Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 153: Chương 153: Mở tiệm gà chiên




“Khiến Nghiêm thiếu phu nhân chê cười.” Tô Khả Phương ngượng ngùng nói, mệt nàng còn nghĩ mình đóng vai nữ giả nam trang rất thành công chứ.

Từ Tư Di mỉm cười, mở miệng nói: “Tô cô nương, Tổ Văn thường lẩm bẩm nhắc đến cô nương suốt, nếu cô nương không ngại, chúng ta đến quán trà phía trước ngồi một chút?”

“Được thôi!” Tô Khả Phương sờ đầu Nghiêm Tổ Văn, sảng khoái đáp ứng.

Tới quán trà, Từ Tư Di gọi mấy món bánh ngọt, cùng Tô Khả Phương vừa ăn vừa nói chuyện.

Biết được cửa hàng vải vóc phía đối diện cũng là của Từ Tư Di, hơn nữa làm ăn không tốt lắm, đang định đóng cửa, Tô Khả Phương cân nhắc, mở miệng nói: “Nghiêm thiếu phu nhân, ở nông thôn ta có xây một nông trại, nuôi không ít gà vịt. Ta đang tính mở tiệm gà chiên ở huyện thành, nếu mở ra thì có thể tính đó tiệm gà chiên duy nhất hiện nay, phiêu lưu không lớn, không biết Nghiêm thiếu phu nhân có hứng thú gia nhập hay không?”

Kỳ thật trước khi Lâm Chiêu Hoành đề nghị nàng cung ứng gà vịt cho quán lẩu lều vải của Lâm Gia, nàng đã có ý định này. Chỉ là lúc đó thời cơ chưa đến thôi.

“Tô cô nương muốn mời ta nhập cổ phần?” Từ Tư Di có chút bất ngờ, không nghĩ ra tại sao Tô Khả Phương muốn làm ăn với mình?

Thấy Tô Khả Phương gật đầu, Từ Tư Di không lập tức đáp ứng nhập cổ phần ngay, mà hỏi: “Không biết Tô cô nương đối với sinh ý tiệm gà chiên có bao nhiêu phần trăm nắm chắc, nếu ta muốn nhập cổ phần thì phải nhập thế nào?”

Bởi vì nhi tử, Từ Tư Di tin tưởng Tô Khả Phương và thích vị cô nương này từ tận đáy lòng. Chỉ là hai năm nay làm ăn thua lỗ, vốn không còn bao nhiêu, trong lòng không có gì chắc chắn.

“Ta đưa lời mời Nghiêm thiếu phu nhân nhập cổ phần, khẳng định đã nắm chắc sẽ không để ngài lỗ vốn. Về phần có thể kiếm bao nhiêu, ta không thể bảo đảm.” Tô Khả Phương nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Nếu Nghiêm thiếu phu nhân thật sự tính toán nhập cổ phần, chỉ cần ra cửa hàng là được, còn lại hết thảy cứ để ta an bài.”

“Chỉ cần ra cửa hàng?” Từ Tư Di run lên, hỏi: “Chẳng lẽ cửa hàng Tô cô nương nhìn trúng chính là cửa hàng vải vóc sắp đóng cửa ta vừa mới nhắc?”

“Đúng vậy!”

“Tô cô nương, đầu phố kia quá quạnh quẽ, tiệm gà chiên mở ở nơi đó sinh ý có thể phát triển được sao?” Từ Tư Di lo lắng thay cho Tô Khả Phương, vì nếu nàng ấy nhập cổ phần mà chỉ cần ra cửa hàng, thì cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

“Nghiêm thiếu phu nhân, ngài xem sinh ý của cửa hàng ruốc cá nhà ta thế nào?” Tô Khả Phương cười hỏi vặn lại.

Từ Tư Di im lặng, kế đó thoải mái nở nụ cười: “Tô cô nương có thể ở con đường lạnh tanh như vậy phát triển cửa hàng ruốc cá, tiệm gà chiên chắc hẳn cũng giống vậy! Ta chỉ không rõ tại sao Tô cô nương lại muốn mời ta nhập cổ phần?”

Dù sao các nàng chỉ mới có duyên gặp vài lần, không quen thân, cái này rõ ràng là Từ Tư Di mình chiếm tiện nghi, cô nương này sao lại nghĩ đến mình chứ?

Tô Khả Phương cong môi cười, thản nhiên nói trắng ra: “Không dối gạt Nghiêm thiếu phu nhân, khi Tổ Văn tham gia cuộc thi xếp hình đồ chơi ta đã biết thân phận của ngài và Tổ Văn rồi. Sở dĩ ta muốn mời ngài nhập cổ phần, một mặt là vì thân phận của ngài. Ngộ nhỡ sau này tiệm gà chiên thật sự phát triển mạnh, chắc chắn sẽ có không ít phiền toái, thân phận của ngài có thể chấn nhiếp không ít kẻ dụng tâm bất lương. Mặt khác vì chúng ta đều là nữ nhân, hợp tác sẽ tiện hơn.”

Còn điểm trọng yếu nhất Tô Khả Phương chưa nói, đó chính là khi nàng bàn chuyện cửa hàng với Từ Tư Di, nàng ấy không vì tư lợi bản thân, mà thật lòng khuyên nàng khiến Tô Khả Phương cảm thấy nàng ấy là người tâm tư thuần chính, cùng người như vậy hợp tác nàng không cần lo lắng dẫn tới phân tranh.

“Cô nương sớm biết thân phận của ta rồi sao?” Từ Tư Di kinh ngạc nhìn Tô Khả Phương, không khỏi nhớ tới tình hình mấy lần gặp gỡ.

