“ Tổng cộng là 3 vạn, mỗi người một vạn “
Hàn Vân đánh tin tập hợp tại nhà Trần Hiểu Mộng cho Khương Phương, chờ đông đủ người hắn mới tới, đặt chiếc túi đen trên tay xuống bàn.
“ Thật sao? Nhanh quá vậy? “
Khương Phương ngạc nhiên, mới hôm qua nhận mà hôm sau đã hoàn thành, hắn có chút không được tin tưởng cho lắm, dù sao thì liên lạc cũng mất thời gian mà.
“ Không tin thì có thể mở ra xem “ - Hàn Vân liếc mắt, bồi thêm câu nhắc nhở: “ Cẩn thận làm máu vương ra sàn nhà “
Khương Phương không để ý lời nói, mở nút thắt của túi đen nhìn vào, là một cái thủ cấp dính be bét máu, mắt còn mở trợn ngược lên giống như trước khi chết gặp phải cảnh tượng kinh khủng nào đó.
“ Cái … cái này … “
Mùi máu tanh xộc vào mặt, cơn buồn nôn kéo đến làm Khương Phương không nhịn được đành chạy vào nhà vệ sinh, Trần Hiểu Mộng bên cạnh lấy tay che miệng, mặt có chút co lại nhưng chỉ một hồi sau đã trở lại bình thường, dù gì cũng từng ở trong hắc đạo, tuy cô chưa từng thấy cảnh tượng kinh tởm như trước mắt nhưng cũng đã trải qua vài lần máu me rồi, có thể chịu đựng được một hai.
“ Không còn gì thắc mắc nữa đúng không? “
Thấy Phương Khương mặt tái mét từ trong nhà vệ sinh đi ra, Hàn Vân mỉm cười nói, thuận tay cầm dây buộc thắt lại miệng túi đen. Biết trước điều này có thể khiến hai người kia suy đoán không thôi, hắn suy nghĩ chút rồi nói thêm:
“ Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cũng giống như hai người, rất buồn nôn, nhưng sau rồi cũng quen “
“ Được rồi, thuê người là do tôi mạo muội đồng ý trước, vì vậy tôi trả 1 vạn 5, hai người bỏ ra một nửa còn lại được không? “ - Khương Phương mắt thấy Hàn Vân cùng Trần Hiểu Mộng gật đầu đồng ý mới mở miệng nói tiếp: “ Tôi sẽ cầm thứ này giao cho Hạ đại nhân, phần thưởng nhiệm vụ có ghi rõ là 1 vạn 5, chia ba ra là 5 ngàn mỗi người, bao giờ nhận được tôi sẽ gửi sau, hai người nghỉ ngơi trước đi “
Khương Phương co như cũng là một người chính trực, sòng phẳng về tiền bạc, tuy tính cách dễ sợ hãi lúc đầu không tốt, nhưng ít nhất có thể tự nhận sai bỏ ra số tiền không ít, còn câu nghỉ ngơi cuối cùng chính là sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, cấp D được nghỉ ít nhất là 3 ngày, trừ có nhiệm vụ khẩn cấp nào đó phải đi làm luôn, còn không thì sau 3 ngày mới phải nhận nhiệm vụ khác, nếu không có nhiệm vụ thì tiếp tục được nghỉ, cả tháng nghỉ tới 27 29 ngày cũng có thể lắm.
Khương Phương cầm túi đen lên xe ô tô, mau chóng rời đi, Hàn Vân cũng không nán lại ở nhà Trần Hiểu Mộng nữa ' Cáo từ ' một câu rồi đi về, có 3 ngày nghỉ không biết bản thân mình nên làm cái gì cho tốt.
….. … … …
Công ty Dương La sau đợt nghỉ đột xuất đã trở lại trạng thái hoạt động bình thường. Như chưa xảy ra chuyện gì, Mã Lương là người nắm giữ cổ phần lớn nhất ở nơi đây, thành công lên làm tổng giám đốc mà ở Dương La này thì chính là chủ tịch rồi, chức giám đốc của lão trước đây ngồi đang còn thiếu bất ngờ lại được một người trẻ tuổi lên nắm giữ, nghe nói là có lai lịch rất lớn.
Diệp Tuyết Linh nhìn Lâm Tiêu Du đang buồn chán ôm tệp công văn dày cộm, mặt mũi thất tha thất thiểu, có vẻ như thiếu Hàn Vân khiến cô gái này trở về bộ dáng nghiêm túc như trước kia, không còn đanh đá chua ngoa như nửa tháng vừa rồi, cả văn phòng cũng thoát được cảnh điếc tai, Lý San San với Hoàng Yên sau khi nghe được tin Hàn Vân nghỉ việc thì tiếc nuối không thôi, vẻ mặt này làm Diệp Tuyết Linh âm thầm cảm thấy đúng đắn khi cho hắn nghỉ việc ở đây.
“ Cộc Cộc Cộc “ - Tiếng gõ cửa vang lên.
“ Vào đi “
Một nam tử trẻ tuổi vào phòng, vẻ ngoài điển trai, khí chất cao ngạo, đây là người mới tới nhận chức giám đốc ở Dương La, có tên là Hào Thiên.
“ Chào giám đốc Diệp “
“ Giám đốc Hào, không biết anh tới là có chuyện gì? “
“ Cái này … tôi có việc quan trọng cần bàn bạc một chút “ - Hào Thiên đưa mắt nhìn Lâm Tiêu Du: “ Không biết giám đốc Diệp có hứng thú không? “
Diệp Tuyết Linh hiểu ý, nói với Lâm Tiêu Du một câu, Lâm Tiêu Du ôm theo một túi xách, phải mặt nặng mày nhẹ mà tạm thời tránh đi.
