Ánh mắt băng giá của Tô Khả Phương rơi trên người Vương Thị và Đàm Tiểu Liên. Đàm Trọng An và Đàm Tiểu Liên từ hôn đó là chuyện của bọn họ, hai nương con nhà này đến đây tìm nàng làm gì, bị bệnh phải không?
“Tô Khả Phương, ngươi còn nói dối! Nếu ngươi không quyến rũ An ca ca của ta. Vậy tại sao ca ấy phải từ hôn với ta?” Mắt Đàm Tiểu Liên rưng rưng nước mắt lên án, bộ dạng mềm yếu.
Tô Khả Phương không nhịn được liếc mắt: “Quỷ mới biết! Đi mà hỏi An ca ca của ngươi ấy!”
Nàng biết gần đây Đàm Trọng An thường xuyên đến Tô Gia gặp ca ca, nên mỗi lần nàng về nhà ngoại đều lựa chọn tránh né Đàm Trọng An, trong khoảng thời gian này nàng và Đàm Trọng An chẳng qua chỉ đụng mặt hai lần, hơn nữa mỗi lần trò chuyện đều chưa tới ba câu, ai mà biết tại sao Đàm Trọng An từ hôn?
Tô Khả Phương vừa dứt lời, giọng nói lành lạnh của Phó Thần Tường lại vang lên: “Đại tẩu ta đã nói rõ ràng rồi, Đàm Trọng An từ hôn đó là chuyện của các ngươi, nếu ta nghe thấy các ngươi chửi bới đại tẩu ta lần nữa, thì đừng trách ta không khách khí!”
Phó Thần Tường mới nói xong, lưỡi liềm trong tay “Phập” một tiếng cắm vào bùng đất giữa hai chân Đàm Tiểu Liên, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.
“Aaa——” Đàm Tiểu Liên hậu tri hậu giác (*) hét lên một tiếng, chân mềm nhũn, bị dọa ngã ngồi xuống đất.
Vương Thị cũng giật nảy mình, mãi chưa tỉnh hồn cứ nhìn chằm chằm vào lưỡi liềm kém một chút nữa thì cắm vào mu bàn chân của nữ nhi, mồ hôi lạnh trên trán vã ra.
Nhìn cắm lưỡi lườm cắm trong bùn giữa hai chân Đàm Tiểu Liên, Tô Khả Phương hưng phấn mở to mắt.
Nàng vẫn luôn hoài nghi nhị thúc nhà mình có khả năng là người luyện võ, hôm nay cuối cùng có thể chắc chắn rồi, quả nhiên là hắn biết công phu!
Sau khi Vương Thị lấy lại tinh thần, vội vàng đỡ nữ nhi dậy.
“Còn chưa cút?!” Phó Thần Tường quát to.
Nương con Vương Thị dưới sự bức bách uy hiếp của Phó Thần Tường, không dám mở miệng nhục mạ Tô Khả Phương, nhưng bảo cứ thế rời đi các nàng không cam lòng.
Vương Thị nhìn chằm chằm Tô Khả Phương, thấy nàng chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, không vênh váo tự đắc, càng không đắc ý, tròng mắt không khỏi chuyển động, nói: “Tô Khả Phương, ngươi nói ngươi và cô gia nhà ta trong sạch, ta rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng... Thế này đi cô gia nhà ta và ca ca ngươi Tô Khả Bân quan hệ tốt. Nếu ngươi có thế bảo ca ca ngươi khuyên nhủ cô gia nhà ta, để cô gia nhà ta không từ hôn với Tiểu Liên, ta sẽ tin ngươi.”
Sau khi nghe xong lời này, Tô Khả Phương tức giận bật cười: “Vương Thị, hình như bà quá tăng thể diện cho mình rồi, bà có tin hay không thì liên quan gì tới ta? Dựa vào đâu ca ca ta phải khuyên Đàm Trọng An giúp các người?”
