòng mơ hồ không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Từ Phỉ.
Lúc này, cô cảm thấy bản thân có gì đó không đúng.
Cô rất hiểu chuyện và rút lui hết lần này đến lần khác, nhưng không đợi được sự khiêm nhường của Từ Phỉ. Ôn Hàn Thủy vừa xuống xe liền bị anh nắm lấy tay, anh đóng cửa xe kéo Ôn Hàn Thủy về hướng nhà hàng.
Ôn Hàn Thủy giãy dụa vài cái: “Anh cầm tay tôi làm gì?”
“Tôi sợ em sẽ bỏ chạy.” Từ Phỉ lý do rất tốt.
“Tôi sẽ không bỏ chạy.” Ôn Hàn Thủy cố gắng thuyết phục anh, “Tôi cũng không phải phạm nhân.”
“Tôi cho em một hình phạt.” Từ Phỉ quay đầu lại, “Có muốn biết tội danh không?”
Không muốn.
Ôn Hàn Thủy đã từng viết các loại kịch bản cẩu huyết, lắc đầu liên tục, “Tôi không nghe, anh đừng nói chuyện.”
Từ Phỉ nở nụ cười, giờ phút này lại nghe lời Ôn Hàn Thủy.
Thang máy sớm đã tới, hai người bước vào, tấm gương bên trong phản chiếu hình ảnh của hai người lúc này.
Vì mang giày bệt nên Ôn Hàn Thủy chỉ đến vai Từ Phỉ, rõ ràng chiều cao một mét bảy có thể khen cao, nhưng hiện tại nhìn rất nhỏ nhắn. Đây quả là một trải nghiệm mới lạ, nhưng đáng tiếc Ôn Hàn Thủy không quan tâm, hiện tại cô thở hổn hển, bàn tay vẫn bị Từ Phỉ nắm chặt, không tự do chút nào.
Cứ như vậy khó chịu bước đến phòng ăn.
Mặc dù Ôn Hàn Thủy đang tức giận, nhưng sẽ không chiến đấu với dạ dày của chính mình cả khi gọi món ăn hoặc lúc nghiêm túc nghiên cứu thực đơn. Từ Phỉ nhìn Ôn Hàn Thủy vẻ mặt tươi cười, cuối cùng chỉ hỏi người phục vụ, “Có thể mang lên ngay món gì?”
Hiển nhiên là anh vẫn nhớ Ôn Hàn Thủy đang đói bụng.
Cuối cùng bát cháo nóng nhỏ và một đĩa ba loại bánh bao được mang lên trước.
Ôn Hàn Thủy thực sự đói bụng, cũng không khách sáo, trực tiếp cầm thìa chậm rãi uống hết cháo. Từ Phỉ một bên nhìn cô, điện thoại của anh không ngừng đổ chuông, anh nhìn mấy lần, trả lời tin nhắn, cuối cùng không kiên nhẫn đặt im lặng.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
“Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.” Từ Phỉ thấy cô ăn vội, thuận miệng nói.
Có lẽ là để Ôn Hàn Thủy ăn đàng hoàng, anh không nói đến chủ đề nguy hiểm nào nữa, chọn những chuyện thú vị trong chuyến công tác này để kể lại cho Ôn Hàn Thủy nghe. Đi công tác là công việc, làm gì có chuyện thú vị nhưng Ôn Hàn Thủy không ngờ lại thấy thú vị, dù sao cũng có thể tìm hiểu tỉ mỉ cuộc đời của tổng giám đốc.
Xem Từ Phỉ như một tư liệu sống, bữa ăn này mười phần là vui vẻ.
Ôn Hàn Thủy hài lòng với cái bụng đã no căng của mình, toàn thân toát ra tâm trạng hạnh phúc. Cô rút một tờ giấy lau miệng. Từ Phỉ lúc này mới hỏi: “Ăn no chưa?”
Cho rằng anh vừa hỏi thì mình trả lời, Ôn Hàn Thủy lúc này mới thả lỏng cảnh giác: “No rồi.”
