Mặt Triệu Kính Tân đằng đằng sát khí: “Đương nhiên không thể dễ dàng tha cho gã như vậy.”
“Triệu thúc, Oánh Nhi còn nhỏ, Triệu thẩm còn cần thúc, thúc đừng làm chuyện gì dại dột.” Tô Khả Phương nhìn bộ dạng này của ông không nhịn được lo lắng.
Bị Tô Khả Phương nói vậy, Triệu Kính Tân sửng sốt, thấy nàng và nương tử đều tràn ngập lo âu nhìn mình, không khỏi buồn cười nói: “Hai người sẽ không cho rằng ta muốn đồng quy vu tận (cùng chết chung) với tên súc sinh họ Trương chứ? Nhìn ta giống người ngu vậy sao?”
Thấy trên mặt hai người đều có biểu tình ngưng trọng, thiếu yên tâm, Triệu Kính Tân đành trịnh trọng đảm bảo: “Hai người yên tâm đi, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.”
“Lão gia đưa hai kẻ này đến địa bảo cũng tốt, dù sao chúng ta sắp vào thành rồi, lúc đó tên súc sinh này tìm đến cũng không làm gì được chúng ta.” Tuy rằng Dương Xảo Lan hận không thể lột da rút gân Trương Kim Quý, nhưng nàng ấy càng lo lắng cho an nguy của phu quân mình hơn.
“Nương tử nàng yên tâm, ta bảo đảm súc sinh kia về sau cho dù gặp lại nàng, cũng không động được vào nàng.” Tầm mắt Triệu Kính Tân lướt qua ngoan sắc.
Triệu Kính Tân nói xong liền ra khỏi nhà, chưa đến một khắc sau ông cầm trong tay một bao thuốc bột và hai cây cỏ dại trở lại.
Thấy Triệu Kính Tân đổ thuốc bột vào chén, lại ép nước từ hai cây cỏ, nhỏ vào trộn chung lên, Dương Xảo Lan run như cầy sấy nói: “Lão gia, không phải ông nói sẽ không làm việc dại dột sao, chúng ta không thể giết người được.”
Dương Xảo Lan tưởng rằng đây là thuốc độc.
“Yên tâm, không chết người được, hơn nữa gã sẽ không phát hiện.” Triệu Kính Tân cười thần bí, bưng bát đi vào phòng chứa củi.
Tô Khả Phương chớp mắt, thuốc và thảo dược kia nàng không biết, nhưng kết hợp với lời Triệu thúc vừa nói, nàng đại khái đoán được tác dụng của chúng.
Đúng là biện pháp tốt!
Tô Khả Phương cười lạnh nhạt.
Triệu Kính Tân thừa dịp Trương Kim Quý vẫn còn hôn mê, đem nước thuốc cưỡng chế đổ vào miệng gã, sau đó giúp gã lau miệng sạch sẽ, rồi mới ném hai người lên xe ba gác kéo đến địa bảo.
Đương nhiên, trước khi ném lên xe ba gác, Triệu Kính Tân còn lột sạch y phục của hai kẻ kia, để bọn họ trần truồng dạo phố.
Triệu Kính Tân kéo xe mang hai kẻ kia đến địa bảo rồi về nhà, đưa Tô Khả Phương tiền đợt hàng đầu tiên giao cho Vương Gia, liên tục dặn dò nàng mấy ngày tới tạm thời không được lên trấn rồi bắt nàng mau mau rời đi.
Tô Khả Phương có chút không yên lòng, nhưng Triệu Kính Tân đảm bảo đi đảm bảo lại ông có thể xử lý tốt mọi chuyện, nàng mới đành rời khỏi.
Tô Khả Phương vừa về tới nhà, Phó Thần Tường cũng từ ruộng trở về, hỏi: “Đại tẩu, ngày mai có mưa không?”
Mấy ngày trước đại tẩu nói sẽ mưa, tối hôm đó quả nhiên mưa nhỏ, cho nên hắn đối với lời đại tẩu nhà mình tâm duyệt thành phục (thật lòng tin tưởng).
Tô Khả Phương nhớ tối qua lúc nàng nhìn nước của đoạn suối nhỏ trong không gian vẫn trong trẻo, giả bộ ngẩng đầu quan sát bầu trời, nói: “Ba ngày tới chắc sẽ không có mưa.”
“Vậy thì tốt rồi, đệ muốn bón chút phân xuống đất, nhưng cứ lo bị mưa cuốn trôi.” Phó Thần Tường vừa nói vừa ra cửa.
Tô Khả Phương nhớ tới chuyện nông cụ, liền đến ruộng nhà mẹ đẻ tìm Giả Thị.
Giả Thị đang cùng công công bà bà chăm sóc hoa màu trồng ngoài ruộng, nghe được Tô Khả Phương muốn nhờ Giả Thị chọn mua nông cụ giúp, Tô Bằng lập tức lên tiếng: “Giả Thị, dù sao đất này cũng sắp chỉnh xong, ngày mai con đi mua nông cụ với nó đi.”
“Vâng ạ, vậy mai con đi cùng Phương Nhi.” Giả Thị đáp.
Nhớ tới lời Triệu Kính Tân dặn dò, Tô Khả Phương có chút chần chờ.
“Sao thế, muội không rảnh à?” Giả Thị nhìn nàng, nói: “Nếu như muội không rảnh, vậy để tẩu đi một mình cũng được.”
