Ôn Hàn Thủy ôm Từ Phỉ thút thít mà quên mất hai người bọn họ vẫn đang ở ngoài cửa. Từ Phỉ bất lực cười cười, tay ôm eo cô nhẹ nhàng nâng lên, dễ dàng bế cô đi vào, Ôn Hàn Thủy ôm lấy anh, vô cùng dính người, sau khi vào nhà cũng không xuống, Từ Phỉ đóng cửa lại, thay giày và bế cô vào phòng ngủ.
“Em ngủ trước đi.” Từ Phỉ nói: “Anh đi tắm.”
Ở nhà Ôn Hàn Thủy đã có quần áo của Từ Phỉ, mặc dù trong tủ của Ôn Hàn Thủy những bộ quần áo này chỉ chiếm một phần nhỏ. Từ Phỉ lấy một bộ đồ ngủ, xoay người thì phát hiện Ôn Hàn Thủy vốn phải trên giường thì lại ngoan ngoãn đi theo phía sau.
“Vẫn chưa buồn ngủ à?” Từ Phỉ hỏi.
“Em là cú đêm.” Nói thì nói thế nhưng thực tế cô đã trở thành một con mèo dính người, đi theo bất cứ nơi nào Từ Phỉ đi không giống như bình thường.
Tới cửa phòng tắm, Từ Phỉ không còn cách nào khác đành phải dừng lại: “Anh phải đi tắm.”
Ôn Hàn Thủy ừ một tiếng, chủ động đề nghị: “Hay là em giúp anh chà lưng nhé?”
Nói xong còn kéo tay áo Từ Phỉ lắc lắc giống như đang làm nũng, trong lòng chỉ có ánh mắt kia, làm cho lòng người mềm nhũn.
Từ Phỉ nhìn cô vài giây, cúi người bế Ôn Hàn Thủy đi vào.
Từ tổng không thiếu một cái chà lưng chỉ là thiếu một chú mèo rừng nhỏ để giải tỏa dục vọng.
...
Từ phòng tắm bước ra đã là ba giờ.
Ôn Hàn Thủy tắm lại một lần nữa, vì tóc có chút ướt nên cô ngồi ở trên giường hướng về phía Từ Phỉ sấy tóc. Lúc này Ôn Hàn Thủy cũng có chút buồn ngủ, làn gió ấm áp từ trên đỉnh đầu thổi qua giống như một khúc hát ru. Ôn Hàn Thủy ngửa đầu, áp má vào tay Từ Phỉ, lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá.”
“Sắp xong rồi.” Anh nói.
Hình ảnh như vậy thật ấm áp, phòng ngủ ấm áp, ánh đèn vàng ấm áp, tiếng động lại nhỏ, hai người dựa sát vào nhau giống như một gia đình.
Có điều khi nằm ở trên giường rồi, Ôn Hàn Thủy lại không ngủ được. Từ Phỉ nhanh chóng thu dọn nằm ở giường bên kia, vừa mới tắt đèn thì cảm thấy cơ thể nặng nề, hóa ra là bị Ôn Hàn Thủy lật người ôm.
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ của anh, tay đặt ở eo Ôn Hàn Thủy vuốt ve: “Vẫn không buồn ngủ à?”
Ôn Hàn Thủy: “Ừm.”
“Nghỉ ngơi đi...” Giọng lười biếng, “Em phải thay đổi.”
Giọng nói không có ý gì là đang dạy dỗ.
Ôn Hàn Thủy chỉ coi như không nghe thấy, chuyển sang chủ đề khác.
Tối ngủ muộn, ngày hôm sau rõ ràng là không dậy nổi. Không biết từ khi nào tiếng chuông điện thoại vẫn chưa dứt, ồn ào không ngừng người vẫn đang ngủ say. Ôn Hàn Thủy trở mình, lầm bầm một câu: “Ai vậy?”
Rõ ràng là vẫn chưa tỉnh táo.
Từ Phỉ tốt hơn Ôn Hàn Thủy nhưng cũng có chút mơ màng, nhắm mắt sờ sờ điện thoại vẫn đang đổ chuông, theo cảm tính nhấc máy: “Ai vậy?”
Giọng điệu trầm thấp, nghe có vẻ không tốt lắm.
“Hàn Thủy à, sao hôm qua cháu đã trở về rồi?” Giọng nói trên điện thoại nói được nửa chừng bỗng nhiên dừng lại, “Cậu là ai?”