“ Thư ký của tôi đã đi, có việc gì anh có thể nói! “ - Lạnh nhạt nói.
“ Giám đốc Diệp không cần phải lạnh nhạt như vậy, dù sao chúng ta cũng là người quen mà “ - Người kia nở một nụ cười.
“ Người quen? Tôi không nhớ từng quen anh lúc nào? “
“ Có thể cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô “
Diệp Tuyết Linh cau mày lại khó hiểu, tên này nói vậy có nghĩa là sao?
“ Vài hôm trước, ở nhà hàng XinTia, cô có uống phải một chút thuốc mê … “
Hào Thiên nói một câu lấp lửng, gợi lại chuyện, nghe xong lời này, Diệp Tuyết Linh mới nhìn lại hắn vài lần, ' mặc đồ tây, điển trai, luôn nở nụ cười tự tin trên môi ' chính xác là giống với lời của Hàn Vân nói lúc đó. Trong lòng Cô nổi sóng, trúng thuốc mê? nhớ lại ngày hôm đó chỉ động tới ly rượu vang, là Dương Lưu giở trò ở ly rượu đó? Xâu chuỗi lại lời nói của Hàn Vân cùng với hiện tại, cô mở miệng:
“ Cảm ơn “
Hiển nhiên Diệp Tuyết Linh tin tưởng Hào Thiên là người mà Hàn Vân nói.
“ Chỉ là động tay chân một chút mà thôi, không có gì “ - Hào Thiên đưa tay lên xem đồng hồ: “ Hiện tại tôi mới nhận chức nên không có nhiều thời gian rảnh, tới ngày nào đó chúng ta nói chuyện ở nơi khác được chứ? “
Đối với người cứu mình từ trong hiểm họa ra mà nói, Diệp Tuyết Linh không thể từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Nhìn Hào Thiên đi, Lâm Tiêu Du mặt cau có vào trong phòng làm việc, không còn Hàn Vân để phát tiết nữa, lại còn bị tên này làm phiền, nhìn dáng vẻ giống với Dương Lưu đã muốn mở miệng ra mắng cho một trận đã đời rồi, nếu không phải là người có chức trách thì sớm đã bị cô mắng cho tới mức mèo bay chó chạy.
…. … …
Hào Thiên là người hiếm hoi được chứng kiến phi vụ hạ lưu của Dương Lưu tại nhà hàng XinTia, Diệp Tuyết Linh là người hắn nhắm tới, vì vậy đã dùng một chút thủ đoạn che mắt cảnh sát để giúp cô thoát thân, trong mắt Hào Thiên thì ba người chết gồm cả Dương Lưu chính là do người bảo hộ của Diệp gia phái tới âm thầm bảo vệ Diệp Tuyết Linh, Diệp gia là một dòng họ lớn ở Thượng Hải, có vài hộ vệ cũng không lạ lẫm gì, hắn chỉ cần ra tay một chút để lấy cớ lai vãng cùng cô mà thôi.
Hào Thiên rất ngầu, dùng thế lực của bản thân che đậy hết thông tin cho Diệp Tuyết Linh, nghĩ vậy mới dám tới đây làm phiền một phen, nhưng thật ra mà nói, trong vụ việc này hắn không làm được gì cả, che đậy thông tin với Dương gia chỉ là một trò đùa, người bí ẩn rất nhanh đã lấy được thông tin của người phụ nữ hôn mê tức Diệp Tuyết Linh, sau còn phái cao thủ tới dò xét, tới khi Mạc Khánh đụng độ Hàn Vân, Dương gia liền thu tay chân lại, lo sợ chọc giận vị thần bí tiên sinh kia, điều này lại càng khiến Hào Thiên nghĩ là do thế lực của hắn ép lui Dương gia, thêm tin tưởng vào thực lực của bản thân hơn.
- --- ------ ------
“ Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi “
Khương Phương ra khỏi phòng, Hạ Đông mắt nhìn vào túi đen đang đặt trên bàn, rơi trầm tư. Theo thông tin lão nhận được từ bên tình báo, nơi ẩn núp của Mãnh Phu tại một căn hầm trú ẩn ở vùng xa, vượt ra khỏi Bắc Kinh nửa ngày đi đường, xung quanh trùng điệp là cạm bẫy, tuy thân thủ hắn không mạnh nhưng là loại rất có đầu óc, xét nhiệm vụ vào mức D là hoàn toàn sai lầm, dù vậy nhưng qua một ngày lại thấy thủ cấp của tên này ở ngay trước mắt, còn nữa, nghe nói ngọn đồi từng là nơi trú ẩn kia giống như bị người ta xới qua một lần, cỏ cây cùng đất cát bắn loạn lên, như mới bị sạt lở, điều này cho lão kiêng kỵ Hàn Vân hơn, Khương Phương nói Hàn Vân đi thuê người khác, tất nhiên lão sẽ không tin lời này, lại khó hiểu, nếu là hắn ra tay không lẽ là dùng bom nổ cả quả đồi ấy? Nhưng thủ cấp trước mắt còn nguyên vẹn như vậy, Hạ Đông lập tức loại bỏ suy nghĩ này, thôi đi, dù gì thì Hàn Vân cũng không phải là loại dễ trêu chọc vào, Lão âm thầm tự nhủ.