Sau này nghĩ lại, cô thật sự có chút ngớ ngẩn.
Từ Phỉ yên tâm, sau đó đối thoại chuyển sang: “Còn em, khoảng thời gian tôi đi công tác, em đã làm những gì?”
“Làm việc thôi.” Ôn Hàn Thủy cầm nước trái cây uống, thoải mái tựa vào trên ghế, “Gần đây phải theo kịp tiến độ nên mỗi ngày đều rất bận rộn, mỗi ngày đều phải dựa vào cafe cứu mạng.”
Điều này Từ Phỉ biết, Ôn Hàn Thủy đã nói chuyện này với anh trên mạng.
Bây giờ anh muốn nói về điều gì đó, một chủ đề mới mẻ.
“Ngoài chuyện đó?” Anh hỏi, “Đã bao giờ nghĩ về tôi không.”
“Khụ khụ......”
Ôn Hàn Thủy bị sặc, ho dữ dội. Một lúc lâu sau mới chậm lại, mặt đỏ bừng vì ho. Từ Phỉ ở một bên nhịn cười, cuối cùng vỗ vỗ lưng giúp cô.
“Đừng thử tôi nữa.” Ôn Hàn Thủy đã bình tĩnh lại, nói: “Hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ.”
Từ Phỉ: “Được.”
“Tôi muốn trở về.” Cô nói tiếp.
“Tôi đã nói với Lý Thịnh rằng không để trợ lý đạo diễn trở về cho đến tối nay.”
Ôn Hàn Thủy sửng sốt: “Ý của anh là?”
“Tất cả thời gian trong buổi chiều đều thuộc về em.” Từ Phỉ nhìn cô cười, “Em có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ trở về.”
“......”
Ôn Hàn Thủy không biết phải đi đâu.
Cho đến khi bị Từ Phỉ bắt đi xem phim, ngồi trong rạp chiếu phim trống trải, cảm thấy một chút bất lực. [vui lòng không re-up ở nơi khác ngoài wattpad aristocraticboy_duu]
Buổi trưa thì làm gì có ai đến xem phim.
Rõ ràng là chỉ mua hai vé nhưng lại như bao hết cả rạp phim.
Ôn Hàn Thủy ôm bỏng ngô vừa ăn vừa lẩm bẩm nói: “Tại sao lại muốn đi xem phim chứ?”
Từ Phỉ nhíu mày: “Không phải em muốn xem phim này sao?”
“......”
“Trên vòng bạn bè nói vậy mà, tôi nhớ lầm sao?”
“Không có.” Ôn Hàn Thủy lắp bắp nói: “Thực ra mấy ngày trước tôi đã xem rồi.”
Chuyện đó đã được đăng nửa tháng trước, anh khó mà nhớ được.
Từ Phỉ nói: “Vậy em cùng tôi xem đi.”
“Nhưng...... Anh thực sự có thể hiểu sao?” Ôn Hàn Thủy do dự, “Đây là phần thứ hai của loạt phim này.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Anh nói, “Dù sao thì đó cũng không phải là nội dung để xem.”
“......?”
Thấy cô khó hiểu, anh ngừng giải thích. Ôn Hàn Thủy nhìn anh không nói nên lời, anh ngồi thẳng lưng với vẻ mặt vân đạm phong khinh. Ôn Hàn Thủy tức giận đến nghiến răng, còn chưa kịp nói đã bị Từ Phỉ đánh phủ đầu: “Nói chuyện với tôi tốn sức, tôi biết rồi.”
“Anh cũng quá ghi thù đi.” Ôn Hàn Thủy nói, “Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Hơn người là trẻ con, Ôn Hàn Thủy nhất định thắng.
Từ Phỉ không nói gì chỉ nhìn cô cười. Ôn Hàn Thủy này đối với anh khá quen thuộc, không cần quá hiểu chuyển, chỉ hừ hừ cũng rất đáng yêu.
