Hãn Tướng Lầu Bốn

Chương 1: Chương 1




“Lưu Dư hình như tớ nghe nói lầu 4 bây giờ chưa có ai ở phải không? ”

Tinh Vu Hiểu tìm Lưu Dư hỏi.

“Ừm! Mà tại sao lại hỏi tớ việc này ?”

Lưu Dư gật đầu nói

“Không có ai muốn thuê sao ?”

Tinh Vu Hiểu lo lắng hỏi

“Làm sao lại không có ! ”

Lưu Dư nói

“Thế thì tại sao lại bỏ không?”

Tinh Vu Hiểu không giải thích được nhìn sang Lưu Dư

Lưu Dư bỗng nhiên cười thần bí nói :

“Bởi vì tớ muốn để lại cho người có duyên”

Nàng cười nói.

“Người có duyên ? Là có ý gì?”

Vu Hiểu ngẩn ngơ vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng.

“Cậu không cảm thấy ở chỗ chúng ta tầng trên cùng có chút thần bí sao?” Lưu Dư đột nhiên vẻ mặt hưng phấn quay sang Vu Hiểu nói

“Thần bí chỗ nào ?”

Vu Hiểu vẫn vẻ mặt mờ mịt quay sang

“Những nữ nhân từng ở lầu 8 đều lại gả cho những nam nhân thuê nơi này” Lưu Dư vẻ mặt thành thật công bố đáp án.

Vu Hiểu ngẩn ngơ suy nghĩ một chút, lúc này mới ngạc nhiên trợn to hai mắt:

“Cậu không nói thì tớ cũng không để ý, đúng là thế thật”

Lưu Dư lộ ra vẻ mặt rất đắc ý!

“Bây giờ hiện tại trong chung cư này ngoại trừ Tuyết Nhan ra thì mọi người ai cũng có đôi có cặp. Cho nên vì Tuyết Nhan cùng Tiểu Khiết, về khách thuê lầu 4 tớ nhất định phải cẩn thận lựa chọn” nàng nói.

Vu Hiểu chớp mắt nhìn nàng, bừng tỉnh hiểu vấn đề Lưu Dư muốn làm gì.

“Tớ cũng không biết cậu trừ nghề nghiệp là chủ cho thuê nhà, còn kiêm thêm làm cả bà mối!”

Nàng cười chế nhạo

“Chớ có nói đùa”

Lưu Dư phất tay cười nói.

“Đúng rồi, cậu tìm tớ có chuyện gì sao ?” Nàng trở lại chuyện chính.

“Lão công của tớ có một vị bằng hữu rất tốt, từ Mỹ về đây tham dự hôn lễ của chúng tớ, nên lão công nhà tớ muốn hỏi cậu thật sự nếu lầu bốn không có người ở thì có thể hay không cho bạn hắn ở tạm vài ngày ?”

Vu Hiểu nói. Bọn họ cuối tuần sau sẽ kết hôn.

“Bạn hắn không thể đi ở khách sạn sao?”

Lưu Dư nhẹ nhàng mà nhăn mày nói. Nàng đã muốn đem lầu bốn để lại cho chồng tương lai của Tuyết Nhan.

Tinh Vu Hiểu như có điều suy nghĩ nhìn nàng mặt có chút biểu tình :

“Lưu Dư có chuyện này tớ muốn nói với cậu nhưng cậu đừng nói với những người khác”

Nàng do dự mở miệng nói.

“Chuyện gì ?”

Lưu Dư hoài nghi hỏi

“Tớ nghe nói bạn của Viên Diệp, ngoài việc tới tham dự hôn lễ của chúng tớ, còn tới nơi này với mục đích khác”

“Mục đích gì ?”

“Nghe nói nam nhân kia biết Tuyết Nhan, hơn nữa tớ nghe nói Tiểu Khiết rất có thể là con gái của hắn”.

“Cái gì ? Chuyện đó là thật hay giả ?”