Giả Thị cho rằng nàng muốn điêu khắc, nên không có thời gian lên trấn.
Tô Khả Phương nghĩ một lúc, nhếch môi nói: “Chúng ta đi chung, ngày mai mang cả Hạo Nhi lên trấn chơi.”
Thật ra Triệu thúc lo lắng hơi quá, hôm nay Trương Kim Quý không thấy mặt nàng, hơn nữa mỗi lần nàng tới Triệu Gia đều cẩn thận né tránh tai mắt, nên ngày mai chỉ cần không đi qua Triệu Gia, sẽ không có ai chú ý.
“Nhưng cơ thể Hạo Nhi...” Giả Thị có chút do dự.
“Mang thằng bé theo đi.” Lư Thị mở miệng nói: “Thằng bé này luôn nhắc với nương là muốn lên trấn chơi, thừa dịp khoảng thời gian này cơ thể tốt hơn, đưa thằng bé đi chơi một chút.”
Tô Bằng nhíu mày, bản năng muốn mở miệng ngăn cản, nhưng nghĩ tới đôi mắt to tràn đầy chờ mong của cháu trai, lại nhịn không được mà mềm lòng.
“Hạo Nhi chắc chắn sẽ rất vui.” Tô Khả Phương cười nói.
Nghĩ tới nhi tử, sắc mặt Giả Thị cũng nhu hòa hơn.
“Đúng rồi, cha, trong nhà còn lúa giống không ạ, có thể cho con một ít không?” Tô Khả Phương nghĩ tới chỗ đất ruộng trong không gian, lại hỏi.
“Trong nhà còn non nửa túi, nhưng giờ con cần lúa giống làm gì?” Tô Bằng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn nữ nhi.
Nha đầu này đối với việc nhà nông kiến thức nửa vời, lúa nước người khác trồng đều mọc cao cả rồi, giờ nàng mới nghĩ tới trồng lúa nước sao?
“Cha, con có chỗ dùng, cha đừng hỏi mà.” Tô Khả Phương không có biện pháp giải thích với bọn họ.
“Giờ không phải thời điểm trồng lúa nước, chỉ cần con đừng đem lúa giống lãng phí là được.” Tô Bằng nhắc nhở lần nữa, nói với Giả Thị: “Con trở về lấy lúa giống đưa cho nó đi.”
Khó có lúc nha đầu này chịu một lòng cố gắng, Tô Bằng cũng không muốn quá mức đả kích nàng, đành để nàng ép buộc thôi.
Tô Khả Phương lấy được lúa giống liền trở về Phó Gia, đem lúa giống mang vào không gian dùng nước suối ngâm, tính toán đợi lúa nảy mầm rồi cấy xuống ruộng.
Ngày hôm sau Tô Khả Phương tới nhà mẹ đẻ, đã thấy Hạo Nhi ăn mặc chỉnh tề, vươn cổ nhìn ra phía ngoài.
Thấy Tô Khả Phương, Hạo Nhi vui vẻ chạy lên trước kéo ống tay áo nàng toét miệng cười nói: “Cô cô, nương nói hai người muốn dẫn cháu lên trấn.”
Lòng Tô Khả Phương mềm nhũn, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ không được mấy lạng thịt của thằng bé: “Đúng vậy, Hạo Nhi có thích không?”
“Vui vẻ! Vui vẻ! Cháu rất thích!” Hạo Nhi dùng sức gật đầu.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Giả Thị chuẩn bị xong, từ trong nhà đi ra cười nói.
Hạo Nhi một bên nắm tay Giả Thị, một bên nắm tay Tô Khả Phương, lanh lợi đi tới cửa thôn.
Trước kia số lần thằng bé ra khỏi nhà ít đến thương cảm, chớ đừng nhắc tới lên trấn, cho nên từ hôm qua khi nghe mình có thể lên trấn chơi, nụ cười trên mặt Hạo Nhi chưa từng tắt.
Hạo Nhi rất ít đi bộ, còn chưa đi đến cửa thôn đã thở gấp, Giả Thị không yên tâm, chỉ có thể bế thằng bé lên.
Sau khi lên xe bò, Giả Thị vội lau khô mồ hôi trên trán và lưng thằng bé, tránh cho gió thổi lại cảm lạnh.
Nhìn đại tẩu thận trọng như vậy, mặt Tô Khả Phương đầy lo lắng.
Vạn nhất cơ thể Hạo Nhi không dưỡng tốt, chỉ sợ cả nhà sẽ lâm vào thống khổ vô tận không thể tự thoát ra được...
Lần đầu tiên Hạo Nhi ngồi xe bò rất hưng phấn, trên đường hỏi không ngừng, Giả Thị và Tô Khả Phương rất kiên nhẫn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của thằng bé.
Xuống xe ở đầu trấn, Tô Khả Phương lo lắng cơ thể Hạo Nhi không chịu nổi mệt nhọc, đề nghị đến quán trà nghỉ ngơi một chút.
Giả Thị cũng lo lắng cơ thể của nhi tử, liền đồng ý.
Tới quán trà, Tô Khả Phương gọi ba cốc trà và hai đĩa điểm tâm (bánh ngọt) nhỏ.
“Hạo Nhi, ăn rồi hãy uống trà, nếu không dạ dày sẽ khó chịu.” Cân nhắc đến cơ thể Hạo Nhi, Tô Khả Phương gắp một miếng bánh thạch anh đậu đỏ đặt vào chén của thằng bé.