Ôn Hàn Thủy bị ánh mắt của anh làm cho xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nhướng mày, trong mắt lóe lên: “Anh nhìn cái gì?”
Từ Phỉ nghiêm túc trả lời: “Tôi chỉ cảm thấy cùng em ngồi ở chỗ này hẹn hò thật không dễ dàng.”
Thật không dễ dàng.
Ôn Hàn Thủy trong lòng cũng có cảm giác này, khi lớn lên, hầu hết những người bạn trước đây của cô đều trở thành người qua đường. Có thể gặp lại nhau đã là một loại duyên phận. Hai giây sau cô đột nhiên có phản ứng, cái gì? Hẹn hò?
“Phim bắt đầu rồi, yên lặng.” Từ Phỉ nói trước.
Ôn Hàn Thủy lẩm bẩm, tuy rằng không nói nữa, nhưng tức giận duỗi chân đá Từ Phỉ.
Từ Phỉ không khó chịu, khẽ cười một cái.
Phim bắt đầu, tình tiết quen thuộc, Ôn Hàn Thủy yên lặng ngáp một cái. Có lẽ bởi vì đã xem một lần rồi, mà cũng có lẽ là buổi trưa tự nhiên buồn ngủ, Ôn Hàn Thủy rất nhanh liền ngủ thiếp đi, tiếng sấm trong phim cũng không đánh thức cô, cô say sưa ngủ trên vai Từ Phỉ.
Từ Phỉ cúi đầu nhìn Ôn Hàn Thủy hồi lâu, đưa tay giúp cô quàng khăn.
Giấc này ngủ rất ngon, Ôn Hàn Thủy tỉnh dậy đã sớm nhận ra mình vẫn còn đang ở trong rạp chiếu phim. Phim vẫn đang chiếu trước mặt, không hiểu sao cô lại dựa vào vai Từ Phỉ mà ngủ một giấc.
Có chút xấu hổ.
Cô thấy Từ Phỉ đang ngồi rất nghiêm túc, bị cô dựa vào còn giúp cô cầm cốc bỏng ngô.
Đang xem phim, Từ Phỉ đột nhiên cúi đầu nhìn: “Tỉnh rồi à?”
Giọng điệu tự nhiên mà nhẹ nhàng, dường như không có gì bất thường.
Cảnh tượng này khiến Ôn Hàn Thủy cảm thấy quen thuộc lạ thường. Ký ức về rất nhiều hình ảnh giống nhau, ngồi trong xe, ngồi trong lớp học, cô dường như luôn thích dựa vào người Từ Phỉ ngủ. Lúc đầu anh cứng đơ người, biểu hiện phức tạp muốn đẩy ra mà không biết đẩy ra như thế nào. Sau đó, anh cam chịu số phận ngoan ngoãn cho cô dựa, sau đó không chỉ cho cô dựa vào mà lúc tỉnh lại còn nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Ký ức và thực tại giao nhau, trái tim Ôn Hàn Thủy khẽ rung động.
Cô không đứng dậy ngay, mắt cô chớp chớp ừ một tiếng.
“Vẫn còn thời gian, em có thể ngủ thêm một chút.” Anh nói như vậy.
“Từ Phỉ.” Ôn Hàn Thủy chậm rãi gọi tên anh.
“Ừ.”
Ôn Hàn Thủy lần đầu tiên nói ra những lời như vậy, có chút ngượng ngùng, “Ý tôi là, có thể, đại khái là, hình như, chúng ta có thể thử.”
*Đôi lời từ bạn editor: Đáng nhẽ mình sẽ dừng up ở wattpad ngay sau chương này và chuyển sang up ở wordpress nhưng vì bên wordpress có một vài vấn đề phát sinh nên mình quyết định sẽ up song song ở cả 2 trang wattpad và wordpress. Hy vọng mọi người sẽ ghé thăm và ủng hộ bản edit của nhà mình ❤️ Cảm ơn mọi người thật nhiều