Lưu Dư hứng thú nói

“ Cậu từ đâu mà biết được, hai người bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

“Tớ cũng không biết”

Vu Hiểu lắc đầu nói

“Bất quá nghe Viên Điệp nói bằng hữu của anh ấy là cảnh sát hình sự rất nổi tiếng, rất nhiều người gọi hắn là “cảnh kiêu hãn tướng” , hẳn hắn cũng không phải người thường ”

“Nhưng cảnh sát đánh lão bà đã từng xảy ra trên báo đó sao, Tuyết Nhan không phải vì thế mà rời đi chứ ?”

Lưu Dư phát huy trí tưởng tượng nói

“Này…”

Vu Hiểu cũng nhăn mặt nói

“Mình cũng không biết ”

Một nam một nữ như tranh vẽ thanh thản ngồi trong quán cà phê. Trên bàn thủy tinh hai tách cà phê một cái gạt tàn cùng một quyển tạp chí, hai người thoạt nhìn như 1 đôi tình nhân soái ca xứng cùng mỹ nữ, nhưng là…

“Ngươi xác định tin tình báo không sai chứ ?” nam nhân dập tắt điếu thuốc trong tay, bưng cà phê trước mặt lên uống 1 hớp nói.

“Đã xác định” nữ nhân ưu nhã nhìn hắn khẽ mỉm cười

“Rất tốt, như vậy theo kế hoạch mà tiến hành. Lần này phải là bắt được những người đó, điều tra trong mấy năm qua không tìm được sơ hở trong âm mưu của chúng” nam nhân mỉm cười nói biểu hiện trên gương mặt không chút gợn sóng.

“Cẩn thận một chút” nữ nhân lật vài trang tạp trí giống như là đang nói chuyện gia đình rất nhàn nhã.

“Nếu như tình báo nói không sai thì cả đám họ đều là cao thủ giết người”

“Ta biết”.

“Còn có 1 chuyện trọng yếu mà ngươi cần biết” nữ nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chuyện gì?”

“Sát thủ không nhất thiết phải là nam nhân”

Namnhân mỉm cười

“Ta biết, đối với nam nhân thì tuyệt không khách khí nhưng đối với nữ nhân có mỵ lực giống như ngươi lại càng phải đề phòng”

Mỹ nữ dịu dàng cười 1 tiếng

“Lời khen ngợi của ngươi ta xin nhận”

Thời gian đã gần nửa đêm, nơi này tràn ngập bóng tối, một mảnh tĩnh lặng tràn ngập cả đất trời. NewYork là nơi tập trung tụ tập của rất nhiều loại tội phạm .

Nhưng từ đầu năm 1970 có nhiều người làm những nghề nghiệp khác nhau di cư dến đây khiến cho thành phố này “thiên đường” của dân nhập cư

Ở phía đông thành phố có công viên trung tâm, ở phía tây thì có 1 con sông nhỏ có nhiều nhà hàng, các quán cà phê san sát nhau nằm ở 4 phía.

Hơn nữa còn có những viện bảo tàng , rạp hát nằm san sát nhau tạo nên một không gian tĩnh lặng nhưng lại vô cùng tuyệt mĩ .( bee k hiểu tác giả cho đoạn này vào có dụng ý j nữa!hic —- Liên :Mi khờ lắm, đây là nói về lịch sử hình thành và quá trình phát triển của New York, bối cảnh đầu của truyện ))

Nhưng bên trong sự tĩnh lặng ấy, lại đang có 1 phi vụ giết người vô cùng tàn khốc. Lâm Tuyết Nhan mặt không chút gợn sóng cùng với đồng bọn tiến vào bên trong khu nhà cao cấp.