Bà cụ nhìn điện thoại, màn hình hiển thị là tên của Ôn Hàn Thủy.
Không sai số mà.
Nhưng người trả lời điện thoại lại là giọng một người đàn ông.
Từ Phỉ mơ mơ màng mà nhưng vẫn nhớ phải tự giới thiệu: “Đây là Từ Phỉ.”
...
Ôn Hàn Thủy trở mình lăn lộn, lộ ra bả vai nhưng tiếp tục ngủ.
Từ Phỉ tỉnh táo một chút, mở mắt ra nhìn màn hình, phát hiện trên màn hình ghi là bà nội, một lát mới biết là mình đã cầm nhầm điện thoại. Nhìn Ôn Hàn Thủy ngủ say, trong lòng thở dài, tốt nhất là anh nghe đi.
Sợ quấy rầy giấc ngủ của cô, Từ Phỉ đi xuống giường, trước khi rời khỏi phòng ngủ vén chăn bông lên còn che đi bờ vai lộ ra của Ôn Hàn Thủy.
Giọng bà cụ truyền ra từ điện thoại: “Tiểu Từ đấy à? Cháu cũng ở Nam Gia sao?”
Từ Phỉ vâng một tiếng: “Hàn Thủy vẫn chưa dậy, bà có chuyện gì gấp sao?”
“Hôm qua bà ngủ sớm nhưng không ngờ nó lại tự đi về, trời ạ.” Bà cụ nói: “Bà sợ nó ở một mình sẽ chán nên muốn rủ nó qua nhà chơi. Nhưng nếu cháu ở đây thì thôi. Ấy, sao nó không nói là có cháu ở đây nhỉ?”
“Tối hôm qua cháu đi vội đến.” Từ Phỉ bước ra ban công, gió lạnh thổi qua, nửa tỉnh nửa mê. Nhưng anh không mặc áo khoác, một lúc sau lại quay lại.
Bà cụ cùng Từ Phỉ nói chuyện vài câu vui vẻ, sau đó chân thành nói: “Có cháu ở cùng, bà cũng có thể yên tâm một chút. Ở nhà người khác cũng không thoải mái, bà thấy nó đêm qua bận rộn không dám nghỉ ngơi, chắc vì sợ làm phiền gia đình bác cả nó. Nói là người một nhà nhưng thực tế nó cũng không dám thực sự coi đó là nhà mình.”
Từ Phỉ yên lặng nghe, ngón trỏ gõ vào đùi mình.
Lòng anh không yên.
“Tuy nó không nói nhưng đêm giao thừa nào trong lòng cũng khó chịu. Người khác ít nhất cũng có nhà để về nhưng Hàn Thủy thì không biết đi đâu. Mẹ nó giờ đã là mẹ của người khác, nó thà ở nhà mới của nó còn hơn là dành thời gian cho một lão già như bà...”
Bà cụ hiếm khi gặp được người để nói chuyện, nói chuyện hồi lâu với Từ Phỉ khiến lòng Từ Phỉ đau nhói. Trong đầu không khỏi vẽ ra hình ảnh Hàn Thủy đón năm mới một mình, cô sẽ ăn gì, nhớ gia đình không, có phải sẽ khóc thầm không?
Có những hình ảnh khiến trái tim anh chua xót chỉ khi nghĩ về chúng.
Kết thúc cuộc gọi, Từ Phỉ hứa với bà cụ: “Cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Từ Phỉ trở lại phòng ngủ, anh đặt điện thoại xuống chui lại vào chăn, xoay người từ phía sau ôm lấy Ôn Hàn Thủy. Hành động này đã làm cô giật mình, đầu cô giật giật, mơ hồ hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
“Của bà nội.” Từ Phỉ hôn cô, “Không có chuyện gì lớn, ngủ tiếp đi.”
“Ừm.” Một lúc sau, “Từ Phỉ.”
“Ừ?”
“Anh ôm chặt quá.”
“Không thoải mái à?”
“Cũng không phải.”
“Vậy anh không buông tay đâu.”
Ôn Hàn Thủy đáp lại gì đó mà chính cô cũng không biết, cô lầm bầm mơ hồ ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ. Chăn ấm áp, phía sau lại có nguồn nhiệt, giống như ở nơi yên tâm nhất cô không có khả năng phòng bị, cuối cùng chỉ muốn ngủ thiếp đi.
