Nghe Tô Khả Phương dự định xây dựng thêm nông trại, lúc này Lưu Đại Minh mới xác định nàng thật sự cần nhân thủ, lập tức đồng ý giúp đỡ trông coi nông trại.
Tô Bằng nhìn xung quanh nông trại, hỏi: “Con tính mua nhiều hay ít?”
“Con muốn mua hết toàn bộ mảnh đất này!”
“Mua hết toàn bộ?” Tô Bằng hít vào ngụm khí lạnh: “Con biết chỗ này có bao nhiêu mẫu đất không?”
“Chắc khoảng trên trăm mẫu.” Tô Khả Phương sớm tính toán, quyết định này cũng không phải vừa nghĩ đến.
“Mảnh đất này tuy rằng không đáng tiền, nhưng trên trăm mẫu cũng mất chừng trăm lượng bạc đấy, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Đổi lại trước kia, Tô Bằng nhất định sẽ cho rằng nha đầu này ăn nói lung tung, nhưng bây giờ ông tin tưởng nữ nhi đã mở miệng, khẳng định đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
“Cha, con biết, con sẽ nghĩ biện pháp gom đủ bạc.”
Quả thực trước mắt trong tay nàng không có nhiều bạc như vậy, nhưng Vương phu nhân đã bày tỏ sẽ tiếp tục mua ruốc cá và chao cá lăng của nàng, hơn nữa Lữ quản sự còn giúp nàng giới thiệu mấy cọc sinh ý không nhỏ, qua một thời gian ngắn nữa nàng có thể kiếm đủ bạc rồi, hôm nay nàng chỉ lộ ra tiếng gió trước với cha, để ông chuẩn bị tâm lý.
Tô Bằng trầm ngâm nửa ngày, mới lên tiếng: “Sự tình quan trọng, cha sẽ thương lượng với các tộc trưởng trong thôn một chút.”
Tuy rằng thôn này bán trên trăm mẫu đất cũng không ai để ý, nhưng hương thân trong thôn muốn lên núi phải đi qua nơi này, nếu nông trại xây ở đây đến lúc mọi người lên núi đều phải đi đường vòng, sẽ tăng thêm không ít phiền toái cho hương thân.
Là một trưởng thôn, đầu tiên Tô Bằng nghĩ đến lợi ích của các hương thân trước.
Nếu nha đầu này không phải nữ nhi mình còn dễ xử lý, dù sao bán đất tất cả tiền đều là của thôn, nhưng nếu ông không thông qua sự đồng ý của các tộc trưởng, một mình quyết định bán, nhất định sẽ rước lấy lời đàm tiếu.
Tô Khả Phương nhìn ra cha khó xử, nói: “Cha, con biết cha khó xử, cha cứ nói với các tộc trưởng, nếu như con mua mảnh đất này, con sẽ xây cho mọi người một con đường lên núi, chắc chắn tốt hơn con đường hiện tại.”
Nghe vậy, mặt Tô Bằng lộ vẻ vui mừng: “Có câu nói này của con, ở trước mặt các tộc trưởng cha cũng dễ nói chuyện hơn nhiều.”
“Nhưng con nói thì phải nhớ giữ lời!” Tô Bằng không yên lòng nhắc nhở.
“Cha, con nói được thì làm được!” Tô Khả Phương bảo đảm.
Lưu Đại Minh nghe hai cha con nói chuyện, càng nghe càng hưng phấn.
“Phương Nhi, Lan Nhi đem ý của muội nói cho huynh biết, huynh nguyện ý giúp muội trông coi nông trường.” Lưu Đại Minh nghiêm túc nói, tầm mắt nhìn Tô Khả Phương đầy tín nhiệm.
Trước kia hắn không tiếp xúc với đường muội của nương tử bao giờ, nhưng lời nàng nói hôm nay không hiểu sao lại khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn.
“Vậy muội cảm ơn tỷ phu trước.” Tô Khả Phương sớm đoán được Lưu Đại Minh sẽ đáp ứng, mỉm nói: “Chờ Lan Nhi tỷ ở cữ xong, hai người liền tới giúp muội nhé.”
“Không cần chờ Lan Nhi ở cữ xong, ngày mai huynh sẽ qua đây giúp muội.” Lưu Đại Minh rất nóng lòng muốn thử.
Lan Nhi có nhạc mẫu và Ngọc Nhi chiếu cố, hắn một đại nam nhân cả ngày ở trong nhà ngây ngô thật sự là kìm nén đến hoảng, không mau tìm chút chuyện làm trong lòng hắn cứ bứt dứt không yên.
Tô Khả Phương chần chờ chốc lát, mới cười nói: “Vậy cứ theo ý tỷ phu.”
Về phần Lan Nhi tỷ, nếu nàng rảnh sẽ tìm nàng ấy tâm sự.
Lưu Đại Minh là người không chịu ngồi yên, quyết định ngày mai tới nông trường liền tỉ mỉ hỏi chuyện nuôi gà vịt, chăn heo.
Diêu Thi thấy Lưu Đại Minh cần mẫn chịu khó như vậy, không khỏi trêu đùa nói: “Có tỷ phu con ở đây, sau này lão bà tử ta có thể ung dung nhàn hạ rồi.”
Nụ cười trên mặt Diêu Thị ngày càng nhiều hơn, Tô Khả Phương nhìn cũng vui vẻ, đùa: “Nương, về sau nương cứ hưởng phúc đi, nông trường và việc đồng áng cứ giao cho con và nhị thúc bọn họ đi.”
“Đúng rồi, tỷ phu, Lan Nhi tỷ còn ở cữ, tháng này muội tạm thời trả trước cho huynh 1 lượng bạc tiền công, chờ cơ thể Lan Nhi tỷ khoẻ, tiền công này chúng ta định lại lần nữa.”
