Câu chuyện truyền đi nhanh hơn so với tưởng tượng của Ôn Hàn Thủy.
Cô chỉ nhờ bác gái cùng bạn bè trò chuyện hai ngày, các loại tin đồn về Triệu Phụng Vũ như mọc thêm cánh, thậm chí mấy khu phố bên cạnh cũng mơ hồ nghe được. Bà Triệu trước đây rất thích khoe mẽ trong khu, nay ngày nào cũng ở trong nhà, gần đây trong nhà vốn hòa thuận lại thường xuyên vang lên tiếng mắng chửi của bà.
Càng làm cho Ôn Hàn Thủy ngạc nhiên hơn chính là nghe nói Triệu Phụng Vũ đã mất việc vì danh tiếng xấu của mình. Nghe nói cả cô con dâu chắc chắn gả về cũng phải đỏ mặt tía tai vì họ.
Ban đầu Ôn Hàn Thủy còn cảm thấy trong lòng thoải mái nhưng sau một thời gian liền có cảm giác vô nghĩa, cũng không còn quan tâm nữa.
Loại người này không nên ở trong cuộc sống của cô quá lâu.
Đoàn phim gấp rút làm việc, cuối cùng vào giữa tháng 1 đã đóng máy thành công.
Trong bữa tiệc đóng máy, Ôn Hàn Thủy được đạo diễn, nhà sản xuất và những người khác mời rượu, cho dù tửu lượng cô tốt cũng không thể chịu được. Kết quả, Ôn Hàn Thủy quay đầu lại thì thấy Trần Phân đã say đến mức gục trên bàn. Cô dở khóc dở cười, nhìn xung quanh mọi người cũng say đến mơ hồ có điều trên mặt đa số vẫn mang theo nụ cười.
Những ngày cuối cùng đẩy nhanh công việc thực sự là mệt mỏi, bây giờ được thư giãn, dự kiến có thể nghỉ ngơi qua Tết âm lịch, phần lớn trong lòng vui vẻ nên cũng uống khá nhiều.
Ôn Hàn Thủy sợ lại bị mời rượu, học Trần Phân gục xuống bàn.
Cũng may không bao lâu thì bữa tiệc kết thúc, những người còn tỉnh táo tìm cách sắp xếp trở về khách sạn, Ôn Hàn Thủy đỡ Trần Phân đứng một bên, ngoan ngoãn đi theo mọi người. Lúc sau xe của bọn họ đến, Ôn Hàn Thủy đỡ Trần Phân lên xe, trong lòng đột nhiên không muốn trở về, liền đi tới chỗ người phụ trách: “Tôi muốn đi tìm một người bạn.”
Một mình một hướng rời đi, Ôn Hàn Thủy cúi đầu gửi tin nhắn, chủ yếu là nhắn cho Trần Phân sợ ngày mai tỉnh lại không thấy cô sẽ lo lắng. Sau đó cô lấy lại tỉnh táo gọi điện thoại cho Từ Phỉ.
Địa điểm ăn tối, hình như cũng không xa nhà anh.
Từ Phỉ nhanh chóng nhấc máy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ăn xong rồi?”
Ôn Hàn Thủy muốn trả lời, rượu say não tàn, chưa kịp nói ra lời thì một loạt tiếng cười truyền đến.
Từ Phỉ: “...”
“Em uống rượu đấy à?” Tuy là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại chắc chắn.
“Một chút.” Giọng điệu của Ôn Hàn Thủy không rõ ràng, men say như có luồng điện xẹt qua điện thoại. Từ Phỉ thở dài, nhẹ nhàng dặn dò: “Vậy thì đừng chạy lung tung, theo mọi người lên xe, đừng để lạc.”
Ôn Hàn Thủy: “Em không lên xe, em đang tìm bạn.”
Cô làm gì có bạn ở đây, Từ Phỉ giật mình: “Tìm anh?”
“Đúng vậy.” Cực kỳ lớn tiếng khẳng định.
Từ Phỉ lúc này ngồi không yên, “Em đang ở đâu, anh đến đón.”
“Dưới gốc cây.”
“...”
Chắc chắn là say rượu.
Còn say đến mơ hồ nữa.
Từ Phỉ cầm lấy chìa khóa xe, vừa đi ra ngoài vừa dỗ Ôn Hàn Thủy xác định vị trí. Lúc lái xe không dám cúp điện thoại, nghe thấy Ôn Hàn Thủy ngồi ở ven đường lải nhải không ít lời.
Ban đầu là nói nhiều, về sau say lại nói nhiều hơn. Ôn Hàn Thủy nói chuyện rất rõ ràng nhưng tốc độ nói quá nhanh, có nhiều câu Từ Phỉ nghe không hiểu. Anh hỏi lại vài câu nhưng Ôn Hàn Thủy chỉ mặc kệ anh mà nói một mình. Từ Phỉ lắc đầu, không khỏi cười một tiếng.
Trên đường lái xe đến đó, âm thanh của cô bên tai anh, dường như lấp đầy đêm đông lạnh giá làm cho trong lòng nổi lên một cảm giác thỏa mãn.
