Vừa mới sáng sớm, Hàn Vân xong việc với đội trọng án liền tìm đường về nhà, cả đêm không có mặt, không biết Diệp Tuyết Linh có thức đêm mà chờ hắn không nữa, hi vọng cô tự biết cho bản thân một chút mà ngủ sớm đi.
Ngang qua một khu dân cư, lại có tiếng tranh cãi gì đó vang lên:
“ Hòa Tử! Cậu có thể lấy tiền ra trả tôi sớm một chút được không? Tôi không rảnh để đứng đây cho người ta nhìn “
“ Cô Phí! Cô chờ cháu một lát thôi, chờ cháu bán được chút đồ liền trả lại đủ tiền cho cô mà! “
Hàn Vân vốn cũng chẳng quan tâm, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chân đi về thôi, chẳng rảnh để xen vào chuyện của người ta nữa.
Nhưng mà ông trời lại không theo ý hắn, thanh niên gọi là Hòa Tử kia bày mở gian hàng bên lề đường từ sáng sớm, đến giờ chưa có ai đi ngang qua nữa là mua đồ, mắt thấy có một thanh niên đi tới, liền chạy ra kéo người này lại gian hàng của mình giới thiệu:
“ Vị đại ca này! Anh thử ghé qua xem một chút hàng của tôi đi, ở đây có rất nhiều đồ đạc mà giới trẻ ưa chuộng! Tôi đang thiếu tiền nên bán giảm giá cho! “
Nhìn qua một lượt, hóa ra đây là gian hàng đồ chơi các thứ, thảo nào hắn dám nói rằng được giới trẻ ưa chuộng. Thấy Hàn Vân vẻ mặt giống như không quan tâm, Hòa Tử cố gắng giới thiệu các vật phẩm trên bàn.
“ Đây là mô hình Gundam, trên cửa hàng đóng giá là 500 tệ, hiện tại tôi chỉ lấy anh 300 thôi “
“ Đây là áo choàng Kirito mà rất nhiều bạn trẻ đang tìm mua, tôi lấy anh 300 thôi “
“ Đây là … Khụ! Đồ chơi SM, nếu anh là người có máu S thì hãy mua một bộ về chơi với người ấy đi, tôi đảm bảo bộ này chưa từng được ai dùng! “
“ … “
Rất nhiều thứ đồ linh tinh lặt vặt, Hàn Vân không quan tâm cho lắm, dù gì cũng sống tới từng này năm rồi, chơi mấy đồ kia có vẻ không hợp với độ tuổi cho lắm.
“ Cái này …”
Hắn chợt nhìn thấy một mảnh vải đen bị bao nhiêu đồ vật khác lấp mất, liền kéo nó ra xem xét một chút.
Đây là một chiếc áo choàng vải đen, nếu mặc lên người thì chiếc áo này có thể che hết toàn diện từ đầu tới chân.
Hòa Tử giống như biết hắn động tâm, liền ra sức phụ họa:
“ Đại ca này, anh thật là có mắt nhìn! Đây chính là bộ đồ tử thần mà tôi phải mất cả tháng mới đặt được đấy “
“ Giá như nào? “
“ Cái này tôi bán … vẫn là 300 đi! “
Hàn Vân cầm áo choàng xem xét một lúc, xem một chút để xác nhận có gì bất thường không, Hòa Tử lại chột dạ không thôi, cái này mua mới chỉ là 330 tệ, tuy rằng vẫn mới 90% nhưng mà không thể bán giá như vậy được, liền nhanh trí đưa thêm một chiếc mặt nạ mỉm cười cho Hàn Vân.
“ Khuyến mại thêm cái này, chỉ 300 thôi, ở ngoài muốn mua phải mất tới 500 đấy đại ca! “
“ Được rồi! Không cần giới thiệu “
Hàn Vân lấy ra 300 trả cho Hắn, tay cầm theo 2 thứ đồ mà biến mất.
Tiền mới đến tay, Hòa Tử liền đưa cho người mà hắn gọi là Cô Phí.
“ Hừ! Lần này co như là bỏ qua cho cậu, đừng để tôi phải tới nhà đòi thêm nữa đấy! Nhớ lấy “
Cô Phí cầm lấy tiền rồi cũng rời đi, để lại Hòa Tử ở lại, hắn thở ra một hơi.
Hàn Vân xác nhận cái áo choàng này chẳng có gì bất thường, cũng không có gì thất vọng, mới đầu hắn chú ý một chút vải từ xa cứ ngỡ là bắt được đồ tốt, đến khi cầm tới tay mới nhận ra là bình thường, phải thôi, làm gì có chuyện ra đường nhặt được bảo vật như trong truyền thuyết đâu. Chẳng muốn dây dưa gì thêm với Hoa Tử, hắn trả tiền mà rút lẹ.
