Hắn chỉ biết, người kia trong miệng Chương Viêm không bằng rác thải, còn đối với Ôn Hành Vũ, hắn đem người nọ thành tâm can của hắn, chính là máu chảy trong tim hắn.
Chất lỏng lạnh lẽo bị đẩy vào bên trong huyết quản, Ôn Lưu Tình nhắm mắt, mi mắt rất mỏng, thờ ơ tựa như can tâm tình nguyện tiếp nhận dòng chất lỏng đang được đưa vào người mình. Cảm giác đau truyền đến, lông mi dài như cánh bướm khẽ động, Ôn Hành Vũ đứng ở bên cạnh không nhịn được nhắc nhở y tá: “Cô đâm kim động tác nhẹ một chút.” Em ấy sợ đau- tất nhiên câu nói phía sau đã được hắn thức thời mà nuốt ngược trở lại.
Ôn Lưu Tình nghe thanh âm quen thuộc bên cạnh, mở mắt ra, Ôn Hành Vũ lập tức quay đầu đi ra hướng khác.
Chờ y tá rời đi, Ôn Hành Vũ mới đến gần, cúi đầu đánh giá Ôn Lưu Tình, hắn mím môi một cái, chậm rãi lấy hơi, thấp giọng hỏi: “Thân thể của em đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Hành Vũ nhớ tới thời điểm đàm phán với Chương Viêm biểu tình của đối phương ngày đó chính là rất khinh thường, như đang tùy tiện ném đi một kiện rác thải.
Chương Viêm cười hắn ngốc, nhẹ nhàng ném câu nói tiếp theo: “Anh chắc là mình muốn cái phế vật kia? Nhưng cả người cậu ta đều bị tôi chơi hỏng rồi.”
Ôn Hành Vũ lúc đó căn bản không rảnh bận tâm lời nói thực hư không rõ của Chương Viêm. Hắn chỉ biết, người kia trong miệng Chương Viêm không bằng rác thải, còn đối với Ôn Hành Vũ, hắn đem người nọ thành tâm can của hắn, chính là máu chảy trong tim hắn.
Hắn giành lại được thì đắc ý vênh váo, hắn vẫn cho là nhiều năm như vậy Ôn Lưu Tình nhất định sống rất tốt. Tại lúc hắn khốn cùng chán nản liền ôm ti vi coi video của hai người lưu lại, muốn nhìn một chút xem Omega đã từng là giấc mộng của bản thân hắn... hiện thực còn tồn tại hay không.
Hắn đem Ôn Lưu Tình của quá khứ mà tưởng niệm. Thậm chí ngay cả lần trước gặp lại, hắn còn cho rằng Ôn Lưu Tình muốn leo lên người hắn nhằm đạt được dã tâm mà cậu theo đuổi. Người này vốn là như vậy phải không? Trong mắt chỉ có lợi ích, vì mục đích không để ý hết thảy.
Tại sao lại sẽ biến thành như bây giờ?
Cái người luôn mang tư tưởng ích kỷ cùng giả dối, tại sao đem mình làm thành bộ dạng này?
Ôn Hành Vũ chống tay ở hai bên thân thể Ôn Lưu Tình, cả người nghiêng về phía trước ép xuống, gấp gáp mà áp sát. Hắn hỏi: “Em có biết hay không, khả năng cao là sau này bản thân không còn cách nào mang thai được nữa?”
Ôn Lưu Tình lông mi run rẩy, mi mắt chợt khép rồi lại mở ra, bên trong con ngươi cậu là hình ảnh gương mặt ngột ngạt của Ôn Hành Vũ. Cậu chỉ liếc nhìn, dịch ra tầm mắt, lông mi trên dưới giao nhau, cậu nói: “Tôi biết.”
“Tại sao?”
“Khoang sinh sản của tôi quá hẹp quá mỏng, không giữ được đứa nhỏ, tổng cộng bốn hài tử, đều bị sảy mất.”
Thanh âm cậu thực bình thản, nghe không ra vui buồn, thái độ lạnh lùng của cậu làm Ôn Hành Vũ khiếp sợ. Một lần nữa đem Ôn Lưu Tình nhìn kĩ từ trên xuống dưới, tự hắn cảm nhận được hàn ý xót xa cùng đau đớn tràn ngập cơ thể.
Mùa đông lớp 12, để làm căn nhà gỗ nhỏ ấm hơn, trên tấm gỗ Ôn Hành Vũ ôm một bộ chăn dày trải ra làm thành chiếc giường êm êm. Ôn Lưu Tình bị hắn đặt ở đó. Quần áo quăng ở một bên. Toàn thân tản ra mùi vị câu dẫn người, Ôn Hành Vũ đem cậu lật qua, cắn vào bờ vai cậu, lôi kéo chăn dày đắp lên cho cậu và cả hắn.
Ôn Hành Vũ chui vào trong chăn, thuận theo cơ thể Ôn Lưu Tình hôn từ xương vai đi xuống, liếm rồi xoa eo nhỏ mảnh mai. Nghe âm thanh động tình của người thương, không kiềm chế được đem chăn xốc lên, ôm vai Ôn Lưu Tình xoay cậu lại đối diện ánh mắt của hắn, nâng eo cậu, dùng mũi nhẹ nhàng vây quanh cái bụng mềm mềm, từ phía trên hạ xuống một cái lại một cái hôn kéo dài.
Hắn nâng niu nói: “Thân thể em không tốt, anh cũng không tham lam, một đứa bé là được rồi. Lưu Tình! sinh cho anh một hài tử nhỏ đi.”
Ôn Hành Vũ lúc ấy “Khà khà” cười khúc khích, ôm lấy Ôn Lưu Tình, đem mặt dán lên bụng cậu.