Khi tiến vào bên trong nàng cùng đồng bọn lập tức chia làm 2 ngả, đồng bọn chịu trách nhiệm giết người còn nàng thì chịu trách nhiệm gỡ những máy nghe trộm đã cài sẵn trong tòa nhà từ trước nhằm đề dấu vết sẽ được lưu lại cho cảnh sát. Nàng không nhớ rõ mình đã làm việc như thế này tổng cộng bao nhiêu lần hay là đã làm trong bao nhiêu năm rồi. Việc duy nhất nàng nhớ được hay là không thể nào quên là khi nàng lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ thì nghe thấy đồng bọn giết đối phương, đối phương kêu lên những tiếng thảm thiết cùng với máu tươi bắn vào mặt nàng, cái cảm giác kinh hãi ấy nàng không cách nào quên đi được.

Nàng là thành viên của 1 tổ chức sát thủ, từ khi nàng có thể nhớ thì đã ở trong tổ chức này, nàng không biết cha mẹ mình là ai chỉ biết rằng nếu như nàng không nghe lời, thì nàng sẽ không có cơm ăn, còn bị nhốt ở trong 1 gian phòng tối tăm bẩn thỉu.

Vì muốn có cơm ăn, vì không muốn trải qua cảm giác bị bóng tối vây quanh. Nàng liều mạng học hết thảy. Chỉ tiếc về võ thuật nàng không có tuệ căn nên bị tổ chức coi là đồ vô dụng cho đến khi nàng bộc lộ ra khả năng về điện tử truyền tin thì sự tồn tại của nàng mới được tổ chức nhìn nhận. Nếu không phải như vậy thì không chừng nàng đã chết từ nhiều năm trước. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như ban đầu nàng thật sự vô dụng mà bị tổ chức giết đi thì cũng không phải là chuyện không tốt. Để nàng không phải hại người không phải sao?

Nàng là 1 thành viên của tổ chức sát thủ, chính tổ chức đã nuôi nàng khôn lớn nhưng nàng cũng đã “bất đắc dĩ” hại chết không ít người điều này càng không thể thay đổi được. Nếu nàng cảm thấy hối hận, cảm thấy có ý nghĩ phản bội tổ chức thì tuyệt nhiên chỉ có nước chết mà thôi. Song với nàng cái chết “nhẹ tựa lông hồng” nhưng cũng có những cái chết nặng “tựa thái sơn”, nàng tuyệt không muốn chết mà có ích gì.

Ít nhất khi nàng còn sống thì phải làm được 1 việc không thẹn với lương tâm, không bị bên ngoài khống chế bản tính lương thiện từ tỏng tim mình. Như vậy nàng mới có thể chết không hối tiếc.

“Shit”

Mới chuyên tâm cho công việc thì trên lầu đột nhiên vang lên tiếng của đồng bọn làm cho Lâm Tuyết Nhan trong nháy mắt cảnh giác,tim đập nhanh. Nàng đột nhiên từ tư thể khom lưng đỡ máy nghe trộm ngẩng đầu lên đã thấy đồng bọn chạy từ phìa cầu thang tới xông thẳng đến bên cửa sổ phía trước, vén rèm lên cảnh giác nhìn ra ngoài.

“Shit” hắn 1 lần nữa lên tiếng “chúng ta trúng kế rồi”

Lâm Tuyết Nhan trong nháy mắt đứng lên

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì ?”

“Chúng ta bị cảnh sát bao vây”đồng bọn cắn răng nói, Lâm Tuyết Nhan nhíu chạt chân mày nghĩ chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh. Nhưng nói đi nói lại thì cũng không ai có thể vĩnh viễn may mắn mãi được, nhất là với nhưng kẻ chuyên làm sát thủ như bọn họ.

“Có cách nào phá vòng vây không ?” nàng đi tới phía trước cửa sổ cẩn thận quan sát trong bóng tối đồng thời hỏi đồng bọn, đầu óc căng thẳng suy nghĩ

“Nếu ta chỉ đi một mình thì có lẽ miễn cưỡng có thể thoát được” đồng bọn nói

Nàng biết hắn nói rất đúng vì phàm là người trong tổ chức thì kinh nghiệm sinh tồn là vô cùng thiết yếu. Nếu như không có khả năng cùng sách lược thì không thể sống sót được, bởi vì trong tổ chức không cho phép sự tồn tại của kẻ yếu, nhưng nàng là 1 ngoại lệ.

