“ Bốp “
Bóng người bay ngược lại, choáng váng ngã ra đất, trên đầu tóc giả bị lực của một cái tát văng ra mất, khuôn mặt không còn gì che chắn hiển hiện ra trước mắt tất cả mọi người tại đây, là một thanh niên gầy đeo kính cận.
Đây là một thanh niên trẻ tuổi đeo kính cận, chính là người bạn thân đã từng tới đồn cảnh sát để kêu oan cho Chương Gia Lộc.
“ Lăng Cường, Thì ra là cậu “ - Chu Nguyệt Kiều trầm giọng.
“ Bớt diễn cái vẻ ngây ngô ấy đi! Chính mày là người gọi tao tới đấy “ - Người thanh niên kia đã bị đội cảnh sát đè nằm úp xuống đất khống chế, ngửa mặt lên quát.
“ Không ngờ cậu lại là hung thủ đã ra tay với Vương Huệ! “ - Chu Nguyệt Kiều cảm thán, rồi bất chợt giống như nổi điên mà hét lên: “ Tại Sao? Vương Huệ đã làm gì sai? Tại sao cậu lại nỡ ra tay với cô ấy? “
Mọi người bất ngờ với phản ứng đặc biệt kịch liệt này của cô.
“ Ha Ha Ha. Mày diễn tốt thật đấy! “ - Lăng Cường cười lạnh, quay ra nói với cảnh sát: “ Các anh bắt nhầm rồi, hung thủ thật ra chính là cô ta “
“ Anh … “
“ Mọi người nhìn đi, cô ta cùng Vương Huệ là gì chứ? Tại sao phải diễn giống như mất người thân vậy? “
Lăng Cường nói ra lời nghi vấn trong lòng của mọi người.
“ Lăng Cường, Anh có thể chối cãi lỗi lầm, nhưng xin anh đừng đổ tội lên đầu người khác “
Một giọng nói nữ tính nhẹ nhàng vang lên, nghe thấy giọng nói này, Lăng Cường trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nhìn bóng người mặc váy trắng mờ nhạt, Hàn Vân gọi một cảnh sát đứng gần bảng điện tắt hết bóng đèn đi, có vài người chưa từng được chứng kiến vụ việc siêu linh như vậy, mắt miệng đều mở lớn kinh ngạc.
“ Cảm ơn “ - Cô gái vừa hiện ra nói với hắn cảm kích.
Vong Hồn cũng có thể tưởng tượng nó giống như dạ quang vậy, ánh sáng càng nhiều thì càng khó nhìn, ngược lại, ánh sáng chỉ có một chút ít thì sẽ hiện ra rõ ràng.
“ Vương Huệ … “
Ở bên kia, Chu Nguyệt Kiều chạy tới muốn chạm vào người cô bạn thân nhưng không thể, cánh tay dừng ở trên không trung.
“ Nguyệt Kiều! “ - Vương Huệ cũng đưa tay tới, 2 người không bàn mà cùng dừng ở một nơi, nhìn vào giống như đang nắm tay nhau vậy.
“ Xin lỗi… Nguyệt Kiều, mình xin lỗi… “ - Vương Huệ giọng điệu trầm buồn: “ Mình đã không nghe lời cậu … “
“ Đừng nói, đừng nói nữa “
Hai cô gái, Một âm một dương, người dương thì nước mắt lan tràn, người âm chỉ biết nói ra những lời xin lỗi, nếu không phải là vong linh không có nước mắt, thì có lẽ mặt Vương Huệ đã sớm đẫm lệ rồi.
Ngoài Hàn Vân, mọi người có mặt tại đây cũng đều cảm thấy là tình cảm của hai nữ sinh này không đơn giản chỉ là bạn thân đơn thuần.
Hồi lâu sau, Chu Nguyệt Kiều khóc hết nước mắt mới lấy lại tinh thần, cô nói:
“ Vương Huệ, Cậu hãy nói hết tất cả đi, ở đây ngoài hai người cảnh sát ra, 5 người còn lại đều là người của tổ trọng án, họ phụ trách điều tra vụ án của cậu “
“ Mình biết … “
Vương Huệ gật nhẹ đầu, xoay người đối mặt với Lăng Cường, kể lại mọi chuyện.
“ Không! Các người không có bằng chứng! “ - Lăng Cường hóa điên dại: “ Chẳng lẽ các người đưa tôi ra tòa với nhân chứng là một con ma sao? Ha ha “
Hồn ma không tồn tại được lâu, không thể xuất hiện vào ban ngày, và lại, đây chính là tồn tại không thể đưa ra ánh sáng, hiển nhiên điều này ai cũng biết. Đối với tên điên này, Hàn Vân cũng lười nói, liền tóm cổ hắn đem vào một phòng kín.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, hơn 10 phút sau, Lăng Cường bỗng dưng lại khai ra hết mọi chuyện, lúc này trông hắn thẫn thờ giống như người mất hồn.