Trí thông minh của Vương Thị chỉ có vậy còn muốn gài bẫy nàng, Tô Khả Phương không biết nên cười bà ta ngu xuẩn hay nên bội phục dũng khí của bà ta đây?
“Tô Khả Phương, ngươi đừng nghĩ làm vậy vì bọn ta, mà tất cả đều là vì ngươi, nếu ngươi đồng ý bảo ca ca ngươi đi khuyên cô gia nhà ta. Vậy mới có thể chứng minh giữa ngươi và cô gia nhà ta là trong sạch, bằng không ai mà tin?” Vương Thị tận tình nói.
“Thanh giả tự thanh!” Tô Khả Phương nhìn thoáng qua Vương Thị, cười khẩy nói: “Mà có vài người trọc rồi, rửa thế nào cũng không sạch được!”
Vương Thị nghẹn, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, tức đến ngực không ngừng phập phồng, cuối cùng bùng nổ: “Tô Khả Phương, ngươi nói thật đi, việc ta và Đại Thạch có phải do ngươi động tay động chân hay không?”
Kỳ thật việc này bà ta đã sớm hoài nghi, bà ta căn bản không biết tại sao mình và Đại Thạch lại làm ra chuyện lớn đến như thế? Chỉ là chuyện này quá xấu hổ bà ta không thể mở miệng, bà ta không có mặt mũi tìm Tô Khả Phương chất vấn. Hôm nay đã náo đến nước này rồi, bà ta bất chấp tất cả.”
“Vương Thị, có phải bà bị mắc chứng vọng tưởng bị hại không?” Tô Khả Phương đoán việc đó có khả năng do Hạng Tử Nhuận động tay động chân, nhưng nàng không thể nào gọi hắn ra: “Tự kiếm cớ để đỡ bất an hay muốn lấy lại thể diện? Nếu biết xấu hổ thì đừng ra ngoài lang thang.”
Tô Khả Phương không muốn cay nghiệt như vậy, nhưng hai nương con này thật sự khiến người khác quá mệt mỏi!
Ánh mắt Tô Khả Phương lưu chuyển, một khắc sau có chút hả hê nhìn về phía Đàm Tiểu Liên: “Đàm Tiểu Liên, ngươi chắc chắn Đàm Trọng An từ hôn với ngươi bởi có quan hệ với ta, mà không phải do thanh danh ở nên ngoài của nương ngươi sao?”
Nghe vậy, Đàm Tiểu Liên như bị sét đánh, cả người rơi vào mộng.
Sao nàng ta không nghĩ đến điểm này chứ?
Sau này An ca ca muốn làm quan, nương nàng ta làm ra chuyện đồi phong bại tục đến dạng này. Nếu An ca ca cưới nàng ta, về sau nhất định sẽ bị mọi người cười nhạo, vậy nên An ca ca mới muốn từ hôn với nàng ta?
Là vậy phải không... Phải không...
“Tiểu Liên, con đừng nghe nàng nói bậy, nếu Trọng An vì chuyện của nương mà muốn hủy hôn, thằng bé đã sớm huỷ rồi!” Vương Thị khẩn trương nói.
Kỳ thật trong lòng bà ta cũng hoài nghi như vậy, nhưng mà ở trước mặt nữ nhi chắc chắn bà ta không thể nhận, nếu không nữ nhi sẽ hận bà ta đến chết không hết.
Đàm Tiểu Liên nhìn Tô Khả Phương, lại nhìn nương mình. Đột nhiên không biết nên tin ai.
“Tiểu Liên, chúng ta đi về trước, cho dù đánh bạc cái mạng già này nương cũng sẽ để con gả cho Trọng An!” Vương Thị lo lắng Tô Khả Phương lại khích bác nữ nhi, vội vàng kéo nàng ta lôi ra khỏi ruộng lúa, đi về thôn Lâm An.
Phó Nhậm Phi đứng ở sau lưng Tô Khả Phương và Phó Thần Tường, mắt hắn ta đầy phẫn hận trợn trừng nhìn Tô Khả Phương, lên tiếng mắng: “Ngươi là loại nữ nhân không biết tự kiểm điểm, ngoại trừ bôi đen làm xấu mặt nhà ta, ngươi còn làm được gì?”