Cũng bởi vậy nàng chính là gánh nặng làm cho tỷ lệ tẩu thoát của đồng bọn giảm đi một nửa. Tuyệt đối không thể để như vậy được. mặc dù nàng đối với tổ chức có ý nghĩ phản nghịch chán ghét nhưng đó là bên trong, còn thực tế nàng cũng không muốn trở thành gánh nặng cho đồng bọn dù sao thì bọn họ cũng đã cùng nhau lớn lên trong tổ chức.

“Tốt vậy các ngươi đi trước, không cần lo lắng đến ta” nàng bỗng nhiên quyết định nói

“Tiểu Tuyết!!! ”

“Với thân thủ của ta, ta và ngươi đều biết đối với ngươi ta chính là gánh nặng, ta không muốn ngươi vì ta mà bỏ mạng” nàng không chút do dự nói

“Nếu như ta một mình trở về thì Lucifer sẽ giết chết ta”

Lucifer còn được gọi là Satan. Hắn ở trong tổ chức chính là kẻ mạnh nhất, trước đây khi còn là sát thủ hắn có khả năng của hắn rất cao bất kể đối phương có bao nhiêu trợ thủ hoặc là đối phương có thanh danh nổi tiếng trong giới cao thủ như thế nào thì cho tới bây giờ vẫn chưa ai có thể thoát khỏi sự truy giết của hắn. Hắn lãnh huyết vô tình hạ thủ không lưu tình, tất cả mọi người đếu nói hắn là ma quỷ không có tâm, máu lạnh. Nhưng trong tổ chức thì Tuyết Nhan chính là người được hắn cưng chiều nhất nên những kẻ có ý khinh thường nàng cũng phải chịu nhịn.

Lucifer chính là một nam nhân khiến cho người khác phải vừa kính vừa sợ nên hắn không thể nào tưởng tượng nếu mình bỏ lại Tuyết Nhan để một mình trở về thì hắn sẽ có số phận hắn sẽ như thế nào.

“ Anh ấy sẽ không biết” Lâm Tuyết Nhan kiên định nhìn hắn 1 cái và nói

“ Đi mau!!! Ta sẽ ở phía sau đánh lạc hướng bọn chúng, ngươi nhân cơ hội chạy đi” Nàng xoay người nhanh chóng hướng về cửa sau.

Hắn đột nhiên chặn đường đi và kéo nàng lại, khuôn mặt trước đây chỉ toàn biểu hiện lãnh khốc mà bây giờ lại đang do dự lo lắng.

“ Ngươi tính làm gì?”

Nàng chỉ mỉm cười nhìn hắn sau đó đẩy tay hắn ra rồi đi về phía cửa sau.

Chỉ chốc lát sau, một tiếng nổ ầm ầm vang lên từ phía sau khu nhà mang đến một luồng khí nóng khiến cho nam nhân trong nhà cơ hồ đứng không vững. Hắn 2 mắt tròn lên nhìn ngọn lửa đang bốc khói đen kịt, có cảm giác nóng dần thiêu đốt hắn cùng những mảnh bụi bay chạm tới mặt.

Ngoài phòng, tiếng người thét chói tai , tìm nơi ẩn náu hay là tìm đồ để che chắn ngọn lửa một tình thế vô cùng hỗn loạn được bày ra trước mắt. Bao quanh khu nhà là một mảng rối loạn, người thì vội vàng chạy ra khu nhà phía sau để trợ giúp người thi gọi cứu hỏa thanh âm không dứt bên tai.

Trong nhà nam nhân do dự một lần nữa quay lại về hướng cửa sau rồi nghĩ rằng sẽ chạy về hướng đó để cứu đồng bọn nhưng lại bị ngọn lửa sôi trào kia ngăn lại. Rốt cục hắn cắn răng xoay người nhanh chóng phá cửa sổ nhảy thoát ra ngoài.

