Về tới phòng khách sạn, Diệp Tuyết Linh không sai biệt lắm vẫn một bộ dạng ngồi trên giường, khuôn mặt còn lộ rõ vẻ khó chịu, Hàn Vân đặt túi đồ lên bàn, cầm ra chiếc túi chườm ấm đưa cho cô.
Nhìn chiếc túi ni lông màu đen đặt trên bàn, Diệp Tuyết Linh không biết suy nghĩ gì mặt đỏ lên, mở miệng hỏi:
“ Anh đi mua thứ gì? “
“ Là mấy đồ vật cần thiết mà thôi! “
Hàn Vân thấy cô không có ý định nhận lấy túi chườm, liền đặt lên bụng của cô, sau đó đi tới bên chiếc va li lục tung lên muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Không biết là do chườm ấm làm giảm cơn đau hay là gì mà một lúc sau Diệp Tuyết Linh đã đứng dậy được khỏi giường, nhân lúc Hắn đang không chú ý, xấu hổ cầm lấy túi ni lông màu đen chạy vào trong nhà vệ sinh.
Lúc này, Hàn Vân mới xoay người lại, cầm lấy chai siro dâu đi tới chỗ hồi nãy cô nàng ngồi, không ngoài dự đoán, khi kéo chăn để lộ ra một vết máu bám dưới nệm, máu đỏ trên nệm trắng dù có muốn giấu thế nào cũng không thể được. Hắn đổ nước siro xuống, cả chăn cùng nệm trắng đều bị nhuốm một màu hồng sau đó tới cầm máy điện thoại bàn gọi cho lễ tân yêu cầu thay một bộ chăn nệm mới.
“ Cộc cộc cộc! “
Không lâu sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, một nam nhân trẻ tuổi mặc đồng phục nhân viên mang theo một chiếc xe đẩy đầy đồ đạc tới.
“ Xin chào anh! Có đúng là phòng này yêu cầu thay một bộ chăn ga mới đúng không? “
“ Đúng! Là chiếc giường đó “
Hàn Vân gật đầu, chỉ tay tới chiếc giường nơi bị đổ siro dâu lên, thanh niên này mới nhìn qua, mặt hơi nhăn đi, nhưng rất nhanh sau đó lại nở nụ cười lành, có vẻ như những vụ như thế này đã xảy ra rất nhiều lần, hoặc là, những nhân viên phục vụ tại đây được đào tạo rất tốt.
…
“ Cạch “
Diệp Tuyết Linh bước ra khỏi phòng tắm, còn đang mơ màng, ánh mắt liếc tới trên giường bên phải thì giật mình, không biết từ bao giờ chăn ga đã được sắp xếp ngăn nắp, lại nơi mà cô ngồi hồi nãy không ngờ lại sạch sẽ, không có dấu vết gì.
Thấy cô nàng ánh mắt ngạc nhiên, Hàn Vân mới mở miệng giải thích:
“ Anh lỡ tay đổ nước ngọt lên, không may là loại có phẩm màu! Cho nên vừa rồi đã gọi nhân viên tới để thay hết chăn ga luôn rồi! “
Diệp Tuyết Linh đánh ánh mắt tới thùng rác, nhìn thấy có một cái vỏ chai siro loại dâu đỏ, liền hiểu ra phần nào, thì ra là chuyện mình cố giấu đi đã bị nam nhân trước mặt này biết hết rồi.
“ Hừ! “
Có nhiều thứ không nên biết nhiều quá, đôi khi có kiến thức lại làm cho người ta khó chịu.
Phụ nữ thật là khó hiểu, thiếu hiểu biết thì bị mắng chửi là ngu, biết hơn một chút thì không mắng nữa mà giận luôn, vậy là sao?
…
“ Ting Ting Tang! “
Tại căn biệt thự của Diệp Tuyết Linh, âm thanh di động vang lên, một thanh niên cởi trần đang nằm trên giường lười biếng thò đầu ra nhấc máy, có âm thanh từ loa ngoài vang lên:
“ Diệp Hải! Cậu tới Bắc Kinh cũng đủ lâu rồi, sao chưa thấy thông báo cho tôi chuyện gì? Hay là cậu vẫn còn lông bông, việc tôi nhờ cậu đã sớm quên rồi! “
Nghe được giọng của người kia, Diệp Hải đang lơ mơ liền giật thót, tỉnh táo lại:
“ Vũ ca? Thì ra là anh, em cũng tính dư ra một hai hôm để người kia bớt cảnh giác, sau đó mới ra tay, anh chịu khó chờ một thời gian! “
“ Được rồi! Tôi là tin cậu, nhưng cũng đừng có bỏ bê quá mức, nên làm càng sớm càng tốt! “
“ Vâng! Em biết! “
Người kia không giống như loại người muốn nói nhiều, liền dập máy để lại một tràng thanh âm tút tút, Diệp Hải sắc mặt có chút khó coi, xem ra phải bắt đầu rồi.
“ Thiếu Gia! Có nhất thiết phải như vậy hay không? “
Lưu Ly từ trong chăn ngó đầu ra, cuộc trò chuyện vừa rồi đã nghe hết không sót từ nào, vụ việc này có vẻ như cũng biết được vài phần.
“ A Ly! Anh biết là em có chút thành kiến với Vũ ca, nhưng mà anh ấy là người không xấu như em nghĩ đâu, người ta đã giúp mình nhiều lần rồi, hiện tại cũng nên bỏ một chút thành ý ra thôi! “
Trái ngược với bộ dạng ngỗ ngược thường ngày, Diệp Hải lúc này đối với Lưu Ly lời nói lại rất nhẹ nhàng.