Hai người ngủ đến gần hai giờ chiều.
Ôn Hàn Thủy bị cơn đói đánh thức, trở mình trên giường vài lần nên đã đánh thức Từ Phỉ nằm bên cạnh. Anh mất một lúc mới tỉnh dậy, trong lúc đó Ôn Hàn Thủy vẫn luôn vừa cười tủm tỉm vừa nhìn anh. Đây là một trải nghiệm rất mới với cô, một người vượt qua đêm dài đằng đẵng chạy đến với cô, lại cùng cô ngủ nướng, cô không có cảm giác lãng phí thời gian thay vào đó là cảm giác hạnh phúc.
Người này là của cô, anh sẽ ở bên cô, họ là một gia đình.
Nhiều suy nghĩ khác nhau quanh quẩn trong đầu, Ôn Hàn Thủy không thể không cười trộm.
Từ Phỉ nhìn nghiêng qua thấy cô đang cười, đôi mắt như lưỡi liềm, rất đáng yêu, khiến anh không khỏi đưa tay véo mặt cô một cái.
Hai người lăn lộn trên giường một hồi sau đó mới cùng nhau ra khỏi giường. Họ cùng nhau mặc áo khoác, cùng nhau đánh răng, rửa mặt, mọi hành động của họ đều đồng bộ khiến họ không khỏi bật cười.
“À, em sẽ nấu sủi cảo cho anh!”
Ôn Hàn Thủy xoa tay, cuối cùng cũng phải trổ tài nấu nướng.
Mùng một Tết đương nhiên không có giao hàng, tủ lạnh nhà Ôn Hàn Thủy ngoài hoa quả và đồ uống thì chỉ còn lại sủi cảo. Tuy nói Tết đến sẽ ăn uống tử tế nhưng ở nhà một mình luôn muốn lười biếng. Sủi cảo mua ở cửa hàng của chú Vương, được làm bằng tay, có vỏ mỏng và nhiều thịt lại còn rất ngon. Ôn Hàn Thủy mua rất nhiều, vốn định mấy ngày tới sẽ ăn chỗ sủi cảo này.
Từ Phỉ thấy Ôn Hàn Thủy xuống bếp nên có chút lo lắng, trong đầu nhớ lại rõ ràng những ký ức đen tối năm xưa khi cô nấu ăn. Chuyện đã qua lâu rồi nhưng khi nghĩ lại anh vẫn cảm thấy rất rõ ràng.
Ôn Hàn Thủy cũng nhìn thấy vẻ mặt của Từ Phỉ, phẫn nộ nói: “Đừng coi thường người ta chứ, em cũng có thể nấu ăn nhé được không?”
Từ Phỉ bật cười: “Ừ.” Chỉ là không ngon thôi nhưng cũng không đến nỗi chết người.
Khi biết sủi cảo không phải cô làm, Từ Phỉ cuối cùng cũng yên tâm.
Hai bát canh sủi cảo đã sớm chuẩn bị xong, Từ Phỉ không sợ nóng bưng bát ra ngoài, Ôn Hàn Thủy theo sau cầm đũa và thìa. Cả hai ngồi lại bắt đầu dùng bữa. Ôn Hàn Thủy cắn miếng đầu tiên, khen ngợi: “Vẫn là hương vị ngày xưa! Em cảm thấy ăn một tuần cũng không chán.”
Từ Phỉ: “Mấy ngày tới em định cứ ăn như vậy?”
Ôn Hàn Thủy: “Thật ra em cũng không muốn đâu nhưng bà nội nhất định sẽ để em qua nhà chơi, bà không muốn em ở một mình.” Nói đến đây, Ôn Hàn Thủy mới nhớ tới chuyện sáng nay, “Sáng nay bà nội nói chuyện gì với anh vậy?”
Từ Phỉ nghiêm túc nói: “Bà nội bảo anh chuẩn bị sính lễ cầu hôn đi thôi.”
“Hả?” Ôn Hàn Thủy kinh ngạc.
Từ Phỉ bật cười: “Không cho phép hả? Vợ à, anh vẫn chưa qua cửa sao?”
“Không phải.” Ôn Hàn Thủy phản ứng lại, “Lừa người, bà nội sẽ không bao giờ nói như vậy.”
Hừ, thông minh đấy, đúng là không dễ lừa gạt.
Từ Phỉ liền nói: “Bà nội bảo em qua nhà chơi.” Có điều, “Không phải đã đến lúc đưa chuyện cầu hôn vào chuyện chính sao?”
