Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 72: Chương 72: Tin tưởng?




Hạng Tử Nhuận kéo tay nàng xuống, gương mặt tuấn tú đùa cợt xích gần thêm, cách mặt nàng gần trong gang tấc liếc mắt đưa tình: “Ngồi gần thế này mới nhìn rõ nè.”

“Ai thèm nhìn huynh chứ?” Mặt Tô Khả Phương nóng lên như bị bỏng vội rút tay ra khỏi tay hắn.

Bị hắn trêu chọc như vậy, cảm xúc vừa dâng lên trong lòng nàng đã sớm bị thổi tới sao Hoả luôn rồi.

“Sắc trời không còn sớm, ta phải về đây.” Nàng nói xong liền đứng lên muốn đi ra ngoài.

“Chờ một chút!” Hắn đưa tay kéo nàng lại.

“Buông ra, đừng quên ta là phụ nữ đã có chồng!” Nàng kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn tay hắn.

Thấy nàng cố gắng phân rõ giới tuyến với mình, Hạng Tử Nhuận vừa bực mình vừa buồn cười, sao nha đầu này lần nào cũng chậm nửa nhịp vậy?

“Nếu ta nói ta không ngại thì sao?” Hắn cố ý khinh bạc đưa ngón trỏ ra ngãi ngãi cằm nàng, giả bộ phóng túng, đôi mắt thâm thuý nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Ta để ý!” Tô Khả Phương đẩy bàn tay thiếu quy củ của hắn ra, lườm, biết hắn cố ý đùa nàng.

Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng khôi phục tinh thần phấn chấn, Hạng Tử Nhuận mới thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Ta có chính sự muốn nói với cô.”

“Chuyện gì?” Nàng tà nghễ liếc hắn.

“Nhắc nhở ca ca cô cách xa Diệp Mậu Dương một chút.” Mặt Hạng Tử Nhuận đột nhiên rất nghiêm túc.

Tô Khả Phương hơi nhăn lông mày: “Diệp Mậu Dương là ai?”

“Viện trưởng thư viện Tử Phong.”

Tô Khả Phương biến sắc: “Tại sao phải cách xa ông ta, Diệp Mậu Dương có thân phận gì?”

“Cô đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại khuyên ca ca cô cách xa ông ta ra, ông ta không phải hạng người tốt đẹp gì đâu.”

Hạng Tử Nhuận không muốn nhiều lời, nếu không phải nể mặt nàng, hắn căn bản không muốn ở lúc nguy hiểm thế này ra mặt nhắc nhở.

“Huynh có chứng cớ gì mà nói ông ta không phải người tốt?” Tô Khả Phương chăm chú nhìn chằm chằm hắn, trong mắt mang theo chất vấn.

“Tin tưởng ta, ta vì tốt cho cô!” Hắn không thể giải thích nhiều.

“Ca ca ta nói viện trưởng đối với ca ca rất tốt mà.”

Nghe khẩu khí của ca ca, nàng cảm nhận được ca ca rất sùng bái viện trưởng, chẳng những giới thiệu công việc cho ca ca, bình thường cũng chiếu cố ca ca rất nhiều, sao lại là người xấu chứ?

Hạng Tử Nhuận nhíu mày kiếm: “Cô không tin tưởng ta sao?”

“Huynh không nói nguyên nhân, sao ta có thể tin tưởng huynh?” Tô Khả Phương hơi dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, ta cũng không quen huynh.”

Hạng Tử Nhuận tức giận bật cười: “Cô nói cô không quen ta hả?”

Từng dắt tay, từng ôm qua, thế mà dám nói không quen hắn hả!

Tô Khả Phương ngẩng đầu nhìn hắn, ý tứ không cần nói cũng rõ.

Hạng Tử Nhuận chán nản: “Có phải cô cảm thấy ta giống người xấu không?”

“Huynh sống ở thâm sơn cùng cốc không dám gặp người, ai mà biết được huynh là ai?” Nàng nghĩ một đằng nói một nẻo.

Thật ra nàng giận hắn luôn nói một nửa, giữ lại một, khiến tâm trạng nàng bất an.

Nàng chưa từng tiếp xúc với Diệp Mậu Dương, đương nhiên sẽ tin tưởng hắn hơn rồi, nhưng ca ca không quen Hạng Tử Nhuận, không có bằng chứng, tại sao ca ca nàng phải hoài nghi ân sư của mình?

Biết nàng khẩu thị tâm phi, nhưng Hạng Tử Nhuận không có cách khác, nghĩ tới Diệp Mậu Dương, mắt hắn hơi chìm xuống, xem ra phải nghĩ biện pháp khác khiến cho Tô Khả Bân cách xa Diệp Mậu Dương!

“Cô không tin ta thì thôi, sắc trời không còn sớm, để ta mở cửa đưa cô về.” Hắn nói xong ra mở cửa sân.

Tô Khả Phương nhìn hắn, im lặng đi ra ngoài, hắn thì không gần không xa đi sau lưng nàng.

Đi đến đầu ngõ, Hạng Tử Nhuận dừng lại, thấp giọng dặn dò: “Về đi, lần sau tối đừng đi lung tung trên đường cái một mình.”