Cô nương này sớm biết thân phận của mình, nhưng mỗi lần gặp mình, nàng luôn mang biểu tình nhàn nhạt, không vì thân phận của mình mà a dua nịnh hót. So với những nữ nhân chỉ muốn vót nhọn đầu, chen một chân để đến cạnh mình làm quen hoàn toàn không giống.

Lời Tô Khả Phương thẳng thắn, khác xa với những kẻ luôn mang mặt nạ dối trá mình thường gặp, hảo cảm của Từ Tư Di với Tô Khả Phương tăng lên thẳng tắp.

“Được, ta nhập cổ phần!” Từ Tư Di vừa cười vừa nói.

Không phải là ra cửa hàng thôi à, dù sao cái cửa hàng kia Từ Tư Di vốn cũng chuẩn bị đóng cửa.

Tô Khả Phương và Từ Tư Di đều là người sảng khoái. Ngay buổi chiều hôm đó hai người liền ký khế ước hợp tác, Từ Tư Di cũng sai người dọn dẹp cửa hàng sạch sẽ luôn.

Ngày hôm sau Tô Khả Phương vội nhờ Triệu Kính Tân giúp tìm công tượng qua đây. Nàng đích thân giám sát, để công tượng dựa theo yêu cầu của nàng tu sửa cửa hàng.

Tiệm gà chiên của Tô Khả Phương gấp gáp tiến hành sửa chữa. Thôn Phong Quả, Hạng Gia, cả nhà thần sắc ngưng trọng ngồi ngay ngắn ở sảnh phòng.

“Đại ca, nữ nhân ác độc Tô Thị nói với đại ca hoa mị đà là do đệ lấy được?” Kiều Nhậm Phi tức giận kêu to: “Đại ca liền tin nàng, không tin đệ?”

Hạng Tử Nhuận nhìn thẳng hắn ta, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén: “Phi Nhi, đệ làm sai bất cứ chuyện gì ta đều có thể tha thứ cho đệ, nhưng đệ không nên tổn thương Phương Nhi!”

“Đại ca vẫn không tin đệ đúng không?!” Kiều Nhậm Phi hùng hổ dọa người chất vấn: “Đại ca tình nguyện tin tưởng một người ngoài, mà không tin đệ?”

“Nàng không phải là người ngoài, nàng là nương tử của ta!” Hạng Tử Nhuận nghiêm nghị nói.

Hạng Thần Tường thấy Kiều Nhậm Phi đến lúc này còn không biết hối cải, đau lòng mở miệng: “Phi Nhi, ca hỏi đệ, lần trước đệ tìm gì dưới gối của ca?”

Lời Hạng Thần Tường làm cho sắc mặt Kiều Nhậm biến đổi.

Hạng Thần Tường không đợi Kiều Nhậm Phi trả lời, trầm giọng thay hắn ta hồi đáp: “Đệ xem bí kíp bách độc!”

“Bí kíp bách độc trang thứ nhất ghi lại chính là cách sử dụng độc hoa mị đà, chuyện tới nước này đệ còn muốn giảo biện sao?” Hạng Thần Tường đau lòng nhức óc nhìn Kiều Nhậm Phị: “Phi Nhi, đệ để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc đại tẩu nơi nào có lỗi với đệ hả? Tại sao đệ lại đối xử với đại tẩu như vậy? Đại tẩu vì cái nhà này bỏ ra bao nhiêu, không đổi lấy được một lời cảm kích của đệ thì thôi. Đệ lại dám dùng thủ đoạn hè hạ, vô liêm sỉ hại đại tẩu, lương tâm đệ không thấy cắn dứt sao hả?”

Lời Hạng Thần Tường tựa như cây búa nặng ngàn cân hung hăng đập vào ngực Hạng Tử Nhuận, khiến hắn đau sắp ngạt thở.

“Nhị ca, đệ không có, không phải đệ, không phải đệ! Đệ không biết bí kíp gì!” Kiều Nhậm Phi liều mạng phủ nhận: ”Mọi người đều bị nữ nhân âm hiểm Tô Khả Phương kia mê hoặc choáng váng đầu óc! Tin tưởng nàng, chứ không tin đệ!”

“Phi Nhi!” Diêu Thị thật vất vả mới tiêu hóa hết được câu chuyện kinh thiên động địa này, trái tim băng giá quát hỏi: “Chuyện tới nước này con còn không chịu thừa nhận, chẳng lẽ muốn ta nhờ người gọi Đàm Tiểu Liên tới tận đây đối chất sao?”

Từ một hài tử tốt đẹp, tại sao đột nhiên biến thành thế này đây? Tim Diêu Thị đau như bị dao cắt.

Hạng Tử Nhuận hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: “Phi Nhi, có lỗi với các ngươi là Hạng Gia chúng ta, Phương Nhi vô tội, đáy lòng đệ có gì bất mãn cứ việc hướng về phía ta mà trút, đệ ngàn vạn lần không nên dùng loại thủ đoạn hèn hạ như vậy để tính kế Phương Nhi!”

Dừng một lát, Hạng Tử Nhuận không cho phản bác nói: “Phi Nhi, nếu đệ không thể tiếp thu sự thật Phương Nhi là đại tẩu đệ, vậy chờ đệ và Đàm Tiểu Liên thành thân, ta sẽ đưa phu thê hai người về Thịnh Kinh sống!”

“Đại ca nói cái gì?” Kiều Nhậm Phi không thể tin vào tai mình, trợn mắt hốc mồm nhìn Hạng Tử Nhuận.

Đại ca nói muốn đưa hắn ta về Thịnh Kinh? Đại ca không cần hắn ta nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.