Buổi chiều, Ôn Hàn Thủy đưa Từ Phỉ đến nhà bác cả mình.
Hai người đợi rất lâu bên ven đường nhưng không bắt được xe. Thấy Từ Phỉ định gọi điện thoại, Ôn Hàn Thủy vội vàng giữ tay anh lại, không muốn làm phiền người khác nên chủ động đề nghị: “Hay là chúng ta đi xe đạp nhé?”
Từ Phỉ nhìn chiếc xe im lặng hai giây, cuối cùng vẫn ngồi lên. Nhiều năm rồi anh đã không lái chiếc xe như vậy nhưng bản năng vẫn còn, lúc đầu anh đã đi rất ổn định, dường như tốt hơn Ôn Hàn Thủy. Cô lúc đầu không cầm chắc tay lái, cả người hơi hoảng hốt nhưng ngay sau đó đã ổn định lại, rất tự tin quay đầu lại: “Đi, em sẽ chỉ đường!”
Từ Phỉ: “Nhìn đường.”
Sau đó không chút lo lắng mà vượt qua Ôn Hàn Thủy.
Ôn Hàn Thủy không cam tâm đạp xe thật nhanh đuổi kịp Từ Phỉ, dáng vẻ anh nhàn nhã luôn chạy nhanh hơn Ôn Hàn Thủy mấy bước. Thể lực Ôn Hàn Thủy không tốt nên đã sớm chạy chậm lại, Từ Phỉ cũng chạy chậm theo cô.
Tình cờ lúc họ đi ngang qua bờ sông, nhìn thoáng qua thấy quang cảnh bao la. Bầu trời xuống thấp như trong tầm tay. Hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời và nhấn chìm phần còn lại với tốc độ chóng mặt. Trong ánh sáng ấm áp, sự bình tĩnh của Nam Gia toát lên vẻ dịu dàng.
“Nếu đi ô tô sẽ không thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.” Ôn Hàn Thủy dừng lại, đưa điện thoại cho Từ Phỉ, “Chụp ảnh cho em đi.”
Từ Phỉ: “...”
Được thôi.
Từ Phỉ dừng xe chụp nhiều bức ảnh từ nhiều góc độ dưới sự hướng dẫn của Ôn Hàn Thủy. Mãi đến khi Ôn Hàn Thủy đã hài lòng cả hai mới cùng đi tiếp. Có câu nói thừa thế xông lên sẽ làm suy yếu sức lực, mới dừng ngắn giữa chừng mà đã khiến Ôn Hàn Thủy cảm thấy chặng đường còn lại rất dài và khó khăn rồi.
Lúc ngồi xe, cô không cảm thấy nhà bác cả cách xa nhà mình như thế, nhưng hiện tại cô đạp xe, Ôn Hàn Thủy nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Cô lập tức thay đổi vị trí của mình, gọi Từ Phỉ một tiếng, cùng anh bàn bạc: “Em nghĩ em cần mua một chiếc xe.”
“Em có bằng lái không?”
“Có.” Cô nói tiếp: “Không có ô tô thì thật là bất tiện. Nhưng em không có nhiều tiền mặt, anh có biết chiếc nào đáng mua nhất không?”
Từ Phỉ cũng không biết, anh mua xe không cần nhìn giá.
“Đừng mua.” Anh nói như vậy, “Anh sẽ chọn một chiếc từ ga ra ở nhà.” Không cho Ôn Hàn Thủy cơ hội phản bác, anh nói thêm, “Đây mới là cách tiết kiệm tiền.”
Ôn Hàn Thủy không nói nên lời.
**
Khi đến nhà bác cả, Từ Phỉ lại được chào đón.
Bà nội vốn đã rất thích anh rồi, nhà bác cả cũng chỉ nghe nói qua lời đồn nhưng bây giờ nhìn thấy anh, họ đã nhanh chóng bị sức hấp dẫn riêng của Từ Phỉ chinh phục, vừa nhìn thấy hai người họ đứng cùng nhau đã khen ngợi trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.
Dù là da mặt Ôn Hàn Thủy dày nhưng cuối cùng vẫn bị khen đến đỏ mặt.
Ngược lại, Từ Phỉ thực sự quá mức bình tĩnh.
Ôn Hàn Thủy bí mật nói với bà của cô, cháu thích anh ấy lắm.
