“Chồng trước của em chết rồi.”
Chương Viêm dừng xe ở cửa hội sở, đêm nay uống có chút nhiều, gã dựa vào trong xe, ý thức mơ hồ.
Trước đưa chìa khóa cho tài xế, hắn nhắm hai mắt đối tài xế nói địa điểm.
Xe di chuyển, Chương Viêm hô hấp đột nhiên hơi ngưng lại, Alpha trời sinh đối với đồng loại có cảnh giác, hắn há miệng: “Ngươi là ai?” Ba chữ vừa ra, cửa xe “Ca” một tiếng. Chương Viêm kiên cường chống đỡ ngồi vững, liền nghe lái xe chậm rãi nói: “Chương tiên sinh, mười năm trước vụ án làm nhục một loạt omega ngươi có còn nhớ?”
Vẻ mặt Chương Viêm cứng lại, hắn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:“ Ngươi đến tột cùng là ai?”
Alpha đội mũ đeo khẩu trang không hề trả lời, xe chạy qua giao lộ, hướng vùng ngoại ô. Chương Viêm giãy dụa muốn thoát ra, lại phát hiện giờ khắc này so với vừa nãy động tác càng vất vả.
Gã thở hổn hển, trơ mắt nhìn ngoài cửa xe từ lầu cao san sát đổi thành bãi phế thải bỏ đi, chiếc xe dừng ở ngoài một nhà xưởng cũ nát bỏ đi. Cửa sau xe từ ngoài mở ra, Chương Viêm nheo mắt lại nhìn phía trước trừ bỏ bóng tối ra thì không có gì khác, còn chưa kịp phân biệt, cổ áo bị một bàn tay mạnh mẽ tóm chặt, cả người hắn đều bị túm đi, ngã xuống đất, một đường bị bắt kéo vào.
Thân thể tiếp đất, bụi bặm bay mù mịt, Alpha mang khẩu trang đứng trước mặt gã, tựa hồ biết thừa ý định gọi người giúp của gã, cúi người một cái liền đoạt đi điện thoại di động trong túi gã. Người nọ gắt gao nhìn chằm chằm Chương Viêm, nếu ánh mặt là một thanh đao, Chương Viêm e là đã sớm bị ngàn đao băm thây.
Đối phương nói: “Năm đó người tham dự cơ hồ cũng đã biến mất hết, hiện tại đến phiên ngươi.”
Tình trạng giấc ngủ của Ôn Lưu Tình luôn không sâu, lục tục bị ác mộng dọa tỉnh mấy lần, cuối cùng bị Ôn Hành Vũ dùng sức mà ấn vào trong ngực, ngửi được hơi thở quen thuộc, cậu mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Bọn họ ôm nhau suốt một đêm. Ngày thứ hai, Ôn Hành Vũ bị chuông điện gấp gáp làm tỉnh, hắn nhấn tắt âm, nhanh chóng tiếp cuộc gọi, liếc mắt nhìn Ôn Lưu Tình, sau đó nhẹ giọng rời giường.
Hắn đi tới ban công, dựa vào lan can, nhìn chăm chú Omega đang còn cuộn tròn trong chăn ở trên giường.
Ôn Hành Vũ thấp giọng: “ Điều tra Chương Viêm có kết quả?” Người bên kia đầu dây điện thoại thoáng chần chừ: “Ôn tiên sinh, Chương Viêm.... gã.... đã chết.”
Ôn Hành Vũ sửng sốt, hắn siết chặt điện thoại di động, khớp tay trở nên trắng bệch, cổ họng phát ra âm thanh lạnh lẽo, hắn hỏi: “Chết như thế nào?”
“Sáng sớm hôm nay lực lượng cảnh sát tiếp nhận một vụ án, nói tại phía tây ngoại ô khu lão hán, bên trong nhà xưởng bỏ hoang phát hiện một bộ thi thể bị tách rời, tôi nhận được tin, các bộ phận đều không có thiếu hụt, tứ chi được chắp vá lại, khuôn mặt dữ tợn, tựa hồ là khi còn sống bị chặt đứt tay chân trước tiên, cuối cùng mới là đầu.”
