Rất nhanh đã thấy Ôn Hàn Thủy xuất hiện cùng một chiếc áo khoác đen.
Ánh mắt Từ Phỉ dừng lại trên chiếc áo khoác vài giây, nhanh chóng nhận ra quả thực đây là áo của mình. Sau đó, anh lại nhìn Ôn Hàn Thủy, nhưng trên mặt cô lại không có biểu cảm gì, ân cần đưa áo khoác: “Đây, coi như là vật quy nguyên chủ.”
Trí nhớ Từ Phỉ rất tốt, rất nhanh anh nhớ ra nguyên nhân tại sao chiếc áo này lại ở trong tay Ôn Hàn Thủy. Tuy nhiên, đây không phải là một hồi ức tốt đẹp gì, anh ngừng suy nghĩ, cầm lấy chiếc áo nói lời cảm ơn, sau đó mặc lên.
Mặc chiếc áo ngày xưa tất nhiên là sẽ có sự khác biệt về vóc dáng rất rõ ràng. Anh có vẻ cao hơn, vai và lưng rộng hơn trước, khí chất của anh như được bao phủ bởi một màu u ám, khiến anh có vẻ lạnh lùng và cấm dục (đôi lời từ bạn edit: xin lỗi các bạn mình không thể tìm được từ nào miêu tả anh ấy đúng hơn từ này TT)
Không có dấu vết gì của sự tươi trẻ hết.
Đứng trước mặt Ôn Hàn Thủy là Từ Phỉ trưởng thành của mười năm sau.
Ra khỏi tòa nhà, Ôn Hàn Thủy định lấy điện thoại ra gọi xe, Từ Phỉ nói: “Tôi có lái xe tới đây.”
Ôn Hàn Thủy kinh ngạc: “Anh chuyển đến Nam Gia (Nanjia) sao?” Nói xong cô biết mình đã hỏi một câu ngu ngốc, gia cảnh nhà Từ Phỉ khá tốt, dù ở thành phố nào cũng có nhà, cô không nên ngạc nhiên.
Quả nhiên, Từ Phỉ lắc đầu: “Không phải.”
Đi bộ đến bãi đỗ xe.
Ôn Hàn Thủy không cần ai nói cũng biết dãy xe trước mặt, chiếc đắt nhất chính là của Từ Phỉ. Quả thật đúng là vậy, Từ Phỉ đích thân đến mở cửa xe cho cô, hành động rất lịch thiệp và dịu dàng.
“Em muốn đi đâu?” Từ Phỉ thắt dây an toàn, hỏi.
Ôn Hàn Thủy nói tên khu trung tâm: “Anh muốn ăn gì?”
“Đến chỗ cũ đi.” Từ Phỉ nói vô cùng tự nhiên.
Ôn Hàn Thủy dừng lại một chút, nói: “Cửa hàng đó đã đóng cửa, bây giờ đã là một nhà hàng cơm Tây.” Cô nhìn đường phía trước, giọng điệu thờ ơ, “Anh muốn ăn bít tết không?”
“Không hẳn.” Từ Phỉ nhanh chóng đổi chủ đề, “Em muốn ăn gì?”
Ôn Hàn Thủy cũng không biết, cô lấy điện thoại ra: “Tốt hơn là tôi nên tìm hiểu trước một chút.”
Từ Phi nói: “Chọn món thanh đạm một chút.”
Tay đang gõ chữ của Ôn Hàn Thủy ngừng lại, tự nhủ với mình là đừng suy nghĩ nhiều.
Trên đường, hai người trò chuyện và cùng chọn nhà hàng, cả hai đều không để ý, nhưng giữa họ có một sự ăn ý ngầm kỳ lạ. Họ cố gắng tránh chủ đề về việc trong những năm qua Nam Gia (Nanjia) đã thay đổi như thế nào, không phải là quá giới hạn, nhưng nó luôn gợi nhớ về khoảng thời gian họ còn đi học.
Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để hồi tưởng.
Tinh thần Ôn Hàn Thủy đang phấn chấn, tìm những chuyện nhỏ nhặt để nói, thời gian cứ thế trôi qua.
Đến nơi, đó là một nhà hàng chuyên phục vụ các món ăn Quảng Đông.