Bà cụ hỏi cô: “Thật sự là cậu ấy sao?”
Ôn Hàn Thủy không chút do dự gật đầu, nói với bà nội: “Hôm qua cháu gọi điện, anh ấy nghe nói cháu ở nhà một mình nên đã chạy tới đây ngay. Bà nội, thật hiếm có người nào quan tâm đến cháu như vậy.”
Sáng nay bà cụ đã biết một chút, nhưng Từ Phỉ không nói những gì mình đã làm, chỉ sau khi Ôn Hàn Thủy nói, bà mới nhận ra rằng Từ Phỉ quan tâm đến cô nhiều như thế nào.
Nghe đến cuối cùng, bà nội cũng không phản đối, vỗ vỗ tay cô, “Xác định được cũng tốt, từ nay về sau không phải một mình chạy tới chạy lui nữa rồi.”
Nhận được sự đồng ý của gia đình, trái tim của Ôn Hàn Thủy như rơi xuống, trái tim dâng lên vì xúc động.
Giúp bà nội ra khỏi phòng, Ôn Hàn Thủy nghe Từ Phỉ hỏi về sính lễ và chuyện cầu hôn, bác cả chỉ có thể nói sơ qua một số thông tin chung chung, cuối cùng không thể làm chủ được quyết định của Ôn Hàn Thủy. Bà cụ đi ra nói: “Hai nhà thật sự cần gặp mặt, sính lễ hay là cái gì chúng ta không muốn, Hàn Thủy giao cho cháu.”
Tiền không phải là thứ quan trọng, quan trọng là cháu gái bà có thích hay không và nửa kia có ưu tú hay không.
Mà Từ Phỉ lại bao gồm cả hai.
Trở về từ nhà bác cả, chuyện của Ôn Hàn Thủy và Từ Phỉ coi như đã bàn bạc xong.
Mùng hai, mùng ba hai người họ đều ở trong nhà, không liên lạc với người thân, Ôn Hàn Thủy vui vẻ thoải mái. Vì có Từ Phỉ bầu bạn nên hai ngày nay ăn rất ngon. Hai người cùng nhau ở một chỗ, nói rất nhiều chuyện, cùng nhau làm rất nhiều thứ, nhớ lại chỉ cảm thấy dạt dào cảm xúc, muốn nói cũng không biết nói từ đâu.
Nếu phải nói một điều ấn tượng nhất có lẽ đó là hai ngày nay điện thoại Từ Phỉ đến rất nhiều.
Đôi khi anh trả lời, đôi khi cất đi và giả vờ như không nhìn thấy. Ôn Hàn Thủy tò mò hỏi một câu, mới biết rằng anh đã nói với gia đình về cuộc hôn nhân của họ. Ôn Hàn Thủy vừa kinh ngạc vừa căng thẳng: “Nhanh vậy?”
“Không thể kết hôn rồi mà vẫn bị giục cưới chứ.” Người nào đó nói với lí lẽ hùng hồn.
Ôn Hàn Thủy: “Anh đã nói gì với gia đình về em.”
Trong lòng có hơi chột dạ, thầm nghĩ, liệu gia đình anh ấy có thích mình không?
Từ Phỉ nói: “Anh nói anh ép em gả cho anh, người nhà thì sợ anh bắt nạt em.”
Ôn Hàn Thủy: “...”
“Anh chính là đang bắt nạt em.” Ôn Hàn Thủy theo đó tố cáo: “Đây, đây là bằng chứng.”
Cô chỉ vào cổ mình, những dấu vết mơ hồ trên đó là bằng chứng rõ ràng.
Thân thể Từ Phỉ cũng có nhiều vết xước, anh liếc nhìn Ôn Hàn Thủy, “Còn có thể bắt nạt nhiều hơn một chút.”
Ôn Hàn Thủy: “...”
Đúng là người không nghiêm túc.
Nghĩ đến ngày anh ở nhà bác cả bộ dáng chững chạc đàng hoàng như vậy, Ôn Hàn Thủy cảm thấy buồn cười. Từ Phỉ cố ý hiểu lầm ý cô nói: “Nghĩ đến việc anh bắt nạt nhiều hơn nên cảm thấy vui vẻ à?”
Ôn Hàn Thủy ném một quả đấm về phía anh: “Không phải!”
Từ Phỉ không đau: “Thẹn quá hóa giận đấy à?”