Mười phút sau, Từ Phỉ nhìn thấy Ôn Hàn Thủy ngồi ở ven đường, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì, thậm chí không thèm để ý xung quanh. Anh đậu xe bên lề đường, sau đó bước ra đi về phía cô.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Hàn Thủy.”
“Anh đến rồi.” Cô ngước lên mỉm cười với anh, vẻ mặt rất dịu dàng và tin tưởng làm mềm lòng người ngay cả trong đêm đông lạnh lẽo này.
Từ Phỉ: “Chúng ta về nhà thôi.”
Ôn Hàn Thủy lắc đầu, chỉ chỉ bên cạnh cho anh xem: “Con kiến này.”
Từ Phỉ nhìn theo, xung quanh chỉ có hai con kiến nhỏ đang nhảy nhót. Ôn Hàn Thủy nhìn rất nghiêm túc, có vẻ thấy rất thú vị, chỉ thở nhẹ một hơi, như sợ quấy rầy hai con kiến ấy.
Từ Phỉ cười cười, theo cô ngồi xuống ven đường còn cùng cô thảo luận.
“Trời lạnh như thế, tại sao kiến không ngủ đông nhỉ?”
“Kiến dường như không ngủ đông.” Từ Phỉ không chắc.
“Tại sao chúng không ở nhà?” Ôn Hàn Thủy rất nhanh nghĩ đến, “Bọn chúng nhất định là không có gì ăn, nếu không ra ngoài thì sẽ chết đói. Thật tội nghiệp...”
Giọng nói trầm xuống.
Từ Phỉ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nói: “Cũng không nhất định là thế, có thể là nửa đêm con kiến nhỏ nghịch ngợm lén đi chơi, ba mẹ phát hiện liền đuổi ra ngoài.”
Đây cũng là một khả năng.
Ôn Hàn Thủy vui vẻ chấp nhận khả năng ấy, ngay sau đó đã tìm ra manh mối mới: “Nhìn xem, thật sự có một con cái lớn.”
“...Ừ.” Anh chỉ bịa ra một câu chuyện ngẫu nhiên.
Từ Phỉ ngồi cùng Ôn Hàn Thủy ở ven đường, nhìn đàn kiến hồi lâu, cho đến khi đàn kiến biến mất trong khe nứt, Ôn Hàn Thủy vẫn không đành lòng thu hồi tầm mắt, dùng tay phải xoa bóp đầu: “Đầu em đau quá.”
“Uống rượu rồi lại còn ngồi hóng gió.” Từ Phỉ quả thực không biết nên nói cái gì, kéo cô lên, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Năng lượng dường như đã sử dụng hết, trên đường về nhà Ôn Hàn Thủy ngồi ở ghế lái phụ, mắt nhắm nghiền không nói gì như đang ngủ say. Từ Phỉ tưởng cô đã ngủ, cũng không nói chuyện. Khi xe dừng ở ga ra dưới tầng hầm, Ôn Hàn Thủy lại mở to mắt: “Về đến nhà rồi sao?”
“Ừ, sắp rồi.” Một chuyến đi thang máy nữa là đến.
Ôn Hàn Thủy vừa cởi dây an toàn, vừa lẩm bẩm: “Em mệt quá.”
Bởi vì câu nói này, Ôn Hàn Thủy xuống xe, vừa mới đóng cửa lại, cô cảm thấy thân thể nhẹ đi, là bị người ta bế lên. Phản ứng của cô hơi chậm, cũng không kêu lên cảnh giác, thậm chí còn theo thói quen ôm cổ Từ Phỉ.
Chỉ nhỏ giọng hỏi: “Anh bế em làm gì?”
“Không phải em mệt sao?” Từ Phỉ ôm cô đi về phía thang máy, nghe thấy Ôn Hàn Thủy khẽ cười một tiếng, liền tiến đến gần hôn anh. Da Từ Phỉ rất đẹp, hôn lên cảm giác rất tốt, Ôn Hàn Thủy rốt cục theo bản năng giống như chim gõ kiến không ngừng hôn anh.
Từ Phỉ trong lòng thầm nghĩ, cô ấy uống say, cô ấy uống say.
Cuối cùng, anh không thể nhịn được nữa, đưa ra yêu cầu không đúng với nguyên tắc của mình: “Hàn Thủy, đừng hôn nữa.”
Vẫn còn ở bên ngoài.
Ôn Hàn Thủy không nghe anh nói, lúc trước chỉ im lặng hôn, bây giờ vừa hôn vừa bình luận.
“Hôn anh thích lắm.”
“Vị ngon như thạch vậy!”
“Anh thơm quá, em thích nhất mùi này.”
...
Ôn Hàn Thủy khen ngợi một cách hoa mỹ.
Từ Phỉ chưa bao giờ bước nhanh như vậy, cửa thang máy mở ra, anh đi thẳng ra ngoài, nhập mật mã đóng mở cửa, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, cho đến khi thả Ôn Hàn Thủy xuống từ trong lồng ngực mình, anh mới thở nhẹ một hơi, cúi đầu hôn lên đôi môi mong ước bấy lâu.
