Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 120: Chương 120: Thi đồng sinh sắp đến




Tô Khả Phương ở nhà vội vàng điêu khắc đồ chơi. Triệu Kính Tân và quản gia Nghiêm Gia ký khế ước thuê cửa hàng xong, liền dựa theo yêu cầu của Tô Khả Phương tìm người sửa sang đơn giản một chút. Sau đó mới về trấn Đường Huyền.

Lữ thẩm và Đông Mai đã làm xong chao cá lăng và ruốc cá trắm cỏ. Tô Khả Phương lấy ruốc cá kim thương và đồ chơi mình điêu khắc xong đưa tới Triệu Gia, để Triệu Kính Tân mang cả tới huyện thành.

“Triệu thúc, vất vả cho thúc.” Tô Khả Phương nhìn Triệu Kính Tân gầy đi trông thấy, lòng hổ thẹn nói.

Trước kia có Húc Đông hỗ trợ còn đỡ, từ khi Húc Đông bị thương, Tô Khả Phương cũng cảm thấy bọn họ thiếu người, chờ cửa hàng ruốc cá khai trương, sẽ càng bận rộn hơn.

“Thúc thì vất vả gì?” Triệu Kính Tân cười không để ý, nói: “Cháu vội vàng điêu khắc đồ chơi, lại phải bận rộn thêm chuyện cửa hàng ruốc cá, trong nhà cũng chả thiếu việc, cháu mới là người mệt nhất.”

Trầm ngâm nửa ngày, Tô Khả Phương hỏi: “Triệu thúc, thúc thấy Lữ quản sự làm người thế nào?”

Sau khi Vương Gia xảy ra chuyện, Lữ quản sự đã bị Vương Gia cho nghỉ việc, giờ vết thương trên người Lữ quản sự chưa lành, chắc chắn chưa tìm được việc, nếu Lữ quản sự đồng ý, có lẽ nàng sẽ dùng.

Nghe Tô Khả Phương hỏi như vậy, Triệu Kính Tân ít nhiều đoán được ý tưởng của nàng, lòng vui vẻ, nói: “Phương Nhi, trước đây thúc cảm thấy Lữ Nguồn đại ca làm người không tham lam, không bợ đỡ, cộng thêm sự việc lần này của Vương Gia, thúc càng cảm thấy Lữ Nguồn đại ca là người đáng để thâm giao, nhân phẩm không cần hoài nghi.”

Lữ Nguồn, chính là tên đầy đủ của Lữ quản sự.

Đã có ý định dùng, đối với cách làm người của Lữ Nguồn, đáy lòng Tô Khả Phương cũng cân nhắc kỹ rồi. Nàng chỉ muốn biết bên cạnh Lữ quản sự còn những ai, có thành tai hoạ ngầm không?

Biết Tô Khả Phương lo lắng chuyện sau này, Triệu Kính Tân lên tiếng: “Thê tử Lữ Nguồn đại ca đã qua đời, hai nữ nhi thì xuất giá, chỉ còn một nhi tử mới chín tuổi, đang học tư thục.”

Tô Khả Phương cân nhắc một lát, nói: “Triệu thúc, trước khi thúc về huyện thành hãy đi thăm Lữ quản sự một chút. Hỏi xem nếu ông ấy đồng ý, thì đợi thương thế tốt lên hãy đến đây cùng Húc Đông phụ trách đưa hàng. Sau này, thúc và Triệu thẩm chỉ chịu trách nhiệm chuyện trong thành thôi, thúc xem vậy được không?”

“Tất nhiên là được.” Triệu Kính Tân vui vẻ đáp.

Tô Khả Phương vốn định bảo Lữ Nguồn hỗ trợ trông coi cửa hàng ruốc cá, nhưng nghĩ lại, vẫn để ông ấy và Húc Đông cùng đưa hàng thích hợp hơn, dù sao huyện thành chi tiêu tốn kém, nhi tử ông ấy muốn đọc sách, chuyển đến huyện thành quá không thực tế.

Cửa hàng ruốc cá khai trương nhỏ, lại mới mở cửa nên sinh ý bình thường miễn cưỡng duy trì chi tiêu, vợ chồng Triệu Kính Tân gấp đến mức bốc hoả, Tô Khả Phương trấn an mãi mới an tâm.

Tô Khả Phương khai trương cửa hàng ruốc cá không bao lâu, vì kỳ thi đồng sinh sắp tổ chức nên Tô Khả Bân và Đàm Trọng An từ thành Dương Phong trở về, hơn nữa Lâm Chiêu Hoành đã sớm trở lại, bọn họ ngại tiếp tục ngây ngốc ở thành Dương Phong.

Nhưng khoảng thời gian này dưới sự chỉ bảo của vị tiên sinh tính tình cổ quái, hai người được ích lợi không nhỏ, ngay cả người vốn dĩ không có bao nhiêu lòng tin với kỳ thi đồng sinh lần này như Đàm Trọng An tâm cũng dấy lên hy vọng.

Tô Khả Bân muốn tham gia thi đồng sinh, không chỉ một nhà Tô Bằng, mà toàn bộ thôn dân thôn Phong Quả đều khẩn trương. Thôn bọn họ thật lâu chưa xuất hiện tú tài, nên đối với lần thi này của Tô Khả Bân ôm hy vọng rất lớn. Chỉ ngoại trừ riêng nhà Tô Đại Tráng.