Lần này thực sự là tức giận, đuổi theo anh, cuối cùng thở hổn hển cùng anh đình chiến, một mình ngồi ở bên cạnh sofa. Từ Phỉ muốn ngồi bên cạnh cô nhưng Ôn Hàn Thủy không cho, đuổi anh sang chỗ khác.
Từ Phỉ bất mãn bèn ngồi xuống nói: “Chúc mừng em, hôm nay đã hoàn thành bài tập vận động cơ thể.”
Đúng là nhạo báng trắng trợn.
Nhưng chạy một chút thì làm sao có thể dùng được cái từ vận động cơ thể chứ. Chỉ có điều là hai ngày nay Ôn Hàn Thủy đều lười biếng, thích nằm trên giường hoặc ở trên ghế sa lon, sai bảo Từ Phỉ làm mọi việc một cách rất thuần thục.
Ôn Hàn Thủy tức giận với anh, nhưng không kìm được suy nghĩ muốn tìm anh nói chuyện. Cô mặt dày đá Từ Phỉ: “Nói cho em biết về gia đình anh đi?”
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Ôn Hàn Thủy bắt đầu chuẩn bị trước.
Từ Phỉ không giấu diếm, toàn bộ câu chuyện rất đơn giản.
Giữa gia đình và vợ, Từ Phỉ là kẻ xấu. Lúc đó nói ép Ôn Hàn Thủy lấy anh là nhằm mục đích nói đùa để làm dịu đi bầu không khí, có điều ở nhà anh luôn nghiêm túc, hầu như không nói đùa, để người nhà tin là thật nên nhiều lần hỏi, Từ Phỉ cũng thuận miệng nói ra.
Mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người yêu nhau bị anh cho là bị cưỡng ép.
Cuối cùng, gia đình Từ Phỉ thương hại Ôn Hàn Thủy, cho rằng Hàn Thủy xui xẻo mới gặp phải Từ Phỉ.
Ôn Hàn Thủy nghe xong không biết nên nói gì, biết anh là để bảo vệ cô nên rất cảm động. Vì vậy Ôn Hàn Thủy chủ động đi tới, hôn một cái lên má anh: “Cảm ơn anh.”
Từ Phỉ: “Đêm nay để anh bắt nạt em nhiều hơn một chút nhé.”
“Biến đi!” Ôn Hàn Thủy sắc mặt lập tức thay đổi, trừng mắt mấy lần.
Từ Phỉ không náo loạn với cô nữa, đứng dậy giục Ôn Hàn Thủy đi thay quần áo. Sau hai ngày ở nhà Từ Phỉ đã đạt đến giới hạn, anh nói mỗi bữa không muốn ăn sủi cảo, buổi chiều liên lạc người gửi xe cho anh, bây giờ định đưa Ôn Hàn Thủy ra ngoài ăn tối.
Ôn Hàn Thủy không muốn ra ngoài, bị Từ Phỉ bế vào phòng ngủ: “Anh giúp em thay đồ hay là tự em làm?”
“Anh làm.” Thủ phạm lười biếng, Ôn Hàn Thủy cái gì cũng dám nói.
Từ Phỉ bị chính mình làm cho nghẹn, nhưng cũng không chịu thiệt, lập tức đi giúp Ôn Hàn Thủy tìm quần áo, quay lại giúp cô cởi áo khoác trước... Sau đó anh cũng không làm tiếp, Ôn Hàn Thủy lười nhúc nhích, mà là tay lại một mực sờ người anh, Từ Phỉ nhịn không được, sau khi dặn dò thì ra khỏi phòng ngủ.
Vì một màn này, Ôn Hàn Thủy đã thay xong quần áo nhưng lại đắc ý. Tuy rằng không biết đắc ý cái gì nhưng nhìn Từ Phỉ mặt đen thật sự là một chuyện rất buồn cười. Trên đường đến xe, Hàn Thủy ngâm nga vài câu hát, tâm trạng tốt là điều rõ ràng.
Từ Phỉ nghĩ, bỏ qua cho cô ấy một lúc.
Những năm qua Nam Gia đã thay đổi rất nhiều nhưng tổng thể quy hoạch vẫn giống như trong trí nhớ. Từ Phỉ lái xe đến nơi náo nhiệt nhất, cuối cùng cũng tìm được chỗ ăn. Khi dừng xe, Ôn Hàn Thủy nhận được điện thoại của Hứa Tịnh.