Điều kiện trong nhà hàng cũng đáng được đánh giá cao và giá cả cao, cây xanh ngăn cách bởi chỗ ngồi thanh lịch tạo cảm giác yên tĩnh, hương thơm nhẹ trong không khí, tiếng nhạc piano nhẹ nhàng êm ái, không có tiếng ồn ào, âm thanh róc rách làm cho bầu không khí trở nên mờ ám, ánh sáng nhẹ nhàng trên cao, bầu không khí càng thêm quyến rũ.
Ôn Hàn Thủy ăn bữa cơm cảm giác như vô vị, tuy rằng trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy mệt mỏi, cảm giác trống rỗng cũng theo đó mà xuất hiện.
Rất khó để cô diễn tả mối quan hệ của mình với Từ Phỉ.
Trước đây, họ hay cãi nhau nhưng mọi người luôn cảm thấy họ rất hợp nhau. Ôn Hàn Thủy cũng đoán được tâm tư của Từ Phỉ, thỉnh thoảng tim đập nhanh, đôi khi lại bị sự lạnh lùng của anh đẩy lùi. Họ không phải là người yêu của nhau, nhưng cũng không phải là bạn bè bình thường, ít nhất thì Ôn Hàn Thủy không nghĩ như vậy.
Những cảm xúc nhỏ nhặt trong quá khứ đang quấy rầy tâm trí cô, cô lại đang ở ngã ba của ký ức và thực tại, quá bối rối để nắm bắt đúng ranh giới giao tiếp giữa họ. Không nghi ngờ gì cả, cô tin tưởng Từ Phỉ và tin rằng anh sẽ không làm tổn thương cô, nhưng cô cũng đề phòng anh, không dám để lộ con người thật của mình.
Mười năm từng trải ở trước mặt anh giống như bị chó ăn vậy, cô giả vờ rất mệt mỏi.
Đến khi Từ Phỉ đặt đũa xuống, Ôn Hàn Thủy nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
...
Bầu không khí thật không bình thường.
Có lẽ không nên đến nhà hàng này.
Trên đường đến đây, Ôn Hàn Thủy tự nhủ ăn xong rồi đường ai nấy đi. Trước khi ăn, cô xem qua tin nhắn trong nhóm làm việc, một lượng lớn công việc lại đang tìm đến cô, cô phải dành thời gian để nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân.
Suy nghĩ của cô quay mòng, khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể cô theo bản năng dừng lại.
Cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đút tay vào túi quần trước cửa nhà vệ sinh.
Triệu Phụng Vũ, bạn trai cũ của cô.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu trắng ít thấy, trước đây anh ta rất ghét mặc quần áo sáng màu vì xử lý rất khó khăn. Thỉnh thoảng, anh ta nói với Ôn Hàn Thủy, nói rằng bạn gái của người khác rất chu đáo. Ôn Hàn Thủy hiểu ý anh ta, nhưng không có thời gian để dịu dàng.
Vì tính chất công việc, Ôn Hàn Thủy dành phần lớn thời gian trong năm để chạy theo đoàn phim, gặp bạn trai cũng bận rộn, vội vàng, không có thời gian để dịu dàng.
Cuối cùng, chuyện không thành, cô cũng phải chịu trách nhiệm.
Ngày thứ bảy chia tay, gặp lại bạn trai cũ.
Ôn Hàn Thủy thực sự đã gặp phải cảnh tượng đáng sợ này, cả người như đông cứng. Hơn hai năm tình cảm không nhanh không chậm cắt đứt, Ôn Hàn Thủy nhìn thấy Triệu Phụng Vũ, cảm thấy không khí đột nhiên không thông, ngột ngạt cùng với sa sút tâm trạng.
Cô khẽ nhéo mình, cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều, đang định bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra thì bị cảnh tượng tiếp theo làm cho kích động.
Từ bên trong đi ra là một cô gái với chiếc áo khoác trắng giống vậy bước tới với tốc độ nhanh chóng ôm lấy Triệu Phụng Vũ: “Chồng yêu!”
Phải rồi, Ôn Hàn Thủy nhớ về quá khứ. Triệu Phụng Vũ luôn muốn cô gọi là chồng, cô không muốn tùy ý như vậy, chưa từng nói đồng ý, cuối cùng khiến Triệu Phụng Vũ không vui.