Phó Thần Tường nhíu mày, đang định quát đệ đệ tính tình càng ngày càng tệ, Tô Khả Phương đã mở miệng trước.
“Ta có thể làm gì ngươi không biết sao?” Tô Khả Phương xoay người, đôi mắt tụ lại như màn sương lạnh quét Phó Nhậm Phi từ đầu đến chân: “Ngươi cúi đầu nhìn trên người mình xem, từ đầu đến chân có cái gì là tự ngươi kiếm ra không? Không có ta, ngươi có thể được nuôi dưỡng béo mập thế à? Giờ ngươi còn hỏi ta có thể làm gì, vì sao ngươi không tự hỏi xem chính mình có thể làm gì, ngươi vì cái nhà này làm được những gì? Thật sự chưa từng gặp qua kẻ nào bạch nhãn lang như ngươi, ăn của ta, mặc của ta, dùng của ta,... Đã không biết cảm ơn còn bỏ đá xuống giếng! Nếu ngươi muốn thể hiện mình có năng lực thì tự mình kiếm ăn đi ta coi nào.”
Tô Khả Phương nhịn đồ hỗn trướng này rất lâu rồi, cho tới nay nàng luôn vì không muốn khiến bà bà khó xử mà nhẫn nhịn, ai ngờ đồ hỗn trướng này chẳng những không biến mất, còn càng thêm càn quấy, nhìn nàng dễ bắt nạt nên khinh sao?
Có lẽ vì Tô Khả Phương vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng Phó Nhậm Phi khiêu khích, nên khi lời nói hung ác của Tô Khả Phương quẳng xuống kêu hắn ta tự sống một mình. Đầu tiên Phó Nhậm Phi hơi sửng sốt, sau khi phản ứng liền thẹn quá hoá giận vứt lưỡi liềm trong tay gào lên: “Tự mình kiếm sống thì tự mình kiếm sống, ngươi cho rằng ta hiếm lạ những vật này của ngươi à? Ta về nhà đổi là xong.”
“Ngươi có cốt khí như vậy thì được rồi.” Tô Khả Phương cười lạnh: “Chờ thu hoạch lúa nước xong, ngươi hãy phân gia sống một mình đi! Ngươi yên tâm, ta một hào một cắc cũng không thiếu của ngươi, ngoài lúa ra ruộng rau, ruộng khoai lang, ruộng lúa đều chia cho ngươi một phần.”
“Muốn phân gia cũng là phân ngươi ra, muốn sống một mình cũng là ngươi sống một mình!” Đột nhiên Phó Nhậm Phi đột nở nụ cười: “Tô Khả Phương, đối với chúng ta mà nói, ngươi mới là người ngoài, dựa vào cái gì muốn ta sống một mình?”
Hắn ta nhất thời xúc động, thiếu chút nữa đáp ứng nữ nhân này!
“Ngươi chắc chắn sau khi phân ta ra, ngươi có thể nuôi sống cả nhà?” Tô Khả Phương mạn bất kinh tâm (không để trong lòng, không thèm để ý) hỏi.
(*) Hậu tri hậu giác [后知后觉]:
Giải thích căn bản:
“Tiên tri tiên giác” cùng “hậu tri hậu giác”, rất đơn giản, chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, đầu tiên là tiên tri tiên giác đến cuối cùng là hậu tri hậu giác.
Giải nghĩa từ trong sách cổ:
Trước tiên phải hiểu rõ, “tri” khác với “giác”. “Tri”, chính là “tri đạo” (biết / hiểu / rõ), thuộc về lý tính. “Giác”, chính là “cảm giác”, thuộc về cảm tính. “Tri” là khách quan, “giác” là chủ quan.
Đây chỉ là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ. “Tiên tri tiên giác” nghĩa là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra rất nhanh. “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình. (Lengkeng_Sophie (dịch từ: baidu.com))