Sau tất cả mọi chuyện, có lẽ là như thế này:
*
Câu chuyện phải bắt đầu từ khi Vương Huệ còn nhỏ, lúc đó Gia đình họ Vương cùng cả nhà Lăng Cường là hàng xóm ở một vùng ngoại ô, Vương Huệ là người yếu đuối, vì vậy thường xuyên bị bạn học xa lánh bắt nạt, chỉ có Lăng Cường dám đứng ra bảo vệ cô hàng ngày, vì thế nên ở trong lòng của cô thiếu nữ 14 tuổi bất giác đã xuất hiện bóng dáng của Lăng Cường.
Nhưng cuối năm ấy, Cha của Vương Huệ vì phải chuyển công tác tới vùng trung tâm, vì không muốn Vương lão phải đi về xa xôi nên cả nhà quyết định chuyển nhà tới Bắc Kinh.
Cứ ngỡ là sẽ khó mà gặp lại, ai ngờ khi Vương Huệ học hết trung học, lên đại học lại trùng hợp gặp được Lăng Cường đang học tại đây, một người sinh viên năm nhất cùng người sinh viên năm 2, gặp lại vẫn coi nhau như anh em khi xưa, khổ nỗi rằng Lăng Cường lại không hề có tình cảm với Vương Huệ, cho dù cô gái này có bộ dáng xinh đẹp đi chăng nữa.
Bất ngờ một ngày Vương Huệ ngỏ ý muốn mời Lăng Cường về nhà mình chơi, trước mặt người được coi như là em gái, Hắn không từ chối.
Lần tới chơi này Lăng cường gặp được Vương Hoa đang trong trạng thái thất tình, Vương Hoa là chị gái ruột lớn hơn Vương Huệ 2 tuổi, cũng là lớn hơn hắn 1 tuổi, Lăng Cường liền say đắm cô gái có nét mặt buồn này, sau đó 2 người này thành một đôi.
Chỉ có Vương Huệ là biết được Vương Hoa đã sớm có một bóng hình ở trong tim rồi, đồng ý hẹn hò cùng Lăng Cường chín phần là để cho người kia cảm thấy tiếc nuối mà quay lại, Vương Huệ lo sợ khi Lăng Cường biết chuyện sẽ đau đớn, vì thế hàng ngày đều khuyên giải hắn cùng Vương Hoa, ai ngờ Lăng Cường lại hiểu lầm, tưởng rằng Vương Huệ đang cố phá mối tình đẹp đẽ này.
Rồi ngày nọ cũng tới, người mà Vương Hoa yêu tha thiết đã quay lại muốn làm lành, nối lại tình xưa, tất nhiên cô sẽ không do dự mà bỏ bạn trai hờ là Lăng Cường rồi quay lại với người kia. Sau lần này, Lăng Cường lâm vào đau khổ không thôi, tất cả sự đau đớn đều đổ lên đầu Vương Huệ, cho rằng chính Vương Huệ đã chia rẽ đôi tình nhân. Vương Huệ biết hắn hận mình thì cũng cảm thấy có lỗi, cô vì hổ thẹn cũng không dám tới làm phiền nữa.
Hai tháng sau đó, Lăng Cường không thấy đâu, chỉ thấy bạn thân là Chương Gia Lộc ngày ngày đều tìm tới Vương Huệ gây chuyện, Hàn Vân đoán rằng Tên này có lẽ là bị Lăng Cường xúi giục.
Tới một buổi tối, được Lăng Cường hẹn ra cổng khu ký túc xá nói vài lời, Vương Huệ cứ ngỡ Hắn đã nghĩ thông suốt, liền vui vẻ gật đầu đồng ý, nhưng mà đây lại là lựa chọn sai lầm nhất cuộc đời của cô, hôm đó Vương Huệ bị sát hại.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra khác xa với tưởng tượng, Vương Huệ bị sốc tâm lý, tối hôm đó cứ đi lượn lờ, đây là lý do mà các bạn cùng phòng lại thấy Vương Huệ tối hôm đó.
Ngày hôm sau đã lấy lại được tinh thần, lại cảm thấy bi ai cho đời mình, liền lên sân thượng ngắm trăng, không ngờ lại có người nhìn thấy, từ đó tin đồn linh hồn Vương Huệ được truyền ra.
