Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 36: Chương 36: Biết nhìn khí trời




“Đại tẩu, tiền phải cất, nhưng cơ thể cũng rất quan trọng, tẩu mau giết gà đi, muội đói bụng rồi.” Tô Khả Phương làm nũng.

Ngụ ý chính là muốn ở lại dùng cơm.

“Đúng vậy nương, bụng con cũng đói!”

Giả Thị còn muốn mắng hai câu, Hạo Nhi kịp thời lên tiếng, giải cứu Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương tán thưởng nháy mắt với thằng bé.

Giả Thị tức giận trừng mắt nhìn hai cô cháu, khẽ mắng: “Đừng có mà đứng đấy cười đùa tí tửng, đi đun nước cho tẩu.”

“Muội lập tức đi ngay!”

Tô Khả Phương nói xong như một làn khói chạy vào phòng bếp.

Nhìn món ăn được bày lên bàn, Lư Thị cảm khái nói: “Nhà chúng ta bao lâu chưa ăn bữa cơm đoàn viên rồi?”

Tô Bằng xụ mặt trừng bà: “Con rể không ở đây, đoàn viên cái gì?”

“Đang êm đẹp nhắc tới hắn làm gì?” Lư Thị lo lắng nhìn thoáng qua nữ nhi, cau mày nói.

Nếu có thể, Lư Thị thật sự hi vọng việc hôn sự của nữ nhi và Phó Thần Hoằng chỉ là một giấc mộng.

Thấy sắc mặt Tô Khả Phương như thường, nghe thấy tên chồng mình cũng không có nửa điểm phản ứng, Tô Bằng có chút tức giận nói: “Nữ nhân thành thân phải một lòng, đừng cả ngày nghĩ những thứ có có không không kia.”

Chuyện trước đây mẹ chồng nàng dâu Lư Thị đánh nhau với mẹ con Vương Thị đã bị Tô Bằng biết, trong lòng ông mặc dù tức giận mẹ con Vương Thị càn quấy, nhưng tâm tư của nữ nhi với Đàm Trọng An ông cũng biết một chút, ông không thể cho phép nữ nhi làm ra chuyện không tuân thủ nữ tắc được.

Thấy ca ca định mở miệng, Tô Khả Phương vội mỉm cười với phụ thân, trấn định nói: “Cha, lời của cha con nhớ kỹ rồi“.

Đừng nhìn phụ thân chưa từng đọc sách, nhưng trong bản chất của ông tất cả đều mang lý luận của người đọc sách, cái gì mà một nữ không hầu hai phu, cái gì mà một lòng một dạ, thôn khác có quả phụ tái giá ông có thể nhắc tới mấy hôm, nếu biết ca ca có ý muốn để nàng và Phó Thần Hoàng hòa ly, phụ thân không đánh chết huynh muội họ mới là lạ.

Tô Khả Phương nhìn Tô Khả Bân ra ý, Tô Khả Bân cũng biết tỳ khí của phụ thân mình, nghĩ tới người một nhà khó mới ăn chung được bữa cơm, hắn cũng không muốn phá hỏng bầu không khí.

Thấy nữ nhi đê mi thuận nhãn, thoạt nhìn thật không giống có tâm tư khác, khí trong lòng Tô Bằng lúc này mới thuận.

“Cha, con múc cho cha bát canh gà.” Giả Thị cũng lo mọi người ầm ĩ, vội đổi chủ đề.

Cơm nước xong xuôi trời đã tối, Tô Khả Phương ngồi một lúc liền trở về.

Tô Khả Bân đưa nàng về Phó Gia, Diêu Thị và Phó Thần Tường đang ngồi trong sân chờ nàng.

Thấy nàng trở về, Phó Thần Tường đứng lên cùng Tô Khả Bân chào hỏi, sau đó nói: “Đại tẩu, đệ đi ngủ trước, bữa tối mọi người cất trong nồi cho tẩu.”

“Tẩu đã ăn rồi, đồ ăn để mai chúng ta ăn.” Tô Khả Phương băn khoăn nói.

Trong trí nhớ, trước kia nàng không về nhà ăn cơm, người trong nhà chưa từng chờ nàng về, hay để lại cơm đâu, xem ra cố gắng của nàng trong khoảng thời gian này không uổng phí.

“Thẩm, thật ngại quá! Hôm nay cháu từ trong thành trở về, cha mẹ cháu vui mừng nên cố giữ Phương Nhi ở nhà ăn cơm, không thông báo trước với thẩm một tiếng, mong thẩm thứ lỗi.” Tô Khả Bân nho nhã lễ độ nói với Diêu Thị.

“Đại ca Phương Nhi nghiêm trọng rồi.” Diêu Thị cười, hỏi: “Có muốn vào phòng ngồi một lát không?”

“Để ngày khác đi ạ.” Tô Khả Bân mỉm cười nói: “Sắc trời không sớm, thẩm nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”

Tô Khả Bân vừa đi, Diêu Thị cũng về phòng ngủ.

Ngày hôm sau Tô Khả Phương lên trấn dặn dò vợ chồng Triệu Kính Tân một số việc rồi đến cửa hàng giấy bút, muốn mua một chút nghiên bút giấy mực để ca ca dùng.

Lúc nàng đến cửa hàng giấy bút, không ngờ nhìn thấy Đàm Trọng An cũng ở đó.

