Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 178: Chương 178: Cái gì cũng không hiểu




“Ca, ca không đi học sao?” Nhìn đại ca vốn nên ở thư viện Tử Phong đọc sách, lại xuất hiện trước cửa viện Tô Khả Phương hơi giật mình.

Hơn nửa năm nay Lâm Chiêu Hoành không quay lại thư viện đọc sách nữa, sao ca ca tự nhiên đi cùng Lâm Chiêu Hoành vậy?

“Ngày mùa, thư viện cho ca nghỉ ngơi nửa tháng. Vừa rồi gặp Lâm đại thiếu trên đường cái, mới biết phu thê hai đứa mua ngôi viện ở đây.” Sau khi nhìn xung quanh viện một lượt, Tô Khả Bân vui mừng nói.

Trước khi Tô Khả Bân đến thư viện. Phương Nhi đã nói với hắn chuyện sẽ mở tiệm gà chiên ở huyên thành, nhưng chưa nói với hắn chuyện mua ngôi viện này. Vừa rồi nếu không phải gặp Lâm Chiêu Hoành trên đường cái, thì hắn đã đến tiệm gà chiên tìm muội muội.

“Ca, ngôi viện này là Tử Nhuận mua, nên muội mới không nói với ca. Ca mau vào phòng đi.”

Mọi người ở Tô Gia đều đã biết hoá ra tên thật của Phó Thần Hoằng là Hạng Thần Hoằng, tự Tử Nhuận. Tô Khả Phương quen gọi tự của hắn, cong còn bà và mọi người thì quen gọi đại danh.

“Tẩu tẩu, xem tẩu nói gì này của sư huynh còn không phải của tẩu sao?” Lâm Chiêu Hoành tức giận liếc mắt nhìn Tô Khả Phương.

“Đúng là nha đầu ngốc!” Tô Khả Bân nở nụ cười, thỉnh thoảng đầu óc muội muội lại toàn cơ bắp giống trước, giữa phu thê mà phân chia rạch ròi như vậy.

Tô Khả Phương nở nụ cười, không phản bác.

Trước nay, nàng chưa từng coi đồ vật thuộc quyền sở hữu của Hạng Tử Nhuận thành của mình. Nên mới không kể cho ca ca về ngôi viện này.

Vào nội viện, nhìn thấy ba tiểu cô nương đang cúi đầu điêu khắc, Tô Khả Bân kinh ngạc hỏi: “Phương Nhi, ba hài tử này là...?”

“Ca, đây là học đồ muội mới nhận, học điêu khắc.” Tô Khả Phương cười đáp.

“Muội muốn truyền thụ tay nghề điêu khắc cho các nàng?” Lông mày Tô Khả Bân hơi nhíu lại, sắc mặt không dám gật bừa.

Ở triều đại, tay nghề chính là miếng cơm, sao có thể dễ dàng dạy cho người khác? Hơn nữa còn một lúc dạy ba người!

“Tô đại tú tài, huynh yên tâm đi. Ba tiểu cô nương này đều ký kế ước bán đứt, nên huynh không cần lo các nàng đoạt bát cơm của tẩu tẩu đâu, càng không cần lo các nàng truyền tay nghề ra ngoài!” Lâm Chiêu Hoành có lòng tốt giải thích cho Tô Khả Bân.

Sau khi nghe lời này, lông mày Tô Khả Bân mới giãn ra: “Hóa ra là ta lo lắng quá nhiều.”

Muội muội và muội phu đều không phải người ngu. Mình có thể nghĩ tới đương nhiên bọn họ sẽ không sơ sẩy.

“Ca và Lâm đại thiếu đi dạo, muội đi nấu cho hai người một bữa cơm thật ngon!” Tô Khả Phương nói xong liền ra ngoại viện chuẩn bị cơm trưa.

Nàng biết ca ca rất cần kiệm, khi ở thư viện luôn luyến tiếc ăn ngon. Bữa trưa nàng nấu một bàn tiệc lớn, có sủi cảo tôm, cá hạt thông, vịt nướng, thịt rán ngũ vị hương, canh gà hầm hoàng kỳ và rau xanh.

”Tẩu tẩu tài nấu nướng này, tẩu học của ai vậy? Không kém đầu bếp chính của các tửu lâu lớn ở Thịnh Kinh đâu.” Lâm Chiêu Hoành vừa ăn vừa hỏi.

Mỗi lần tới nhà sư huynh đều có lộc ăn, Lâm Chiêu Hoành nhẩm tính xem ra sau này mình phải thường xuyên ghé thăm mới được.

Lâm Chiêu Hoành và Hạng Tử Nhuận giống nhau, ngốc ở trên núi thời gian dài đối với chuyện nam nữ cách biệt không để ý lắm. Hơn nữa Hạng Tử Nhuận không ngại việc nương tử mình và Lâm Chiêu Hoành ngồi cùng bàn, Tô Khả Bân cũng không quá để ý. Nhưng ba tiểu cô nương Sơn Vu, Mã Liên và Bạch Quả nhìn thấy hai đại nam nhân là Tô Khả Bân và Lâm Chiêu Hoành thì nói thế nào cũng không chịu lên bàn ăn cơm, Tô Khả Phương đành phải chia thức ăn thành hai phần, cho các nàng bưng ra phòng ngoài ăn.

Cơm nước xong xuôi Tô Khả Bân định về thôn Phong Quả, thì bị Tô Khả Phương giữ lại. Nàng tính ngày hôm sau hai huynh muội sẽ cùng nhau trở về.

Tô Khả Bân có thể ở lại, nhưng Lâm Chiêu Hoành thì không thể.