Có lẽ hai người họ thực sự không hợp.
Trong bảy ngày đen tối này, Ôn Hàn Thủy ép mình phải xóa hết liên lạc với Triệu Phụng Vũ, nhưng không tránh khỏi luôn nhớ đến mặt tốt đẹp của anh ta. Nỗi buồn chia tay khiến cô bỏ qua vô số lần cãi vã trong quá khứ, sự dịu dàng tiềm ẩn ấy lại nổi lên, đến bây giờ, giấc mộng đẹp đẽ mà Ôn Hàn Thủy thêu dệt nên đã tan vỡ thành từng mảnh.
“Chị Ôn?” Giọng nói ngạc nhiên và ngọt ngào truyền đến, Giang Tình theo tầm mắt của bạn trai nhìn sang, cơ thể hơi cứng đờ khi nhìn thấy Ôn Hàn Thủy, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại còn nở một nụ cười vô hại.
“Thật là trùng hợp, chị cũng ăn cơm ở đây à?” Giang Tình kéo Triệu Phụng Vũ đi qua. Ở đây chỉ có một con đường, họ rồi sẽ gặp nhau không sớm thì muộn thôi.
Ôn Hàn Thủy không trả lời, ánh mắt lướt qua đôi bàn tay đang nắm chặt của họ, cuối cùng nhìn xuống khuôn mặt của Triệu Phụng Vũ. Cô đứng thẳng người trong vô thức, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để giữ cho bản thân không mất bình tĩnh.
“Hai người đang ở bên nhau à?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Vẻ mặt cà lơ phất phơ của Triệu Phụng Vũ biến mất, anh ta không biết nên trưng ra vẻ mặt gì vào lúc này. Anh ta muốn đắc ý khoe khoang với Ôn Hàn Thủy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Ôn Hàn Thủy, lòng anh ta chợt chùng xuống.
Giang Tình: “Chị Ôn, chị đừng hiểu lầm, chúng em quen nhau lúc cả hai cùng độc thân.”
Ôn Hàn Thủy nhìn vẻ mặt vô tội của Giang Tình, đột nhiên cảm thấy rất ngu ngốc khi đứng ở đây tự chất vấn bản thân. Cô không thể chịu được tình huống này, quay đầu đi không muốn nhìn lại.
“Chị Ôn...”
Ôn Hàn Thủy dừng lại, không phải vì tiếng hét từ phía sau, mà là vì người cách đó không xa. Từ Phỉ đang đứng đằng sau họ, áo khoác đen làm tôn lên gương mặt lạnh lùng của anh. Anh lặng lẽ quan sát, không biết anh xuất hiện từ lúc nào. Ôn Hàn Thủy chỉ cảm thấy bối rối, vô thức quay mặt đi.
Tiếng bước chân vững vàng từ xa truyền đến, khí thế mạnh mẽ chậm rãi tới gần, ba người đều vô thức dừng lại.
Từ Phỉ dừng lại trước mặt Ôn Hàn Thủy.
Anh dường như không nhìn thấy hai người kia, trong mắt chỉ có Ôn Hàn Thủy. Anh đi thản nhiên, như rất quen thuộc đội mũ lên đầu cô, “Mãi thấy em không quay lại, tôi đến xem sao.”
“Ừ.” Ôn Hàn Thủy nhìn thẳng, không nhìn anh, “Đi thôi.”
“Ừ.”
Nhìn thấy hai người rời đi cùng nhau như không thấy ai, Triệu Phụng Vũ không nhịn được liền lớn tiếng trách móc từ phía sau: “Ôn Hàn Thủy, cô quên quan hệ của chúng ta nhiều năm như vậy rồi sao? Người đàn ông này là ai? Cô lấy ở đâu ra can đảm để chất vấn tôi chứ?”
Bước chân Từ Phỉ ngừng lại, Ôn Hàn Thủy thấy vậy nói: “Đừng để ý đến anh ta, đi thôi.”
Nhưng lời thuyết phục này không có ích gì, Từ Phỉ từ nhỏ không phải là loại người có thể dễ chọc giận.
