Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 88: Chương 88: Phá hỏng hết khuôn mặt




Tô Khả Phương chuẩn bị cầm bát đũa trong giỏ ra, tay đột nhiên dừng lại, mắt rơi vào tấm ngân phiếu dưới đáy giỏ.

Nàng hơi mím môi, cầm tấm phiếu lên.

Tận 200 lượng!

“Hạng Tử Nhuận, rốt cuộc huynh có ý gì?” Tâm tình nàng phức tạp nhìn tấm ngân phiếu trong tay, lẩm bẩm.

Hôm trước Húc Đông đưa khoai lang phiến đến huyện thành, hôm sau cửa thôn Phong Quả xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa.

Xe ngựa từ xa chạy tới cửa thôn, không chỉ thôn dân thôn Phong Quả, mà còn không ít thôn dân ở các thôn phụ cận đều chạy đến xem náo nhiệt.

Phải biết, thường ngày ngay cả trấn Đường Huyền cũng khó thấy xe ngựa đi lại trong trấn, đột nhiên thôn Phong Quả lại xuất hiện chiếc xe ngựa xa hoa xinh đẹp thế này, thôn dân không sôi trào mới là lạ.

“Ôi chao, có phải lạc đường không?” Có hương thân ngạc nhiên nói.

“Ai mà biết chứ, hương thân thôn Phong Quả chúng ta hình như không có ai có thân thích nhiều tiền như vậy, đúng không?”

“Người nhiều tiền đến thôn chúng ta, còn chưa biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đâu.” Có hương thân lo sợ bất an nói thầm.

Mọi người đang thì thầm nói chuyện, thì xe ngựa ngừng lại, phu xe xuống xe khách khí mà có lễ hỏi mọi người: “Chư vị, xin hỏi đây chính là thôn Phong Quả phải không?”

“Đúng vậy, nơi này là thôn Phong Quả, các ngươi đến thôn chúng ta có chuyện gì?” Một tiểu tử thôn Phong Quả to gan hỏi.

Phu xe cười, nói: “Chúng ta từ trong thành tới, thiếu gia nhà ta và Tô Khả Bân công tử thôn mọi người là đồng học, cố ý tới thăm Tô công tử.”

“Hóa ra là đồng môn của Khả Bân!”

Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Khả Bân đọc sách ở thư viện đọc tại huyện thành, quen biết một ít công tử nhà giàu cũng không có gì kỳ lạ, mọi người không hoài nghi.

Chỉ cần không phải đến thôn gây chuyện là tốt rồi!

“Có vị nào có thể dẫn đường giúp chúng ta không?” Phu xe lại hỏi.

“Để ta dẫn các ngươi đi!” Một nam tử xung phong đứng ra nhận việc.

Tô Khả Bân đọc sách ở huyện thành, là niềm kiêu ngạo của thôn bọn họ, cộng thêm cha hắn là trưởng thôn Tô Bằng, muội muội Tô Khả Phương còn mở ra con đường kiếm tiền cho các hương thân, mọi người đều vui lòng lôi kéo làm quen với Tô Khả Bân.

Vào thôn, các hương thân xem náo nhiệt theo sau xe ngựa đến thẳng nhà Tô Khả Bân, xe ngựa chạy rất chậm, trong xe bàn tay dùng quạt hé mở rèm xe nhìn ra ngoài, rồi buông ngay xuống.

Tô Gia, Diêu Thị và Lư Thị đang ngồi dưới mái hiên vừa đan quạt hương bồ vừa tán ngẫu.

Ngày thường Diêu Thị rất ít lui tới với hương thân trong thôn, ngoại trừ tới nông trại hỗ trợ thì gần như không ra cửa.

Sau này nông trại có Lưu Đại Minh giúp đỡ, Tô Khả Phương không muốn bà bà cả ngày ở nhà buồn bực, liền nửa dụ dỗ nửa lôi kéo bà theo nàng làm chút việc vặt để tiếp xúc mới người trong thôn.

Nhưng chẳng biết tại sao, Tô Khả Phương luôn cảm thấy bà bà và các thôn phụ không hợp, khi cùng nàng ra cửa bà bà không bao giờ nói chuyện với họ, nên sau này nàng không buộc bà bà ra cửa nữa.

Có lẽ lão nhân gia đều thích đứa nhỏ, từ ngày Diêu Thị gặp Hạo Nhi thấy thằng bé cơ trí nhu thuận, hiểu chuyện miệng lại ngọt, không cần Tô Khả Phương khuyên, thỉnh thoảng bà sẽ chủ động đến Tô Gia thăm Hạo Nhi, thuận tiện tán gẫu vài câu với Lư Thị.

“Thẩm, nhà thẩm có khách tới ạ.”

Một tiểu tử chạy trước xe ngựa, không kịp thở chạy vào sân báo tin cho Lư Thị.

“Khách?” Lư Thị sửng sốt, không năm không tết, tại sao lại có khách đến nhà?

Lư Thị ra ngoài xem thử, vừa vặn nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa dừng trước cửa nhà mình.

Phu xe cho xe ngựa dừng lại xong, mở màn xe ra, một thiếu niên 17, 18 tuổi tay cầm quạt xếp từ trên xe bước xuống.