Từ nay về sau cái tên Lâm Tuyết Nhan hoàn toàn biến mất khỏi tổ chức sát thủ

—–

“ Pike”

“ Cảnh sát Vệ, sao anh lại tới đây ? Tôi nghe nói nói anh bị trọng thương mà! Thương thế của anh không cần chữa trị gấp sao ? ”

“ Cảm ơn sự quan tâm của bạn, tôi rất khỏe.” Vệ Ốc Khốc vừa nói, nhưng trước ngực cùng sau lưng truyền đến một cảm giác đau nhói, mở mắt nói lời bịa đặt

“ Tình hình bây giờ thế nào ?” Hắn quan tâm hỏi.

Được phái canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh Pike định trả lời vấn đề hắn hỏi thì cánh cửa đóng chặt đã được mở và đi ra ngoài chính là cấp trên trực tiếp của họ.

“ Ốc Khốc, sao ngươi lại tới đây? Bác sĩ cho phép ngươi xuống giường đi lại sao?” Một người đàn ông khoảng 50 tuổi nhíu mày nói với hắn.

Người này đến ngày hôm qua vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không nghĩ tới rằng hắn mới vừa chuyển đến phòng thường đã chạy đến chỗ này làm loạn !

“ Bác sĩ không có nói không cho phép.”Vệ Ốc Khốc nói

“Không cho phép, đúng hay không?” Trưởng cục cảnh sát William nhếch mép nói.

Vệ Ốc Khốc chẳng qua là nhướn nhướn đầu mày không trả lời.

“ Lấy cá tính của anh trừ phi bị thương nặng đến hôn mê bất tỉnh còn không thì dù ai cũng không cách nào ngăn cản ngươi quyết định những chuyện cần làm.” William cục trưởng xẵng giọng nói.

“ Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện, dù sao ta cũng đang có chuyện muốn tìm anh đây .”

Vệ Ốc Khốc như có điều suy nghĩ nhìn ông một cái sau đó nhẹ gật đầu một cái, xoay người một cách cứng nhắc rồi đi theo phía sau ông.

Hai người chậm chạp đi trở về phòng bệnh của hắn, William cục trưởng tự ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, vì thế Vệ Ốc Khốc không chút do dự đến nằm trên giường bệnh.

“ Tốt lắm, ta đã biết điều trở lại trên giường bệnh rồi! Ngươi chẳng phải là đang có điều muốn nói sao?”Ngừng lại hắn lấy giọng có chút bất đắc dĩ kêu lên : “ Cậu”

William cục trưởng nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“ Ốc Khốc, nếu như cháu còn làm loạn không nghe lời ta, ta sẽ thu hồi súng lục và huy hiệu cảnh sát của cháu.” Ngài hướng đứa cháu và cũng là thủ hạ tốt của mình nói.

“ Cháu vừa làm gì không đúng sao ?” Vệ Ốc Khốc vô lực kháng nghị nói

“ Trong lòng ngươi biết rõ.”

Vệ Ốc Khốc vẻ mặt vô tội lắc đầu nhưng bởi vì không cẩn thận chạm phải vết thương nên không nhịn được nhíu chặt chân mày vì đau.

“ Trên thực tế cháu bây giờ căn bản là không hiểu vấn đề, hoàn toàn không biết cậu đang nói gì.” Hắn nhăn mày nói

“ Tại sao trong hành động lần này chỉ có mình cháu bị thương?”William cục trưởng nhìn hắn hỏi.

“Đó là bởi vì……..”

“ Bởi vì cháu luôn làm theo ý mình không tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên, vậy nên mỗi lần làm nhiệm vụ đều khiến bản thân bị thương” Ông dứt khóat thay hắn trả lời .

“ Cháu rốt cuộc muốn ta nói với cháu thêm bao nhiêu lần nữa, chẳng lẽ cháu muốn ta điều xuống đội giao thông thì cháu mới cam tâm sao ?”

Vệ Ốc Khốc đầu tiên cười 1 tiếng sau đó vẻ mặt cợt nhả mở miệng nói :

“ Vấn đề là cậu có thật nỡ lòng nào đem cháu điều xuống đội giao thông hay không ?”