Lăng Cường nghe được tin đồn tất nhiên sẽ không tin, chỉ cảm thấy rằng ai đó đang loan tin giả để dọa tinh thần Hắn, tới hôm nay được Chu Nguyệt Kiều gửi lời muốn gặp mặt tại sân thượng liền tin tưởng người loan tin kia chính là Chu Nguyệt Kiều.
Cho nên hắn suy đoán buổi hẹn gặp Vương Huệ đã bị Chu Nguyệt Kiều biết, liền đặc ý mặc một bộ váy trắng để làm Cô mất bình tĩnh sau đó đẩy cô từ tầng thượng xuống, giả làm một vụ nhảy lầu tự sát, con dao cầm theo chỉ là đề phòng mà thôi.
*
Hung thủ đã nhận tội, tất cả mọi người của bên điều tra đều cùng nhau một lượt mà hộ tống hắn về đồn, chờ ngày kết án.
Trong bỗng chốc, cả sân thượng đều rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại Chu Nguyệt Kiều cùng với Vương Huệ.
Lăng Cường đã nhận tội, Vương Huệ tuy rằng còn rất nhiều vướng bận nhưng cũng không thể ở lại, lúc nãy khi Hàn Vân chưa đi, cô đã nhờ người đàn ông duy nhất có vẻ am hiểu về âm hồn này, gửi lời từ biệt mà chưa thể nói ra với người thân.
“ Đã đến lúc mình phải đi rồi … “ - Vương Huệ nói, âm thanh có chút buồn bã.
“ Cậu không đi có được không? “ - Chu Nguyệt Kiều đưa tay ra như muốn giữ lại người bạn của mình.
“ Không! “
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, hai cô gái giật mình nhìn tới, thì ra Hàn Vân vẫn là chưa rời đi, hắn mở miệng giải thích.
“ Vong hồn dù sao thì cũng là vong hồn, khi mất đi cơ thể che chắn thì sẽ rất yếu ớt, chỉ cần một cơn gió thổi tới cũng có thể làm bị thương “
“ Cho dù Vương Huệ sinh ra đã có linh hồn mạnh mẽ hơn người thường thì cũng không thể ở lại quá lâu, nhiều nhất là 3 ngày nữa cô ấy sẽ mất hết linh tính, sau đó bị kéo vào luân hồi mà chuyển sinh “
“ Đúng vậy! Mình cũng cảm thấy yếu ớt hơn rất nhiều “ - Vương Huệ xác nhận giúp Hắn.
“ Vậy … “
Mắt nhìn Vương Huệ sắp phải rời đi, Chu Nguyệt Kiều lại nói ra lời ở trong tim:
“ Trước khi đi … Có thể đồng ý với mình một lần được không? Cho dù không thể bên cậu thì mình vẫn sẽ giữ thứ tình cảm này ở trong tim “
“ Không thể! “ - Vương Huệ lắc đầu: “ Thứ tìm cảm của chúng ta đã là vượt qua luân thường đạo lý, cha mẹ mình chắc chắn không đồng ý đâu! “
“ Cho dù … cho dù là khi cậu đã không còn sống, cậu vẫn không chịu chấp nhận mình ư? “ - Chu Nguyệt Kiều buồn bã.
“ Mình … “
Vương Huệ đắn đo, Hàn Vân chỉ cần liếc mắt đều có thể nhận ra tâm trí đại loạn của cô lúc này, hắn thở dài bỏ đi, sinh ly tử biệt dẫu sao cũng là điều khó khăn, Vương Huệ cũng đã có tình cảm với Chu Nguyệt Kiều, chỉ là lo sợ sự áp đặt của xã hội, có lẽ qua một đêm giải tỏa nỗi lòng, lại có thể trước khi đi mà nói lời đồng ý với người kia, dù gì thì cũng đã chết rồi, còn gì nữa mà luân thường với đạo lý.
“ Vị đại ca này! “ - Chu Nguyệt Kiều bỗng kéo hắn lại: “ Hồi nãy … Anh có nói là linh hồn rất yếu nếu không có thân thể đúng không? “
Cô gái nhìn thẳng vào mắt Hắn mà hỏi, Hàn Vân nhàn nhạt gật đầu: “ Đúng “
“ Vậy … Nếu để cô ấy vào trong thân thể của tôi thì sao? “
“ Không … Không thể nào! “ - Vương Huệ giật mình: “ Nguyệt Kiều, cậu đừng có suy nghĩ vớ vẩn, hãy chấp nhận sự thật đi! Mình thật sự đã chết rồi “
Nhưng hai từ trong miệng Hàn Vân nói ra lại khiến Cô gái này rơi vào im lặng.