Tô Khả Phương ngước mắt nhìn hắn, chần chờ một lát, mới lên tiếng: “Cảm ơn chuyện huynh nhắc nhở, vừa nãy chỉ là lời tức giận thôi, hi vọng huynh chớ để trong lòng.”

Nàng không phải loại người không biết tốt xấu, nàng biết hắn vì tốt cho ca ca nàng mới nhắc nhở nàng.

Tính tình nóng nảy của nàng đã sớm bị sư phụ mài nhẵn, những mỗi lần gặp hắn, nàng lại nhịn không được muốn bùng nổ.

Khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Hạng Tử Nhuận nhu hoà hơn mấy phần: “Ta biết mà, cô mau về đi.”

Tô Khả Phương nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, tuy rằng ánh sáng trong ngõ nhỏ lờ mà lờ mờ không thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng nàng biết hắn thật sự không giận nàng.

“Luyến tiếc ta sao? Vậy đêm nay lưu lại đi.” Hắn đột nhiên ghé vào tai nàng, trêu tức nói.

“Lưu lưu cái đầu huynh!” Tô Khả Phương dẫm lên chân hắn, đỏ mặt chạy đi.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy trối chết, mắt Hạng Tử Nhuận nhiễm lên ý cười, một khắc sau sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Đi ra!” Hạng Tự Nhuận âm lãnh quát, đồng thời một ám khí từ trong tay áo bay về phía sau lưng.

“Chậc chậc chậc, thì ra Hạng sư huynh thích kiểu này, trách không được nhiều cô nương mỹ mạo trẻ tuổi như vậy mà huynh không thèm liếc một cái.” Một thiếu niên cầm quạt bước ra từ chỗ góc tường tối tăm, tuy quạt đã bị ám khí rạch rách, nhưng không làm mất khí chất phong lưu lỗi lạc của hắn.

Ánh mắt thiếu niên nhìn chằm chằm vào phương hướng Tô Khả Phương biến mất, đôi mắt tràn đầy hưng phấn, giống như phát hiện ra tin bát quái lớn động trời.

Hạng Tử Nhuận không để ý đến lời trêu chọc của hắn, mặt lạnh trở về nhà.

“Ai da, Hạng sư huynh, chờ đệ một chút!” Trước lúc Hạng Tử Nhuận đóng cửa viện một giây, thiếu niên lách mình vào kịp.

Dương Gia, đám người Triệu Kính Tân thấy Tô Khả Phương trở về, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

“Phương Nhi, cháu nói tối mới về, nhưng không ngờ cháu về trễ như vậy.”

“Tiểu thư, ngày mai phải trở lại trấn, cần mang thêm gì về không ạ? Giờ ta đi mua còn kịp.” Húc Đông nói.

“Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng, nhưng cháu muốn ở lại thành thêm một ngày nữa.” Tô Khả Phương cân nhắc nói.

Hạng Tử Nhuận nói phải cách xa Diệp Mậu Dương, vậy chắn chắn ông ta có vấn đề, không nhắc nhở ca ca một tiếng, nàng không thể yên tâm trở về.

Việc liên quan đến viện trưởng thư viện Tử Phong, vì lý do an toàn, Tô Khả Phương không đến thư viện tìm Tô Khả Bân, mà tối hôm sau ở chân núi chờ ca ca.

“Phương Nhi, sao muội còn chưa trở về trấn, đêm hôm khuya khoắt một mình muội chạy đến đây làm gì? Rất nguy hiểm đó muội có biết hay không?!” Tô Khả Bân vừa gặp muội muội mình liền khiển trách.

“Ca, muội có việc nhất định phải nói cho ca, ngày mai muội sẽ về trấn.” Tô Khả Phương ngắt lời Tô Khả Bân, đến gần tai ca ca thấp giọng nói.

Tô Khả Bân nhướng mày: “Muội nghe ai nói chuyện này?”

“Ca, ca đừng quan tâm là ai nói, muội chỉ không muốn muốn ca xảy ra chuyện!” Tô Khả Phương nhìn ca ca, nhỏ giọng nói.

“Phương Nhi, chắc chắn muội bị lừa, việc này ca sẽ không tin!” Tô Khả Bân xụ mặt trảm đinh đoạn sắt nói.

Cũng không biết ai cố ý nói huyên thuyên trước mặt muội muội, làm xấu danh dự Diệp viện trưởng.

“Ca, người nọ sẽ không gạt muội!” Tô Khả Phương thấy ca ca quả nhiên giống trong dự liệu, không chịu tin tưởng mình, dừng một lát, giọng mang cầu khẩn nói: “Ca, mặc kệ ca tin hay không tin lời muội, muội chỉ hi vọng ca có thể cẩn thận chú ý mọi việc, có được không?”

Nàng biết muốn ca ca lập tức hoài nghi Diệp Mậu Dương là chuyện không thể, chỉ có thể lùi một bước, nhắc ca ca lưu tâm một chút để không dễ dàng bị người khác mưu hại.

Tô Khả Bân nhìn mặt muội muội nghiêm túc, cảm thấy hơi nghi ngờ, muội muội không phải loại người chuyện bé xé ra to, nàng trịnh trọng chạy tới nhắc nhở chính mình như vậy, có phải do thật sự phát hiện điều gì hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.