William cục trưởng giận trừng mắt nhìn hắn, biết mình thật sự là không nỡ.

Ốc Khốc là người có tài, hắn không chỉ có đầu óc linh hoạt, phản ứng nhạy bén, quan sát tỉ mỉ, còn hiểu được khi nào nên tỉnh táo khi nào nên cường ngạnh cùng khi nào ôn nhu trấn an dựa vào tâm lý của từng người.Hắn có tư chất tuy ở vị trí thấp nhất trong cục nhưng lại lập được nhiều kì công nên tốc độ thăng chức so với bất kì người nào đều nhanh hơn. Đã vậy hắn còn làm cho những người khó tính trong cục cũng phải hoan nghênh, bất luận già trẻ gái trai đều thích hắn. Thành thật mà nói, đối mặt với những kẻ vừa có năng lực vừa có nhân duyên như thằng cháu mình, khiến cho ông vừa mừng vừa lo.

Thân là cục trưởng cục cảnh sát có một thuộc hạ giỏi và có khả năng như hắn, luôn lập được nhiều chiến công trở thành “cảnh kiêu hãn tướng”(cụm này ta để nguyên vì tìm mãi cũng không được nghĩa của nó, ai có thể giúp ta thì comment nhé!ta sẽ sửa) hắn tuyệt đối là kiêu ngạo cùng đắc ý.

Nhưng thân là cậu, đối mặt với một cấp dưới không nghe lời, nơi nào có nguy hiểm thì đâm đầu vào. Ông lo lắng nhưng cũng không cách nào ngăn được. Sớm biết như vậy ông năm đó nên ngăn không cho hắn chọn con đường này.

“ Nếu cậu không nỡ đem cháu điều đến đội giao thông, vậy chúng ta hãy nói chuyện chính đi.” Vệ Ốc Khốc khiêu mi mỉm cười nói, nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc

“ Đã tra ra thận phận của cô gái đó chưa ?” Hắn hỏi.

William cục trưởng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn 1 cái rồi mới chậm chạp đáp “Không có”.

“Không có?”

Vệ Ốc Khốc ngạc nhiên.

“ Theo cháu được biết thì chuyện xảy ra đến nay đã được 4 ngày rồi không phải sao ? Năng lực của cục mình không phải là kém như vậy chứ ?”

“ Đối mặt với 1 người không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào hơn nữa cũng chưa từng có bất kì tiền án tiền sự nào, cháu nghĩ chúng ta nên điều tra nàng từ đâu để tìm ra thân phận của cô ấy ?” William cục trưởng nhìn hắn một cái rồi hỏi ngược lại.

“ Có thể thẩm vấn nàng tra ra tất cả bao gồm : tên họ, nghề nghiệp, tại sao lại xuất hiện ở hiện trường vụ án, cùng với tại sao trên người nàng lại có súng lục cùng với thuốc nổ, chỉ những chứng cớ đó cũng đủ để đem cô ta ra định tội” Hắn nói với lí lẽ cùng giọng điệu vô cùng hùng hồn

“ Vấn đề là những chứng cớ mà cháu nói đều đã bị tiêu hủy trong vụ nổ hơn nữa quan trọng nhất chính là nàng bị mất trí nhớ.”

“ Cái gì?”

William cục trưởng vô lực khẽ thở dài một tiếng.

“ Cậu nói người nào mắc chứng mất trí nhớ?” Vệ Ốc Khốc hoài nghi hỏi.

“ Cậu nói cô gái đó bị mất trí nhớ?”

William cục trưởng trầm mặc gật đầu

“ Có lẽ nàng ta nói dối” Vệ Ốc Khốc nhíu mày, vẻ mặt trầm tư nói

“ Máy phát hiện nói dối không phát hiện được sao? Từ trên số liệu hẳn là có thể vạch trần nàng nói dối mới đúng. Bằng không thì ta liên tục thẩm vấn nàng trong nhiều ngày, chỉ cần tinh thần nàng có đôi chút lơ là nhất định sẽ lộ ra chân tướng”.