“ Nhưng mà em cứ cảm thấy người này sao sao ấy! “
“ Thôi đừng bàn đến Vũ ca nữa, anh tự biết chừng mực! Em làm tiếp công việc của mình đi! “
Diệp Hải có vẻ như không muốn nói tới chuyện của người tên là Vũ ca nữa, đưa tay đẩy đầu của Lưu Ly vào lại trong chăn.
Không lâu sau đó:
“ Đúng rồi! Chỗ đó! A Ly thật giỏi quá! Từ từ thôi … đừng… đừng dùng lưỡi như vậy! “
Không biết là có công việc gì mà chiếc chăn lớn đang che chắn nửa người của Diệp Hải phập phồng liên tục, miệng hắn nói ra những từ khó hiểu, lâu lâu còn thở dốc ra thành tiếng.
….. … …
…
Theo bước Hàn Vân leo lên tới thảo nguyên du lịch, Diệp Tuyết Linh có cảm giác hơi buồn cười, hồi trước còn nghĩ tên này đã thông minh ra rồi, sau này có thể hi vọng gửi gắm bản thân cho hắn được.
Ai biết được khi tới chân núi lại gặp được một lão già bán đồ linh tinh, lời nói sặc mùi lừa đảo, lão mở miệng là giới thiệu tới tổ tiên là người đạo gia có pháp thuật, để lại cho con cháu bảo kiếm trấn gia. Vậy mà Hàn Vân vẫn nghe theo mà bỏ ra gần trăm tệ để mua một thứ được gọi là “ đồ cổ mấy trăm năm “, nhưng thực chất chỉ là một thanh sắt hoen gỉ người ta vứt đi.
Có vài chục vài trăm đồng thì cô không tiếc, có cho người ta cũng chẳng sao đi, nhưng mà bị lừa mất tiền lại là một chuyện khác, cái phạm trù này quá là không thể không buồn bực rồi.
Tới khu cắm trại thấy một người mắt khép hờ ngồi đó gật gà gật gù buồn ngủ, không biết là đã đợi từ bao giờ rồi, trên người hiện tại đã được thay một bộ quần áo mới, không nói ai cũng biết là đồ mua từ siêu thị nhỏ ở bên kia.
Chợt giật mình tỉnh giấc, Lâm Tiêu Du đưa tay che miệng ngáp một cái lớn, lầm bầm:
“ Đường rõ xa mà còn bày đặt về phòng, để cho bổn cô nương chờ đợi tới buồn ngủ. Cho hai người một cơ hội cuối, nếu tôi đếm tới 100 mà chưa tới nữa thì … Hừ hừ! “
Nhưng mà chưa đếm được con số nào, có ai đó ở sau lưng đã mở miệng hỏi:
“ Hừ Hừ là làm sao? “
“ Là … “
Lâm Tiêu Du xoay người, bất ngờ lại thấy Diệp Tuyết Linh đang đứng ở phía sau nghi vấn, cả người không tự chủ co rúm lại.
“ Hừ Hừ là yêu cậu đó! “
“ Có đúng vậy không? “ - Diệp Tuyết Linh nghiêng nghiêng đầu.
“ Đúng hay không cậu biết sao được! “
Lâm Tiêu Du choàng tay qua ôm lấy cổ kéo cô nàng hạ thấp người xuống, nếu không phải có Hàn Vân đỡ giúp lấy lại thăng bằng thì lúc này cả 2 cô gái đều đã ngã cắm đầu cắm cổ rồi.
“ Cậu … “
Diệp Tuyết Linh bị một phen suýt ngã nằm cả ra đất, sau khi ổn định được thân hình liền thọc tay vào trong vạt áo của Lâm Tiêu Du, ra sức cấu véo vào cái eo nhỏ.
“ A! Đau … “ - Lâm Tiêu Du oằn người như con sâu bị dính lửa, van xin: “ Đừng … A! Tha cho mình … “
Nhưng khổ nỗi rằng nàng càng uốn éo thân thì cái tay bám vào eo lại càng ra sức lực, khi cơn đau chạm mốc đỉnh điểm cũng là khi Diệp Tuyết Linh tha cho nàng, bởi vì tiếng kêu rên đau đớn đã vang khắp vùng trại rồi, không biết từ bao giờ đã có vô số con mắt nhìn tới hai cô gái xinh đẹp này đang đùa nghịch, ánh mắt của nam nhân thì càng là chiếu thẳng tới cái eo nhỏ bị lộ ra ánh sáng của Lâm Tiêu Du, Diệp Tuyết Linh lúc này không thể không ngừng tay.
Hàn Vân đứng không xa thì là một bộ dáng cao nhân đắc đạo đang ngắm trăng, coi như xung quanh chỉ có trời với đất, không có vụ việc nào đáng xem.
“ Đi! Đi ăn cơm! “
Lâm Tiêu Du xấu hổ, chỉnh sửa lại vạt áo nhăn nhúm rồi hay tay kéo hay người đi, tránh cho tai mắt của người ta.
Chỉ là dáng đi của cô nàng vẫn rất khó coi có vẻ là vẫn còn rất đau, bước chân xiêu vẹo, cái eo không tự chủ được ưỡn lên, miệng còn xuýt xoa:
“ Ui a! Tuyết Linh thật là độc ác! “
Hàn Vân đánh cho nàng một cái ánh mắt khinh bỉ, cái đau này là do sự ngu ngốc của chính cô đổi lấy đấy, ai bảo rảnh sự lại đi trêu chọc vào cái băng sơn luôn luôn cau có này làm gì? Đã thế lại còn là ngay lúc băng sơn mỹ nhân đến tháng, bị cấu véo như vậy là quá đúng.