Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 173: Chương 173: Phương pháp dạy tướng công




Thấy nàng tiếp thu ý kiến của mình, Hạng Tử Nhuận chưa kịp vui mừng, liền nghe nàng nói muốn thương lượng với Lý Trì. Buồn rầu thiếu chút nữa hộc máu.

“Nàng hãy nghĩ thông suốt, nếu quả thật dựa theo phương pháp này, về sau sinh ý tiệm đồ chơi khẳng định sẽ càng ngày càng phát triển. Nàng vẫn tính cứ mãi hợp tác với Lý Trì sao?” Hắn hỏi tỉnh rụi, tận lực làm cho khẩu khí của mình thật bình thường.

Hạng Tử Nhuận hiểu rất rõ ràng khúc mắc giữa nàng với Lý Gia. Quả nhiên, nghe hắn hỏi, nàng lập tức chần chờ.

Suy tư một lúc lâu, nàng mới mím môi nói: “Thôi, về sau ta sẽ tự làm vậy.”

Đây chính là câu nói Hạng Tử Nhuận muốn nghe nhất, thấy nàng đã hạ quyết định, hắn vui vẻ hôn xuống môi nàng một cái. Để tránh nàng sinh nghi, hắn liền không dấu vết dời sang chủ đề khác: “Nghe nói buổi sáng nàng đi thăm Nghiêm thiếu phu nhân, cơ thể nàng ấy có việc gì à?”

“Không phải, nàng ấy có tin vui.” Tô Khả Phương thật lòng vui mừng thay cho Từ Tư Di.

Nghe Từ Tư Di có tin vui, lòng Hạng Tử Nhuận khẽ nhúc nhích, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Nương tử, tuổi tác ta không nhỏ nữa rồi. Hay chúng ta cũng sinh hài tử nhé?”

Vừa mới dứt lời, hắn liền cảm giác được cơ thể người trong lòng mình cứng đờ. Trái tim hắn theo đó mà chìm xuống.

“Nàng không nguyện ý à?” Hắn thử thăm dò.

Tô Khả Phương thu hết mâu thuẫn vào đáy lòng, cười nói: “Thuận theo tự nhiên đi!”

Có thể đi cùng hắn đi tới cuối con đường hay không nàng còn chưa biết, nàng vẫn muốn thuận theo tâm ý của mình. Nhưng hải tử nàng tuyệt đối sẽ không sinh, chí ít trước mắt là vậy.

“Vậy ý nàng là nguyện ý sao?” Hắn dây dưa không bỏ, ý đồ lấy được một đáp án rõ ràng.

“Trời đã tối rồi, huynh mau đốt đèn dầu đi.” Nàng đẩy hắn, né tránh vấn đề này.

“Không cần đốt đèn, cứ ngồi như vậy thêm một chút.” Nghe ra nàng trốn tránh, hắn không tiếp tục ép buộc nàng, chỉ là đáy lòng rất thất lạc.

Nhưng hắn biết, có một số việc không gấp được.

“Ừ.”

Nàng nhắm mắt dựa vào ngực hắn, cái gì cũng không muốn nghĩ, lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc an bình này.

Ngày hôm sau trời vẫn đổ mưa phùn, Hạng Tử Nhuận ra cửa từ sớm, không biết đi đâu. Tô Khả Phương điêu khắc xong hai món đồ chơi liền vào không gian xem cây trinh nam và huyết linh chi.

Kể từ ngày chuyển cây trinh nam và huyết linh chi vào không gian, nàng còn chưa dành được thời gian vào kiểm tra. Vì vậy mà khi lên tới đỉnh núi nhìn thấy ba đoá huyết linh chi trồng gần gốc cây Hoàng Dương mọc thêm một, nàng lấy làm kinh hãi, mừng rỡ chạy vòng quanh.