“Chờ đã, mẹ em đang gọi.” Ôn Hàn Thủy nói: “Anh cứ vào gọi món trước đi, em sắp đói chết rồi.”
Từ Phỉ bất lực nhìn cô rồi đi vào trước.
Ôn Hàn Thủy tìm một nơi tránh gió ở bên ngoài, sau đó mới bắt máy: “Mẹ.”
“Mẹ nghe người khác nói con sắp kết hôn?” Hứa Tịnh hỏi thẳng.
Ôn Hàn Thủy sững người một lúc rồi đáp: “Vâng.”
“Tại sao con không nói với mẹ? Lại còn là nghe được từ người khác.” Giọng điệu của Hứa Tịnh có vẻ đau lòng và tức giận, bà nói: “Con gái sắp kết hôn vậy mà mẹ lại biết tin từ người khác.”
Ôn Hàn Thủy dừng lại nói: “Con xin lỗi, con quên mất.”
Buổi trưa đêm giao thừa, cô muốn nói ra nhưng rồi cô lại chán nản và quên bẵng đi.
Nhưng sau khi cô nói xong, cô cảm thấy Hứa Tịnh càng tức giận.
Bị mắng cũng không có gì ngạc nhiên, Ôn Hàn Thủy vẫn luôn im lặng lắng nghe, nhưng mà gần đây bị Từ Phỉ làm hư, tính khí nhỏ nhen nên cũng cảm thấy có chút ủy khuất, rõ ràng là bà chưa từng quan tâm cô đột nhiên bây giờ lại quan tâm như vậy. Cuối cùng Ôn Hàn Thủy nói: “Vậy thì con nói cho mẹ một bí mật mà không ai khác biết được không?” [đăng tại wattpad aristocraticboy_duu]
Hứa Tịnh thật sự dừng lại: “Cái gì?”
“Con và Từ Phỉ đã đăng ký kết hôn rồi.” Một câu chọc vào điểm đau của Hứa Tịnh, Hứa Tịnh càng thêm tức giận: “Con đừng hấp tấp thế chứ, chuyện lớn như vậy cũng không cùng người nhà bàn bạc, sẽ có lúc con hối hận cho xem!”
Ôn Hàn Thủy ngắt lời Hứa Tịnh: “Ít nhất thì bây giờ con không hối hận. Mẹ à, anh ấy đối xử với con rất tốt, đêm giao thừa đã gọi điện cho con, biết con ở nhà một mình liền bay qua chỗ con.”
Hứa Tịnh không nói gì.
Ôn Hàn Thủy nói tiếp: “Những ngày này anh ấy cũng đi cùng con. Mẹ, con cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, con có mắt nhìn người, con cảm thấy ở bên anh ấy rất hạnh phúc, mẹ không chúc phúc cho con sao?” [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Hứa Tịnh nói: “Con gấp gáp như vậy sẽ bị nhà chồng coi thường, sính lễ cùng những chuyện khác còn chưa bàn. Mẹ đã vất vả nuôi nấng con như vậy, lại dễ dàng bị cậu ta lừa gạt rồi?”
“Anh ấy đã đưa cho con rồi.” Ôn Hàn Thủy giúp Từ Phỉ nói, nhưng cũng là sự thật, đề nghị đưa cho cô một xấp tài liệu đều là thành ý của anh.
Nhưng sự biện hộ của Ôn Hàn Thủy khiến Hứa Tịnh thất vọng: “Được, được rồi, dù sao mẹ cũng không quản được con.”
Nói xong, bà dứt khoát cúp điện thoại.
Tâm trạng tốt của Ôn Hàn Thủy đã bị phá hỏng bởi cuộc điện thoại này.
Cô không xông vào, đứng ngoài hóng gió một hồi. Lời nói của Hứa Tịnh không ngừng vang lên trong đầu cô, Ôn Hàn Thủy tự hỏi trong lòng, mình thật sự đã làm sai sao?
Còn chưa nghĩ rõ ràng thì thấy Từ Phỉ đi ra, nhìn một hồi mới thấy Ôn Hàn Thủy, đi thẳng hướng cô nói: “Tại sao không đi vào?”
Đang lúc nhìn nhau, Ôn Hàn Thủy thấy được sự quan tâm trong mắt anh, lắc đầu, nói: “Chuẩn bị đi vào rồi.”
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, đúng vậy, Từ Phỉ là lựa chọn đúng đắn.