Đối với tiền công ở nơi này, Tô Khả Phương còn chưa có khái niệm gì, liền tạm định trước một tháng tiền công.
Nghe một tháng 1 lượng bạc, Diêu Thị không có gì phản ứng, Tô Bằng và Lưu Đại Minh lại giật nảy mình.
“Không được, không được, nhiều lắm.” Lưu Đại Minh cuống quýt xua tay: “Chẳng phải là cho gà ăn sao? Sao có thể lấy nhiều tiền công của muội như vậy?”
Tô Bằng nghe nữ nhi vừa mở miệng là 1 lượng bạc, môi khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
“Phương Nhi nói 1 lượng bạc thì 1 lượng bạc đi, tỷ phu Phương Nhi đừng từ chối nữa.” Diêu Thị mở miệng nói.
Một lượng bạc một tháng, Diêu Thị thật lòng không cảm thấy nhiều.
“Nhưng mà...”
“Tỷ phu, cứ như vậy đi, huynh đừng nhìn cái nông trại này nhỏ, việc nhiều lắm. Hơn nữa, muội còn có một yêu cầu, đó là chờ Lan Nhi tỷ ra tháng, hai người hãy chuyển tới nông trại ở, buổi tối phải ở nông trại trông coi.”
Còn ban ngày, Tô Khả Phương không yêu cầu bọn họ suốt ngày ở nông trại.
Tô Khả Phương dừng một chút, lại nói: “Dĩ nhiên, nếu đến ngày mùa, huynh và Lan Nhi tỷ ban ngày có thể ra ruộng hỗ trợ, buổi tối lại tới đây.”
Lưu Đại Minh thấy Diêu Thị và Tô Khả Phương đều nói như vậy rồi, đành phải cười nói: “Vậy huynh và Lan Nhi đúng là chiếm hết tiện nghi.”
“Tỷ phu sau này huynh không ngại nhiều việc là được.” Tô Khả Phương nở nụ cười.
Lưu Đại Minh đem chuyện này kể cho Chu Thị và Lan Nhi, hai người mới an tâm, Lưu Đại Minh có việc làm, mặc kệ tiền nhiều tiền ít, tối thiểu về sau cũng không cần lo lắng bữa no bữa đói.
“Đứa nhỏ Phương Nhi này thật sự thay đổi.” Nghĩ tới tiền công Tô Khả Phương đưa ra, Chu Thị thở dài một hơi.
Nếu không phải thân thích, sao Phương Nhi có thể trả 1 lượng bạc tiền công?
Tô Khả Lan tựa đầu vào thành giường cười nói: “Nương, con cảm thấy Phương Nhi một chút cũng không thay đổi, vẫn là tiểu nha đầu đáng yêu ngày xưa, chẳng qua đã gả cho người nên thành thục hiểu chuyện hơn lúc nhỏ.”
Chu Thị cười: “Có lẽ vậy.”
Ngày hôm sau Tô Khả Phương vừa định ra ngoài, Lưu Đại Minh đã tới, hắn cầm chìa khoá nông trại xong liền vội đi cắt cỏ cho heo.
Hôm nay là ngày Triệu Kính Tân nói sẽ quay lại trấn Đường Huyền, lúc Tô Khả Phương đến Triệu Gia, Triệu Kính Tân đã sớm ngồi chờ ở sân.
“Triệu thúc, thúc trở về khi nào vậy?” Tô Khả Phương còn tưởng rằng phải đến xế chiều ông mới về.
“Không phải thúc sốt ruột sao, hôm qua đã quay lại.” Triệu Kính Tân cười nói.
Nghe vậy, Tô Khả Phương vui mừng trong bụng: “Triệu thúc, thúc mang tin tức tốt về cho chúng cháu sao?”
“Ha ha, Phương Nhi cháu đoán đúng!” Triệu Kính Tân thoải mái cười to.
Hình như ba người Lữ thẩm đã sớm biết trên mặt đều treo đầy ý cười.
“Triệu thúc, thúc đừng thừa nước đục thả câu (*) mà.” Tô Khả Phương rất phối hợp giận trách.
“Ha ha, chúng ta ngồi xuống trước rồi nói.”
Nhìn Triệu Kính Tân mừng rỡ cười không khép được miệng, Tô Khả Phương đoán cọc làm ăn này không nhỏ.
“Phương Nhi, ruốc cá trắm cỏ và chao cá lăng vẫn bán giá kia, nhưng ruốc cá kim thương (cá ngừ vây vàng) mỗi hũ bán tận 1 lượng bạc, lần này chúng ta kiếm bộn tiền rồi!” Triệu Kính Tân hồng quang đầy mặt kích động nói với Tô Khả Phương.
(*) Thừa nước đục thả câu:
Nghĩa đen: Nước đục là nước chứa nhiều phiêu sinh vật hay các loại thức ăn mà cá rất thích. Hoặc trời mưa tạo ra những dòng chảy từ trên cao xuống sẽ cuốn theo côn trùng, giun, dế... Vào những thời điểm đó cá hay đi tìm mồi. Con người cũng nhân cơ hội đó mà buông câu ké sẽ bắt được nhiều cá.
Nghĩa bóng: “Nước đục” ám chỉ một trạng thái bất ổn, lộn xộn. “Thừa nước đục thả câu” ám chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp xào xáo, nạn tai. Hãy hình dung “hôi của” như thế nào!(Q&AYahoo!)
P/s: Em tra bao ngày mới tìm thấy cá kim thương còn được gọi là cá ngừ vây vàng, nhưng vì trước giờ đều edit là cá kim thương nên sau này em vẫn để thế nhé. Cảm ơn mọi người ạ.