“Mới có hai năm thôi anh Triệu.” Từ Phỉ cười khẩy, “Một cô gái độc thân cũng có quyền được theo đuổi chứ. Anh Triệu đây xem ra có chút mù”, anh lạnh lùng nhìn qua Giang Tình và Triệu Phụng Vũ, cuối cùng gật đầu, “Khuyên anh nên đi bệnh viện khám mắt.”
Lúc này, Triệu Phụng Vũ vốn còn đang nhìn sắc mặt của anh, đột nhiên có phản ứng, giọng nói có chút run rẩy: “Anh là Từ Phỉ? Từ Phỉ của Càn Thành?”
Từ Phỉ không để ý đến anh ta, anh quay trở lại chỗ Ôn Hàn Thủy, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Ôn Hàn Thủy không quay lại, bước chân vững chắc rời đi.
Phía sau bọn họ, Giang Tình vẻ mặt khó hiểu nhìn Triệu Phụng Vũ: “Chồng yêu, Từ Phỉ là ai? Sao anh lại có vẻ mặt như vậy?”
Từ Phỉ. Trong lòng Triệu Phụng Vũ nghĩ đến cái tên này, trong lòng chợt giễu cợt.
Chẳng qua cũng chỉ là một chiếc giày hỏng mà anh ta không cần, vì vậy anh ta là người duy nhất quan tâm. (thực sự mình cũng không rõ nghĩa của câu này, xin lỗi các bạn vì trình độ tiếng Trung có hạn của mình)
- ---
“Có muốn đi dạo một chút không?” Từ Phỉ thấy Ôn Hàn Thủy không tập trung, liền chủ động đề nghị.
Ôn Hàn Thủy tỉnh táo lại: “Nếu anh có việc gì thì anh có thể đi trước, hôm nay... Cảm ơn anh...”
“Không sao.” Từ Phỉ đi trước một bước, “Đi thôi.”
Cuối cùng hai người rời trung tâm cùng nhau đi dạo dọc bờ sông.
Con đường nhỏ ven sông này không thấy bóng người, thỉnh thoảng có cơn gió thổi đến lại càng thêm vắng vẻ. Đi bộ dọc bờ sông giữa mùa đông này quả thật là không có đầu óc. Nhưng Ôn Hàn Thủy đã thả lỏng hơn rất nhiều, khuôn mặt không còn căng thẳng nữa, nội tâm có chút buồn bã lặng lẽ chìm trong bóng đêm.
“Muốn nói chuyện không?” Anh đột nhiên nói.
“Nói về cái gì?”
“Bất cứ điều gì.”
Sau một lúc im lặng, Ôn Hàn Thủy thì thầm--
“Người đứng cạnh anh ta vừa rồi chính là bạn gái hiện tại của anh ta, cũng là đàn em của tôi. Trước kia tôi từng nghĩ cô ta có cái gì đó không đúng, anh ta luôn nói tôi nhiều chuyện, còn cãi nhau nhiều lần.”
....
“Quả thực anh ta đối xử với tôi khá tốt, khi tôi mới tốt nghiệp, tôi chỉ là một biên kịch không danh tiếng, không kiếm được nhiều tiền, anh ta luôn đưa tôi đi ăn ngon, mua quần áo cho tôi, bảo vệ lòng tự trọng của tôi.”
Ôn Hàn Thủy chậm rãi phản ứng lại, cô cười tự giễu: “Nói chuyện này cũng vô ích, anh ta đã có cuộc sống mới rồi, tôi...”
Đột nhiên cô ấy không thể tiếp tục nói nữa.
Cô là người thích hoài niệm chuyện cũ, thường thích nhớ về quá khứ. Cô trân trọng tất cả mọi người, nhưng cuộc sống luôn cho cô những trải nghiệm mới và những người cô trân trọng không bao giờ có thể ở lại.
Từ Phỉ đưa khăn giấy cho Ôn Hàn Thủy, cô nhận lấy, giọng nói hơi nghẹn lại: “Cảm ơn.”
“Ôn Hàn Thủy.” Từ Phỉ không buông tờ giấy, anh đứng ở trước mặt Ôn Hàn Thủy, trầm giọng nói với cô: “Em phải biết học cách nhìn về phía trước.”