Lúc chuẩn bị rời đi, Lâm Chiêu Hoành nói với Tô Khả Phương: “Tẩu tẩu, đệ mượn tẩu chút thời gian nói chuyện riêng được không?”

Tô Khả Phương đoán được đại khái Lâm Chiêu Hoành muốn nói gì với mình, liền đích thân tiễn Lâm Chiêu Hoành ra ngoại viện.

Đi đến ngoại viện, Lâm Chiêu Hoành hỏi tiếp: “Tẩu có biết trên người sư huynh mang huyết hải thâm cừu không?”

Ánh mắt Tô Khả Phương trầm tĩnh như nước nhìn Lâm Chiêu Hoành: “Ngươi muốn nói gì?”

Thấy sắc mặt nàng không thay đổi, Lâm Chiêu Hoành đoán chắc nàng đã biết sự tình Hạng Gia.

”Tẩu tẩu, đệ chỉ muốn tẩu giúp đệ khuyên nhủ sư huynh.” Lâm Chiêu Hoành thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, nghiêm túc nhìn nàng.

“Lâm đại thiếu, tuy rằng ta và Tử Nhuận là phu thê, nhưng ta không thể thay Tử Nhuận quyết định bất cứ chuyện gì. Việc này ta sợ ngươi tìm nhầm người rồi.” Bà bà không cho Hạng Tử Nhuận báo thù, vì sợ hắn xảy ra chuyện, mà Hạng Tử Nhuận cũng tự mình quyết định sẽ quên hết tất cả, nàng không muốn tác động hay quyết định thay hắn.

”Tẩu, chẳng lẽ tẩu muốn nhìn sư huynh cả đời làm rùa đen rụt đầu à? Chẳng lẽ tẩu muốn sư huynh cả đời rầu rĩ không vui sao?” Lâm Chiêu Hoành kích động hỏi: “Tẩu có biết năm đó Hạng Gia chết bao nhiêu người không? Tẩu có biết mục đích sư huynh kiên trì sống sót đến bây giờ chính là vì muốn một ngày nào đó có thể tự tay báo thù không? Giờ kẻ thù xuất hiện, tên đê tiện đó đang ở trước mặt mọi người diễu võ dương oai, tẩu không nghĩ đến cảm nhận của sư huynh sao?”

Quan trọng hơn là vạn nhất cừu nhân của sư huynh Đông Sơn tái khởi, lúc đó sư huynh sẽ càng thêm nguy hiểm!

“Lâm đại thiếu, không báo thù không có nghĩa làm rùa đen rụt đầu, không báo thù không nhất định cả đời rầu rĩ không vui. Sống với oán hận hết đời, buông tha chẳng lẽ không tốt hơn sao?” Tô Khả Phương từ tốn hỏi.

Hạng Tử Nhuận báo thù hay không, không phải chuyện nàng có thể quyết định, tất cả phải xem tâm ý của bản thân hắn.

“Buông tha?” Lâm Chiêu Hoành cười lạnh: “Nói thì dễ!”

“Lâm đại thiếu, Tử Nhuận tình nguyện buông tha, tại sao ngươi nhất định phải buộc Tử Nhuận báo thù?” Tô Khả Phương không hiểu vì sao oán hận trên người Lâm Chiêu Hoành còn sâu đâm hơn cả Hạng Tử Nhuận, nàng chậm rãi nói: “Nếu báo thù không có nửa điểm nguy hiểm, không cần ngươi nhắc ta cũng sẽ khuyên Tử Nhuận báo thù. Nhưng mà ngươi dám cam đoan, báo thù xong Tử Nhuận chắc chắn sẽ bình an trở về không?”

Bà bà chính vì không muốn mất đi nhi tử mới ngăn cản Hạng Tử Nhuận, nên nàng sẽ không khuyên.

”Tẩu căn bản không hiểu cái gì cả!” Lâm Chiêu Hoành có khổ khó nói, lại không cách nào đem nguyên nhân trong đó tỉ mỉ giải thích với Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương cho rằng nếu sư huynh không báo thù, thì bọn họ sẽ có thể bình an vui sướng sống ở thôn Phong Quả đến già sao?

Tô Khả Phương không hề bị lay động: “Lâm đại thiếu, cái gì ta cũng không hiểu, nên ngươi đừng tốn nước bọt với ta. Muốn khuyên thì tìm Tử Nhuận đi.”

Lâm Chiêu Hoành không có cách nào thuyết phục Tô Khả Phương, đành phải cắn răng rời khỏi.

Nhìn Lâm Chiêu Hoành nổi giận đùng đùng rời đi, tâm tình Tô Khả Phương cũng rất ngột ngạt. Đặc biệt khi nghe Lâm Chiêu Hoành nói mục đích Hạng Tử Nhuận cố gắng sống sót chính là vì bào thù.

Tuy rằng ở trước mặt nàng, Hạng Tử Nhuận không hề đề cập tới chuyện trước kia, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra khi đó hắn có bao nhiêu bất lực, có bao nhiêu bế tắc, có bao nhiêu phẫn hận, có bao nhiêu đau đớn!

Hắn thật sự buông tha được huyết hải thâm cừu sao?

Đột nhiên, nàng thật muốn gặp hắn.

Nghe muội muội nhà mình gấp gáp muốn về thôn Phong Quả, Tô Khả Bân vội vàng hỏi: “Ở nhà đã xảy ra chuyện gì à?”

“Trong nhà không xảy ra chuyện gì, tự muội muốn về thôi.” Tô Khả Phương thu dọn đồ đạc xong, dặn dò mấy người Sơn Vu vài câu, rồi ra đường cái thuê xe ngựa.

Tô Khả Bân giật mình: “Nhớ muội phu hả?”

Tô Khả Phương không phủ nhận, hai người vội vã ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.