Khi đó nàng chỉ chuyển ba trong năm đoá huyết linh chi ở đỉnh núi vùng ngoại ô vào không gian. Nhưng nàng vừa phát hiện ra có một đoá huyết linh chi nhỏ mới ngoi đầu lên, không lớn hơn bao nhiêu so với ngón tay cái. Hiển nhiên là mới mọc thêm hai ngày nay.

Đây thật sự chính là một toà bảo sơn!

Tô Khả Phương khó nén kích động, mừng rỡ đến mức mặt mày đều cong cong.

Tô Khả Phương đi dạo quanh cây trinh nam một vòng, thấy xung quanh không mọc ra thêm cây trinh nam mới nào. Nhưng nàng không cảm thấy thất vọng, bởi vì lòng nàng nắm chắc, cây trinh nam sớm muộn gì cũng sẽ sinh trưởng thêm.

Xuống núi, Tô Khả Phương ra ruộng hái một rổ rau hẹ, rồi đến chỗ dòng suối nhỏ bắt một con cá và hơn ba mươi con tôm bự, xong đâu đấy nàng mới rời khỏi không gian.

Tôm trong không gian vừa to vừa ngon, nàng đem tôm trần qua nước sôi, sau đó lột vỏ, xào một đĩa tôm bóc vỏ xào rau hẹ. Đầu cá nàng nấu canh, thịt cá thì làm món cá lát dấm đường. Cuối cùng nàng lấy thịt nạc Hạng Tử Nhuận mua buổi sáng băm nhuyễn với mộc nhĩ, nấu món thịt băm viên sốt.

Nồi thịt viên sốt vừa toả hương thì Hạng Tử Nhuận căn đúng giờ cơm trở về, Lâm Chiêu Hoành mặt chưa tan hết bầm tím theo sát phía sau tiến vào phòng bếp.

“Oa, tẩu tẩu, sao tẩu lại nấu rau hẹ thế?!” Lâm Chiêu Hoành ngửi thấy mùi rau hẹ lập tức dùng ánh mắt gần như sùng bái nhìn Tô Khả Phương.

Phải biết, trước kia mỗi lần Lâm Chiêu Hoành mang rau hẹ lên núi nhất định sẽ khó tránh khỏi một trận đòn đau từ sư huynh.

Lâm Chiêu Hoành rất hiếu kì, tẩu tẩu dùng rau hẹ nấu ăn, muộn tao sư huynh sẽ có phản ứng gì?

“Tử Nhuận thích ăn nên ta hay làm.” Tô Khả Phương quay đầu liếc qua hai người, nói: “Mất công mời không bằng ngẫu nhiên gặp, nếu Lâm đại thiếu đã đến vậy hãy cùng ăn đi. Dù sao ngần này món hai người chúng ta cũng không ăn hết.”

Tô Khả Phương nói xong liền bưng đồ ăn vào phòng ăn, không chú ý tới gương mặt Lâm Chiêu Hoành sau khi nghe lời nàng nói thì kinh ngạc tới mức cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.

“Sư huynh, đệ không nghe nhầm chứ? Huynh thích ăn rau hẹ hồi nào vậy?” Lâm Chiêu Hoành thật vất vả mới tiêu hóa hết lời của Tô Khả Phương, khoa trương kêu lên.

Hạng Tử Nhuận bắn cho Lâm Chiêu Hoành một ánh mắt sắc như đao: “Không muốn ăn thì cút về ngay!”

“Được rồi mà, đệ câm miệng đây!” Thấy muộn tao sư huynh muốn trở mặt, Lâm Chiêu Hoành bị dọa tới mức dùng cây quạt trong tay che kín miệng mình.

Hạng Tử Nhuận lấy ba bát cơm, một bát nhét vào tay Lâm Chiêu Hoành, tự mình bưng hai bát còn lại vào phòng ăn.