Ôn Hành Vũ nhíu mày lại, người trên giường động đậy, tựa hồ muốn tỉnh, Ôn Hành Vũ vội vã nói một câu gặp mặt đàm luận, sau đó cúp điện thoại.
Hắn từ ban công đi vào, tay phải đút trong túi quần, cúi đầu nhìn Ôn Lưu Tình, thấp giọng nói: “Tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ nữa, về điểm này một động tác nhỏ của em tôi còn không biết sao?”
Ôn Lưu Tình mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp đẽ tất cả chỉ có hình ảnh hắn, tâm trạng chợt thỏa mãn, hừ một tiếng, thân thủ đem Ôn Lưu Tình lôi khỏi chăn: “Đi thôi, đánh răng đi, ra ăn cơm.”
“Tôi không muốn ăn.”
“Ở nơi này, bên cạnh tôi em không có tư cách nói không.”
Ôn Hành Vũ nói xong câu này, liền lập tức nhận ra mình lỡ lời, thức thời ngậm miệng, dư quang chỉ nhìn chằm chằm biểu tình Ôn Lưu Tình.
Ôn Lưu Tình ngẩn người, sau đó cúi đầu, tự giễu nở nụ cười, cậu không lên tiếng, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Ôn Hành Vũ một lần, trực tiếp hướng phòng vệ sinh mà đi.
Ôn Hành Vũ đi theo phía sau cậu, nhìn cậu đem cửa mở ra, tiếng nước ào ào vang vọng, Ôn Hành Vũ nghiêng người dựa trên khuôn cửa, Ôn Lưu Tình ngậm một ngụm nước, kem đánh răng vị bạc hà tràn ngập trong cổ họng. Ôn Hành Vũ cúi đầu quan sát người trong gương, trầm mặc vài giây, hỏi cậu: “Vừa nãy em sinh khí sao?”
Ôn Lưu Tình tiếp tục đánh răng, không ngẩng đầu. Ôn Hành Vũ ôm cánh tay, biếng nhác đi tới bên người Ôn Lưu Tình, xoay mặt cậu qua, đưa tay chạm vào gò má cậu, đáy mắt tâm tâm niệm niệm duy chỉ hình bóng cậu, cẩn thận nói: “Chồng trước của em chết rồi.”
Phụt một cái, toàn bộ bọt kem đánh răng phun vào mặt Ôn Hành Vũ. Ôn Hành Vũ bình tình không sinh khí. Ngược lại Ôn Lưu Tình một bộ khiếp sợ, cậu đẩy hắn ra, quay người mở vòi nước, tiếp tục súc miệng, cố bình tĩnh là thế thì vai vẫn run rẩy, sặc nước không ngừng mà ho khan. Ôn Hành Vũ đứng ở phía sau cậu, sắc mặt không thay đổi đi tới cầm lấy khăn mặt, thấy cậu không nhúc nhích, nắm chặt khăn mặt, ôm eo Ôn Lưu Tình, đem người mang tới trong lồng ngực của mình, phủ ở bên tai của cậu hỏi: “Đau lòng?”
Ôn Lưu Tình không nói lời nào, Ôn Hành Vũ đem cậu siết chặt hơn, nắm cằm cậu, nếm một chút vị bạc hà đọng lại ở đôi môi cậu. Hắn đối diện Ôn Lưu Tình nói: “Đau lòng cũng vô dụng, em bây giờ....
Ôn Lưu Tình ngắt lời hắn, rất tự nhiên bình tĩnh lại, xốc lên mí mắt, lông mi thật dài hiện ra: “Chết như thế nào?”
Ôn Hành Vũ sững sờ, hắn phát hiện trên mặt Ôn Lưu Tình không có bất kỳ biểu tình gì, tựa hồ Chương Viêm đã chết kia không có quan hệ với cậu, hắn chần chờ nói: “Chết ở tây ngoại ô khu lão hán, sống sờ sờ mà bị chặt đứt lìa tay chân cùng đầu.”
Ôn Lưu Tình khẽ run, Ôn Hành Vũ mắt không chớp một cái dõi theo cậu, khóe miệng Ôn Lưu Tình hơi giương lên, Ôn Hành Vũ nghe ra âm thanh giễu cợt: “Rốt cục đến phiên anh ta rồi.”