Quạt trong tay che nửa mặt thiếu niên, khiến người ta không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng cặp mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp tự tiếu phi tiếu kia, khiến không ít tiểu cô nương và tiểu tức phụ theo sau xe ngựa đỏ mặt.

Theo sát thiếu niên bước xuống xe chính là một lão nhân 50 - 60 tuổi, để râu dài.

Thiếu niên đứng ở cửa, giương mắt quan sát nhà tranh trước mắt, nhíu mày, hỏi nam tử dẫn đường: “Đây chính là nhà Tô Khả Bân?”

Tô đại tài tử đại danh đỉnh đỉnh thế mà ở nhà tranh!

“Đúng!”

“Vị thiếu gia này tìm Bân Nhi nhà chúng ta sao?” Lư Thị thấy người tới ăn mặc lộng lẫy, khắp người quý khí, không khỏi thận trọng hỏi.

“Vị này chính là?” Quạt trong tay thiến niên không hạ xuống, mắt đầy nghi hoặc nhìn Lư Thị.

“Đây là nương Tô Khả Bân.” Một phụ nhân đáp.

“Hóa ra là mẫu thân của Khả Bân!” Lâm Chiêu Hoành vội thu hồi quạt, vái chào Lư Thị: “Tô bá mẫu, tại hạ Lâm Chiêu Hoành, là bằng hữu đồng môn của nhi tử ngài, gặp qua Tô bá mẫu!”

Lư Thị không ngờ quý công tử này sẽ hành lễ với mình, giật mình, chân tay luống cuống nói: “Lâm công tử, bên ngoài nóng, mau vào nhà đi!”

Lúc Lâm Chiêu Hoành thu quạt, mấy mảng xanh tím trên mặt hiện ra trước mắt những người xem náo nhiệt, ai cũng hít một hơi lãnh khí.

“Trời ạ, trên mặt vị công tử này sao có nhiều vết bớt lớn thế?”

“Đúng vậy, phá hỏng hết khuôn mặt tuấn tú.”

“Thật đáng tiếc!”

“...”

“...”

Lâm Chiêu Hành vừa bước vào sân nghe sau lưng truyền đến tiếng thở ngắn than dài, khoé miệng không khỏi run rẩy.

Trên mặt ai có bớt chứ?

Trên mặt ai có bớt chứ?!

Mắt nhưng người này mù cả rồi sao? Bớt và bị thương cũng không phân biệt được?!

Lúc phu xe hỏi đường đã có người chạy đến ruộng báo tin cho Tô Khả Bân và Tô Bằng trở về, hai cha con một trước một sau chen vào sân, nhìn thấy Lâm Chiêu Hoành, Tô Khả Bân kinh hãi: “Lâm đại thiếu?”

“Tô Khả Bân, huynh nhìn thấy ta rất bất ngờ đúng không?” Có thể nhìn Tô Khả Bân giật mình, Lâm Chiêu Hoành thấy mình không uổng công chuyến này.

Chẳng qua ——

“Tô đại tài tử, huynh biết làm việc nhà nông?” Lâm Chiêu Hoành kinh ngạc nhìn chằm chằm cuốc trong tay Tô Khả Bân.

“Ta là nông dân, làm việc nhà nông thì có gì mà ngạc nhiên?” Tô Khả Bân mỉm cười, tiếp đó nhìn chằm chằm mặt hắn, hỏi: “Ngược lại là ngươi, sao lại biến mình thành bộ dạng này?

Lâm đại thiếu gia không phải để ý nhất chính là hình tượng của mình sao? Hôm nay lại mang theo bộ mặt này đến thăm hắn, thật đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt.

Nghe vậy, nhớ tới nhiệm vụ mình tới thôn Phong Quả, lòng Lâm Chiêu Hoành tức giận, nhưng trên mặt vẫn bày bộ dạng tươi cười mị mị: “Tô đại tài tử, chúng ta vào nhà nói đi.”

Vẫn đứng dưới mái hiên Diêu Thị thấy Tô Gia có khách, kéo Lư Thị thấp giọng báo một câu, liền về nhà.

Vào sảnh phòng, Tô Khả Bân giới thiệu đơn giản cha nương và Lâm Chiêu Hoành với nhau, sau đó hỏi: “Sao Lâm đại thiếu lại tới đây?”

Cùng lúc đó, Tô Khả Phương ở trong phòng sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dỗ Hạo Nhi ngủ xong mới đi ra sảnh phòng.

Lúc nhìn thấy Lâm Chiêu Hoành, Tô Khả Phương sửng sốt: “Lâm đại thiếu gia?”

Lâm Chiêu Hoành ngẩng đầu nhìn, đồng dạng sửng sốt, nhưng đợi thấy rõ tướng mạo Tô Khả Phương, cả kinh tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống.

“Ngươi... Ngươi... Ngươi...” Lâm Chiêu Hoành thu quạt xếp về chỉ vào Tô Khả Phương, cả kinh cà lăm.

Nhìn bộ dạng hắn như gặp quỷ, lúc này Tô Khả Phương mới nhớ nay mình mặc nữ trang, khó trách Lâm đại thiếu không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.