“ Không dùng được” William cục trưởng lắc đầu nói.

“ Cái gì không dùng được?”

“Đã dùng qua máy phát hiện nói dối hơn nữa bệnh viện đã chứng nhận rằng nàng thực sự mất trí nhớ, bởi vì trong não nàng đúng là có một khối máu tụ đè lên dây thần kinh trong não, đó là sự thật”

“ Làm sao phát sinh chuyện như thế được?”Vệ Ốc Khốc có chut hoài nghi

“ Đại khái là lúc xảy ra vụ nổ nàng ngã bị va chạm mạnh vào đầu. Cháu không phải cũng bị đụng đến gãy xương quai xanh đó sao ?”

“ Ý cháu không phải là…….” Hắn vung mạnh tay, quyết định nói vào trọng điểm

“Bây giờ chúng ta nên làm cái gì? Chẳng lẽ phải từ từ đợi nàng khôi phục trí nhớ sao ? Nếu như nàng cả đời cũng không khôi phục được thì chúng ta phải làm thế nào? Bác sĩ nói như thế nào?”

“ Đây chính là chuyện mà ta muốn cùng cháu nói chuyện.”

Vệ Ốc Khốc hoài nghi nhìn ông.

“ Nữ nhân này đối với cảnh sát mà nói chính là 1 nhân chứng, một đầu mối vô cùng quan trọng nên chúng ta không thể để cho cô ta tự nhiên mà đi được. Về việc khôi phục trí nhớ của cô ta thì chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách. Bởi vì bác sĩ cũng không nói nàng không thể khôi phục trí nhớ. Nhưng những chuyện đó để sau giải quyết vẫn được, bây giờ có chuyện khác làm cho ta lo lắng” William cục trưởng nhíu mày nói.

“ Chuyện gì?” Vệ Ốc Khốc hỏi.

“An toàn của cô ta”

“ Cậu lo lắng có người sẽ đến cứu hoặc là giết cô a diệt khẩu ?” Vệ Ốc Khốc nói

“ Không sai”

“ Đây thật sự là chuyện cần lo lắng nếu như cô gái đó thực sự là thành viên của tổ chức tội phạm” Vệ Ốc Khốc trong nháy mắt cũng trở nên trầm tư.

“ Ốc Khốc, chuyện này chỉ có thể giao cho cháu” William cục trưởng đột nhiên nhìn hắn nói.

“ Chuyện gì có thể giao cho cháu?” hắn hoài nghi hỏi lại

“ Bảo vệ an toàn cho cô ấy” William cục trưởng nghiêm trang nói.

Vệ Ốc Khốc nhíu mày nói

“ Cậu, người có lầm không cháu bây giờ không phải cũng đang là bệnh nhân làm sao có thể bảo vệ cô ta ?”

“ Cũng bởi vì cháu cũng đang là bệnh nhân nên chỉ có cháu mới có phương pháp bảo vệ.”

Đây là đạo lí gì vậy ?

“ Cháu không hiểu ý cậu.” Hắn nói thẳng.

“ Đem nàng ta giao cho cháu làm 1 nhiệm vụ bí mật, ta chính là muốn lợi dụng danh nghĩa cháu nghỉ phép để che mắt người khác ” William cục trưởng nói

“Nhiệm vụ bí mật?” Vệ Ốc Khốc hoài nghi

“Chẳng lẽ đối với đồng nghiệp trong cục cũng giữ bí mật hay sao?”

“Không sai.”

“Tại sao lại phải làm như vậy?” . Trên thực tế hắn hỏi câu này là bởi vì trong sự kiện này sẽ có thêm nhiều người biết thì sẽ có thêm nhiều nguy hiểm. Dĩ nhiên đó cũng không phải là hắn hoài nghi sự trung thành của đồng nghiệp mà là sợ có người sẽ không cẩn thận tiết lộ bí mật.