Lâm Chiêu Hoành vừa ngồi xuống bàn ăn cơm ánh mắt liền vụng trộm liếc Hạng Tử Nhuận. Thẳng đến khi tận mắt thấy Hạng Tự Nhuận dùng đũa gắp tôm xào hẹ trong đĩa, Lâm Chiêu Hoành mới dám tin muộn tao sư huynh - người bình thường cứ gặp rau hẹ là nhượng bộ lui binh, vậy mà thật sự có thể ăn rau hẹ.

“Tẩu thật lợi hại!” Lâm Chiêu Hoành đặt bát đũa xuống bàn, kính nể dơ ngón tay cái với Tô Khả Phương.

Tẩu tẩu đúng là có phương pháp dạy tướng công, Lâm Chiêu Hoành phục sát đất.

Đương nhiên, đây chính là một kỳ tích!

Tô Khả Phương nghi ngờ nhìn Lâm Chiêu Hoành: “Đang khen món ăn ta nấu ngon sao?”

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của sư huynh, Lâm Chiêu Hoành cười ha ha, nói: “Vâng, món tôm bóc vỏ xào rau hẹ này ăn ngon thật!”

“Thích thì ăn nhiều một chút.” Tô Khả Phương nở nụ cười, gắp một đũa tôm bóc vỏ xào rau hẹ vào bát Hạng Tử Nhuận.

Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên.

Lâm Chiêu Hoành tự động coi như mình không thấy gì, miệng nhét đầy thức ăn, bĩu môi trách móc: ”Tẩu mua tôm ở đâu mà lớn vậy?”

Thói quen xấu ăn như lang thôn hổ yết này dưỡng thành khi Lâm Chiêu Hoành ở trên núi, trước kia ở Lâm Gia tướng ăn của Lâm Chiêu Hoành vẫn rất ưu nhã.

Nói đi thì phải nói lại, sau khi trở về Lâm Gia tướng ăn của Lâm Chiêu Hoành vẫn được tính là đẹp mắt. Chẳng qua bây giờ ở trước mặt sư huynh và tẩu tẩu nên Lâm Chiêu Hoành không thích nguỵ trang, giả vờ giả vịt.

Tô Khả Phương hơi dừng lại, nói: “Mua trên đường.”

Bất kể nàng nấu món gì Hạng Tử Nhuận đều ăn, chưa từng hỏi qua lai lịch của nguyên liệu. Nếu hôm nay nàng biết Lâm Chiêu Hoành tới nhất định sẽ không làm món tôm bóc vỏ xào rau hẹ.

”Tẩu tẩu, vận khí của tẩu thật tốt. Vậy mà có thể mua được tôm lớn như vậy.” Lâm Chiêu Hoành hoàn toàn không phát hiện ra điều gì không đúng.

Lão đầu tử nhà Lâm Chiêu Hoành rất thích ăn tôm, nhưng quản sự phòng bếp mỗi lần mua tôm về đều nhỏ đến thương cảm. Hơn nữa, chẳng phải ngày nào cũng mua được.

“Ừ, hôm nay vận khí của ta rất tốt.” Giọng điệu Tô Khả Phương tỏ ra có cũng được mà không có cũng chẳng sao, phụ họa Lâm Chiêu Hoành.

Cơm nước xong xuôi, Hạng Tử Nhuận và Lâm Chiêu Hoành vào thư phòng bàn việc. Tô Khả Phương rửa dọn bát đũa sạch sẽ, thấy tạnh mưa rồi, liền chuyển ghế dựa ra ngoài sân ngồi điêu khắc, không tới thư phòng quấy nhiễu bọn họ.

Hai người ở trong thư phòng nói chuyện gần một canh giờ không ra ngoài, Tô Khả Phương vào phòng bếp pha hai chén trà mang qua.

Còn chưa đi đến cửa thư phòng, đã nghe được giọng Lâm Chiêu Hoành mang theo ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chất vấn Hạng Tử Nhuận: “Sư huynh định cứ cam chịu vậy à? Huynh thật sự cam tâm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.