Mỗi ngày đều có hương thân đến Tô Gia lo lắng hỏi thăm tình huống của Tô Khả Bân, ngay cả mấy vị tộc lão tuổi tác rất cao cũng một ngày hai lần chạy sang, sau này vẫn do Giả Thị lo lắng mọi người làm ảnh hưởng đến trượng phu đọc sách, mà uyển chuyển khuyên bọn họ đừng tới, cả nhà mới yên tĩnh.

Tô Khả Phương nháy mắt với ca ca, cười ranh mãnh: “Ca, cả thôn đều gửi kỳ vọng cao vào ca, có phải áp lực rất lớn không?”

Tô Khả Bận trêu chọc đáp: “Đúng vậy, nếu đến lúc đó ca thật sự không thi đậu. Các hương thân kiểu gì cũng kéo tới xé xác.”

Tô Khả Phương nhìn ra ca ca không chút căng thẳng, mới dám mở lời đùa giỡn, nghe ca ca nói vậy, cũng cười theo: “Ca, đừng để bản thân bị áp lực quá lớn, chỉ cần phát huy trình độ thật sự của mình là được rồi.” Tô Khả Phương khuyên.

“Ca sẽ cố gắng hết sức.” Tô Khả Bân nói lời khiêm tốn, nhưng trên mặt nở nụ cười nắm chắc.

Tô Khả Phương vừa về tới Phó Gia, Diêu Thị liền nói với nàng: “Phương Nhi, mỗi lần khoa khảo đều có người vì trực tiếp té xỉu ở trường thi mà hỏng mất tiền đồ, mấy ngày nay chuyện khác con cứ để hết sang một bên, làm chút đồ ăn ngon cho ca ca con bồi bổ cơ thể. Để ca ca con mang theo trạng thái tốt nhất tiến vào trường thi.”

“Nương, con biết rồi ạ.” Lòng Tô Khả Phương ấm áp, khuyên nhủ: “Nương cũng đừng quá lo lắng.”

Nghe Diêu Thị nhắc nhở, Tô Khả Phương thật sự điều chỉnh tăng dinh dưỡng bữa ăn của Tô Khả Bân, mỗi sáng sớm đều là một chén sữa dê và một quả trứng gà, ngoài ra còn một chén cháo gà xé, giữa trưa và buổi tối thì thay đổi đa dạng món ăn chay mặn kết hợp, bữa ăn khuya là một chén cháo gạo nếp hoặc cháo cá dưỡng dạ dày.

Không chỉ Tô Khả Bân, dinh dưỡng bữa ăn hai nhà Tô Phó đều theo Tô Khả Bân tăng lên, chờ đến khi Tô Khả Bân tham gia khoa khảo, hai nhà đều béo lên một vòng.

Kỳ thi đồng sinh cử hành ở thư viện Tử Phong, nên Tô Khả Bân được nhắc đến huyện thành trước hai ngày.

Tô Khả Phương sớm nhờ Triệu Kính Tân thuê hộ một ngôi viện trong thành, tiện cho Tô Khả Bân đặt chân. Tô Khả Bân vốn định để Đàm Trọng An ở chung, nhưng Tô Khả Phương không đồng ý, bởi mấy ngày tới nàng muốn ở đó cùng đại tẩu chăm sóc ca ca một ngày ba bữa.

Hôm mấy người Tô Khả Bân đến huyện thành, cả thôn đều đi tiễn, hiện trường vô cùng hoành tráng.

Triệu Kính Tân thuê viện nên biết ngày mấy người tới. Khi huynh muội Tô Khả Phương vào viện, sân đã quét sạch sẽ, củi lửa và nước sạch đều chuẩn bị đầy đủ, ngay cả giường chiếu cũng được trải xong.

“Ca rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, muội và đại tẩu ra ngoài mua thức ăn về.” Tô Khả Phương nói xong liền dẫn Giả Thị ra cửa.

Lần đầu tiên Giả Thị tới huyện thành, vừa thấy đường cái phồn hoa náo nhiệt, lòng liền bắt đầu bồn chồn thấp thỏm không yên. Nhưng nghĩ đến phu quân sắp tham gia khoa khảo, vội điều chỉnh cảm xúc theo sát sau lưng Tô Khả Phương, tránh để bị lạc.

Đầu tiên Tô Khả Phương dẫn Giả Thị đến tiệm may mua cho ca ca hai bộ quần áo. Thời tiết cuối tháng tám sáng sớm hơi lạnh, ca ca không mang áo thu, sắp thi rồi ngộ nhỡ bị nhiễm phong hàn sẽ phiền toái.

Hai người ra khỏi tiệm may, đang định qua đường mua chút thức ăn về, thì gặp phải Tần Thị.

Nhìn thấy bà ta, sắc mặt hai người đều lạnh lẽo, tính vòng qua bà ta đi hướng khác, ai ngờ cơ thể to béo của Tần Thị chuyển động, chặn đường các nàng.

“Tần Thị, bà làm gì đấy?” Giả Thị tức giận quát hỏi.

Tần Thị bày bộ dạng dữ tợn trừng hai người, chất vấn: “Tô Khả Phương, Giả Thị, nhi tử của ta còn đang ở trong lao chịu tội, dựa vào cái gì Tô Khả Bân có thể nở mày nở mặt tham gia khoa khảo?”

Ánh mắt Tô Khả Phương lạnh lẽo: “Tần Thị, Tô Đại Tráng vào tù là trừng phạt đúng người đúng tội, sao bà không tỉnh ngộ đi, tới tìm chúng ta gây phiền toái làm gì? Bà ngại Tô Đại Tráng không đủ thảm sao?”

Nếu như bà già này dám ngăn cản ca ca nàng vào trường thi, nàng nhất định sẽ nghiền xương bà ta thành tro!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.