Đầu tiên, anh hôn cô nhẹ nhàng, khi cô đã quen, Từ Phỉ hôn sâu hơn.
Không khí nóng, nhiệt độ trong phòng tăng lên, cách biệt với không khí lạnh lẽo bên ngoài.
Cuối cùng, Từ Phỉ kiềm chế dừng lại.
Hơi thở của anh nặng nề, trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Điều giày vò nhất quả thực là tình yêu và dục vọng.
Ôn Hàn Thủy nhưng không biết nỗi đau khổ của anh, cô nắm lấy cánh tay Từ Phỉ, có chút tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng nghiêm túc hỏi: “Tại sao lại đến khách sạn rồi?”
“...”
Từ Phỉ giải thích: “Không phải khách sạn.”
Đối với anh, có chỗ ở là được, công việc bận rộn như thế, không còn sức lực và tâm trí để tâm đến những việc khác. Khi anh lần đầu tiên bước vào, thiết kế phòng đơn giản và lạnh lẽo, bây giờ nó vẫn như thế và không có bất kỳ sự đụng chạm nào của con người. [wattpad aristocraticboy_duu]
Vốn dĩ không cảm thấy có vấn đề, nhưng bây giờ bị Ôn Hàn Thủy hỏi, Từ Phỉ có cảm giác càng thêm nặng nề.
Ôn Hàn Thủy nói thầm: “Nhà anh lạnh lẽo yên tĩnh quá.”
Được lắm, giờ biến thành nhà anh luôn rồi.
Rõ ràng trước đó là nhà của chúng ta.
Từ Phỉ không biết sau khi uống say cô có bao nhiêu tỉnh táo nhưng cũng nghiêm túc nói với cô: “Là nhà của chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau sửa lại.”
“Được.” Ôn Hàn Thủy hài lòng gật đầu, “Vậy anh giúp em một tay.”
Từ Phỉ dở khóc dở cười, để Ôn Hàn Thủy ngồi xuống sofa, anh đi pha cho cô một cốc nước mật ong. Sau đó cô ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế cầm cốc uống một hơi cạn sạch. Không biết có thật sự có tác dụng không nhưng sau khi uống xong, Ôn Hàn Thủy trông tỉnh táo hơn rất nhiều, chủ động nói: “Em muốn đi tắm.” [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Chỉ cần đừng náo loạn với anh là được.
Đương nhiên ở đây Từ Phỉ không có quần áo của cô, anh tìm cho cô một bộ đồ ngủ của mình, giống như hầu hạ tổ tông tới cửa phòng tắm, anh còn muốn đi vào dặn dò một chút nhưng bị Ôn Hàn Thủy không khách khí từ chối, còn đóng cửa rầm một cái.
Không khách sáo chút nào.
Từ Phỉ sờ sờ mũi, quyết định ngồi ở trên giường xử lý tin nhắn trong điện thoại.
Người say rượu tắm không yên, Từ Phỉ đang gửi tin nhắn, đột nhiên nghe thấy tiếng bịch lớn từ phòng tắm. Anh giật mình, lớn tiếng hỏi, bên trong nhanh chóng đáp lại: “Em va vào kính.”
Khi Ôn Hàn Thủy đi ra, Từ Phỉ liền đi tới hỏi thăm, phát hiện cánh tay của cô đụng phải thủy tinh, bởi vì da cô trắng nên vết bầm tím trên cánh tay rất rõ ràng, vừa chạm nhẹ Ôn Hàn Thủy đã nhíu mày: “Đau quá.”
Biểu cảm cau mày khiến người ta không kìm được mà mềm lòng.
Trong nhà Từ Phỉ không có thuốc, định xuống dưới mua thì Ôn Hàn Thủy đã xua tay, phóng khoáng nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Cuối cùng thúc giục anh: “Anh nhanh đi tắm đi.”
Lúc Từ Phỉ đi ra khỏi phòng tắm, Ôn Hàn Thủy đã yên vị nằm dưới chăn. Anh thấy cô nhắm mắt cũng không dám phát ra tiếng động lớn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi vào trong chăn.
Đèn tắt sáng, phòng ngủ tối lại. Từ Phỉ nằm dưới chăn hai giây thì có kẻ gây rối trong ngực.
Cô ôm lấy anh, động tác rất không thành thật, hết lần này đến lần khác cọ vào ngực anh. Miệng cô lẩm bẩm: “Có mùi thơm, em thích mùi thơm.”
“Đừng nhúc nhích.” Từ Phỉ nằm bất động, giống như một cô gái bị lưu manh trêu đùa. Ôn Hàn Thủy không chịu nghe lời anh, lúc đầu lá gan cô lớn, về sau say xỉn lại càng không coi ai ra gì. Cô dụi người vào sự tự chủ yếu ớt của Từ Phỉ, miệng ngọt ngào nói rằng em thích anh rất nhiều.
Từ Phỉ nhẫn nại, cuối cùng nhịn không được nữa mới đưa tay đè lại bả vai Ôn Hàn Thủy.
...
...
*** Đôi lời từ bạn editor: Đến đây thì các bạn cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đấy