“Cháu nên biết ta làm như vậy mới đúng đạo lý” William cục trưởng nhìn cháu ngoại kiêm trợ thủ đắc lực của mình mà nói.

“Không sai. Nhưng là cậu muốn cháu làm gì?” . Đạo lý thì hắn hiểu, vấn đề là chuyện này đối với hắn mà nói cũng khó giải quyết. Hắn cũng đang bị thương mà phải đối mặt với kẻ có thể là máu lạnh sát thủ -ách, mặc dù đối phương là nữ nhân !!!!!!!

“Cậu tin tưởng nhiệm vụ này đối với cháu mà nói tuyệt không phải là việc khó”

William cục trưởng vẻ mặt tín nhiệm nhìn hắn.

“Cậu, người không phải là quá đề cao cháu rồi chứ ?”. Hắn không biết nên thở dài hay nên cảm thấy kiêu ngạo.

“ Từ nhỏ đến lớn ta đều tin tưởng vào năng lực của cháu”

“Cậu tin nhưng cháu không tin” Hắn thở dài nói.

“Cháu chưa từng gặp qua chuyện như vậy, khi đối mặt không biết là nên bảo vệ hay là đề phòng nữ nhân đó. Cháu thật không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt với cô ta. Cậu không thể tìm người khác đi làm nhiệm vụ bí mật này sao?”

“Không được, đây là mệnh lệnh. Huống hồ chuyện này vốn là cháu phải chịu trách nhiệm” ( anh à đó là duyên số )

“Tại sao cháu lại là người phải chịu trách nhiệm ?”

“Bởi vì người là do cháu bắt, không phải sao?”

Vệ Ốc Khốc trong nhất thời không phản bác lại được.

Cự tuyệt vô dụng, kháng nghị không có hiệu quả, làm Vệ Ốc Khốc sau khi được bác sĩ cho ra viện về nhà tĩnh dưỡng. Chuyển đến ở trong căn nhà 3 tầng của ba mẹ để lại thì ở trong đã có một nữ nhân sống. Nàng có một làn da trắng, ngũ quan lại giống người châu Á. Hắn đoán cô ta giống hắn là con lai. Chẳng qua là nàng ta và hắn được di truyền theo 2 hướng khác nhau. Nàng là màu da giống người châu âu còn ngũ quan nhu hòa giống người Hoa. Ngược lại hắn có màu da giống người châu á nhưng ngũ quan thì lại giống người phương tây. Tóc nàng màu đen giống hắn, nàng cao khoảng 1m6 . Thân hình hơi gầy yếu, chưa đầy 20 tuổi. Nhìn có vẻ ôn nhu yếu ớt như vậy không ai nghĩ là tội phạm nhưng là hắn tận mắt nhìn thấy nàng cầm súng bắn thuốc nổ rất liều mạng, dứt khoát.

Qua mấy ngày nằm viện hắn thỉnh thoảng có suy nghĩ tại sao ban đầu nàng không mang bom trực tiếp ném về phía cảnh sát đang vây quanh, mà lại đem thuốc nổ vứt xuống cách chân mình không xa còn cầm súng bắn nó!!! Cô ta làm như vậy thì chẳng khác gì tự sát. Hắn nghĩ mãi vẫn không ra, cô ta rốt cuộc là bởi vì nhận thấy mình không còn đường thoát nên mới quyết định tự sát hay là còn những lý do khác? Nếu như chỉ là vì che chở cho đồng bọn chạy trốn thì nàng chỉ việc đem khối thuốc nổ trên tay ném về phía cảnh sát có thể tạo ra được hỗn loạn rồi sau đó thừa cơ chạy trốn. Nhưng lại không làm như vậy, tại sao chứ ?

Nhìn thấy vẻ mặt bất an cùng do dự, luống cuống đứng thẳng cạnh cửa nhìn hắn. Hắn tự nhiên có cảm giác rằng nàng cùng với nữ nghi phạm đánh bom liều chết kia không phải là một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.