Về tới nhà, người đầu tiên gặp được lại là Diệp Hải, tên này đang đứng ngắm gì đó, nhìn thấy Hàn Vân liền khó chịu, ngoảnh mặt nhìn trời mở miệng nói những lời nhân sinh, nhưng thật ra là muốn đả kích ai đó:
“ Nam nhân sống trên đời thì đừng nên quá vô dụng! Nhà phải tự mua, ngàn vạn lần không nên ăn bám người khác “
Hàn Vân tới cái mắt cũng không thèm liếc, bước qua người hắn đi vào trong nhà. Diệp Hải giận dữ:
“ Ngươi chỉ là một thằng con nuôi! Đừng có tỏ vẻ bản thân … “
“ Thiếu gia “
May mắn là hầu gái Lưu Ly ở trong nhà nghe được thanh âm, vừa lúc đi tới ngăn lại lời nói của Diệp Hải, hắn thấy Lưu Ly ra mặt cũng vì yêu chiều mà không gây loạn nữa, nhịn cục tức xuống, điều này cũng cho thấy sự yêu thích của hắn đối với cô hầu gái này rất cao.
Lâm Hoa ở trong nhà cũng nghe động tĩnh, vẻ mặt không vui, ở trong Diệp Gia thì Diệp Hải là người mà bà không thích nhất, bởi vì cái tính cách “ Thiếu Gia “ được hắn phác họa hoàn toàn giống với nhân vật phụ ở trong phim.
- ----- --------- --------
Ba ngày nữa lại trôi qua chậm rãi, trong thời gian này, có một số biến chuyển theo đúng dự đoán của nhiều người.
Đầu tiên phải kể đến vụ án trước.
Sau khi bắt được hung thủ, nghi phạm bấy giờ là Chương Gia Lộc đã được minh oan, Quốc Hưng đã phải đích thân mà trả người ta còn nguyên vẹn về với gia đình, lại phải thành tâm cúi người xin lỗi trước toàn thể nhân dân, nhưng mà đến giai đoạn đền bù tổn thất tinh thần gì đó thì hắn liền biến mất, Hạ Đông có nói: công việc này đã là của người khác phải lo rồi, đội 5 người bọn họ chỉ là tổ trọng án được đi vay mượn mà thôi, bao nhiêu sai lầm cứ ném cho đội cảnh sát cấp cao xử lý.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Còn Lăng Cường thì nghe nói mức hình phạt mới đầu là 18 năm tù giam, nhưng không biết nhà họ Vương âm thầm nhúng tay thế nào mà lại bay hẳn lên gần 40 năm, thiếu chút là Chung Thân hoặc Tử Hình rồi. Như vậy, thanh niên trẻ đầy kiến thức đã tự hủy đi một cuộc đời sáng lạng của mình chỉ vì những hiểu lầm không đáng có.
Sau đó là tang lễ của Vương Huệ được mở ra cả ba ngày ba đêm. Trong thời gian ấy, mẹ của Vương Huệ vì đau lòng cho con mà khóc hết nước mắt, cha của cô tuy không thể hiện ra nhưng cũng là tinh thần mệt mỏi rất nhiều, cũng đúng thôi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thân làm cha mẹ lại phải khóc trước linh cữu của con mình, có ai mà không xót xa cơ chứ?
Lần trước số người ở trên sân thượng tận mắt chứng kiến Vương Huệ có 9 người, 5 người đã là của tổ chức chuyên về bí ẩn quốc gia rồi, 1 người là nhân chứng, 1 người là tội phạm, vì thế, đối với 2 người còn lại là cảnh sát, đã có vài thông tin từ cấp trên báo xuống giữ bí mật mọi chuyện, Hàn Vân nghĩ rằng đây là của tổ chức Ám Thiên nhúng tay vào, mà cho dù có để 2 người này kể ra thì chắc chẳng có người nào tin, tám chín phần mười là cho rằng người này bị điên.
Ở phía đôi tình nhân chung thể xác, Chu Nguyệt Kiều vì là người không được chăm chỉ cho lắm, lại còn mang tình cảm lớn với Vương Huệ, nên cô rất thông minh mà đưa ra quyết định: cho Vương Huệ phần đa thời gian dùng thân thể, vừa có thể ngủ nhiều hơn, lại không gây cho Vương Huệ cảm giác gò bó khi ở chung, đúng là một công đôi việc.
Hàn Vân bên này thì lại không quan tâm tới vụ án mạng đó nữa, từ lúc phá án xong liền giống như hơi nước mà bốc hơi biến mất, Hắn chỉ nhắn cho với Vương Huệ một câu:
“ Thứ đã qua thì cũng sớm qua rồi, còn giữ trong lòng chỉ là tự gây thương tổn cho mình mà thôi! “
Vương Huệ nghe xong cũng nhẹ nhàng gật đầu, tuy rằng khuôn mặt lúc ấy rất buồn thương. Cô lấy thân phận của Chu Nguyệt Kiều tới tang lễ của chính mình để an ủi người thân, mang danh “ chuyển lời “ mà nói ra tất cả nỗi lòng với cha mẹ, dù sao thì hiện tại thì thân phận con người của cô cũng không còn tồn tại, từ nay sẽ phải dùng chung thân phận của Chu Nguyệt Kiều để sinh sống.