Đàm Trọng An đang chuẩn bị trả tiền thì thấy Tô Khả Phương bước vào, dừng một chút, gật đầu chào hỏi nàng.

Tô Khả Phương nhợt nhạt cười đáp lại, đi tới chỗ giá để bút lông.

Cạnh giá bút lông là khung để nghiên mực, thấy Tô Khả Phương nghiêm túc chọn bút lông, Đàm Trọng An do dự chốc lát liền đi tới chỗ khung để nghiên mực, giả bộ cầm nghiên mực lên xem.

Lúc này người trong của hàng không nhiều, Đàm Trọng An cầm nghiên mực lên, khẽ hỏi Tô Khả Phương: “Mua bút cho ca ca ngươi sao?”

“Đúng thế.” Tô Khả Phương ngước mắt lễ phép mà xa cách nhìn Đàm Trọng An nhẹ câu khóe môi, sau đó cầm hai chiếc bút lông hình thức khác nhau mà nàng chọn tốt, đi đến giá để giấy tuyên, cố ý tránh né Đàm Trọng An.

Hành động của Tô Khả Phương làm cho Đàm Trọng An có chút tức giận, sau đó lại bị chính phản ứng quá độ này của mình doạ giật nảy mình.

Trước kia không phải hắn ước gì nha đầu này cách mình thật xa sao? Tại sao hiện tại hắn cứ không tự chủ được muốn tới gần nàng?

Chẳng lẽ hắn trúng tà rồi?

Đàm Trọng An lắc đầu, lấy đồ bản thân cần đến quầy thanh toán rồi rời khỏi cửa hàng giấy bút.

Đàm Trọng An đi rồi, Tô Khả Phương mới quay lại chỗ khung để nghiên mực chọn lấy một chiếc nghiên mực trung đẳng, lại lấy một chồng giấy tuyên rồi mới thanh toán, rời khỏi của hàng giấy bút.

Trên đường về nàng mua một bó cải xanh, lại đến quầy của Phạm Đồ Phu mua thịt và xương, xong đâu đấy mới trở về đầu trấn ngồi xe, không nghĩ tới Đàm Trọng An cũng ở trên xe.

“Trọng An đại ca, thật khéo.” Cùng lên một chiếc xe, không chào hỏi không được, Tô Khả Phương dứt khoát chào một tiếng, rồi chọn vị trí cách xa Đàm Trọng An ngồi xuống.

Khiến Tô Khả Phương kỳ quái chính là, trước kia Đàm Trọng An và ca ca mỗi lần lên trên trấn đều kết bạn đi bộ, hôm nay lại tới một mình, hơn nữa còn ngồi xe bò.

Tô Khả Phương không tiếp tục nghĩ sâu, mà rất không phúc hậu nghĩ nếu Đàm Tiểu Liên biết nàng và Đàm Trọng An đụng nhau ở cửa hàng giấy bút, lại cùng ngồi chung một chiếc xe bò về nhà, có thể tức đến phát điên hay không?

Tô Khả Phương hơi cúi đầu, lại không thể che hết tinh quang lưu chuyển nơi đáy mắt, khóe môi hơi mỉm cười, giống như mỉa mai, lại giống như cười trên nỗi đau của người khác, khiến Đàm Trọng An nhìn ngẩn ngơ.

Chờ Đàm Trọng An lấy lại tinh thần, bị chính tiếng tim đập dồn dập không giống bình thường của mình doạ sợ.

Hắn bối rối thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi khác, vô thức nắm thật chặt bao vải trong tay.

Trên đường đi hai người không nói chuyện, Đàm Trọng An xuống xe ở cửa thôn Lâm An, động tác của hắn có chút gấp rút, không cùng Tô Khả Phương chào hỏi đã vội nhảy xuống xe.

Lúc Tô Khả Phương về đến nhà đã qua buổi trưa, Diêu Thi đun nóng lại thức ăn cho nàng, nàng ăn cơm xong liền ra ruộng.

Đậu nành nàng tiện tay trồng thử trong không gian đã nảy mầm, nên nàng muốn ra ruộng xem khoai lang và rau xanh phát triển thế nào rồi.

Vừa đến nơi, nàng nhìn thấy Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi đang định múc nước tưới rau, vội nói: “Không cần tưới, đêm nay hoặc buổi sáng ngày mai trời sẽ mưa.”

Trải qua khoảng thời gian quan sát và ghi chép, nàng khẳng định đoạn suối nhỏ kia trong không gian thực sự có tác đụng dự báo thời tiết, vô cùng chính xác.

Khuya hôm trước nàng phát hiện đoạn suối nhỏ lại có biến hoá, nước suối phun ra xen lẫn một chút bùn cát, nàng để ý những lần trước, nước suối nổi lên biến hoá sau ba ngày thời tiết sẽ thay đổi, cho nên tối nay hoặc sáng mai nhất định sẽ có một cơn mưa nhỏ.

“Đại tẩu, tẩu còn biết nhìn khí trời?” Phó Thần Tường kinh ngạc hỏi.

“Nông dân không biết nhìn khí trời, làm sao có thể trồng và thu hoạch tốt được?” Tô Khả Phương trấn định nói.

Đại đa số nông hộ đều có thể nhìn rõ sự biến hoá của thời tiết, đây cũng không phải là bí mật gì, cho nên cũng không thể coi là nàng lừa gạt Phó Thần Tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.