17h Chiều, thời gian tan ca tới, vô số người chen chúc nhau ra khỏi công ty, ai ai cũng muốn nhanh chóng trở về nhà sau một ngày làm việc.
Diệp Tuyết Linh ra tới cổng, thấy một chiếc BMW đậu tại đây, là xe của Dương Lưu, có lẽ hắn đã thấy cô từ xa, xuống xe vẫy gọi. Cô nói với Lâm Tiêu Du bên cạnh:
“ Được rồi, cậu lấy xe mình về trước đi, lát xong việc mình bắt xe về sau “
Lâm Tiêu Du khó chịu ừm một câu, cứ nhìn vẻ mặt giả bộ của Dương Lưu là cô lại tức tối trong lòng, không hiểu vì sao ngày xưa bản thân lại nghĩ tên này tốt đẹp, còn thầm mến hắn … càng nghĩ càng tức, Lâm Tiêu Du đi thẳng một mạch xuống hầm để xe.
Dọc đường đi, Diệp Tuyết Linh không nói một câu nào, mới đầu Dương Lưu còn hỏi han vài câu, thấy cô không quan tâm đến mình mới bỏ suy nghĩ bắt chuyện, tay cầm vô lăng âm thầm nắm chặt, chỉ một lát nữa thôi.
Đi đường mất nửa giờ đồng hồ, tới một nhà hàng nổi tiếng trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh, Dương Lưu cùng Diệp Tuyết Linh theo chỉ dẫn của nhân viên, lên tầng hai của nhà hàng này. Đi tới một phòng sang trọng, trong phòng có bàn ăn lớn, bàn ăn chỉ có 2 ghế dành cho hai người, tại đây có nến, hoa, các thứ đã được chuẩn bị kỹ càng, đẹp đẽ, giống như đây là một buổi hẹn hò của bọn họ chứ không phải là một cuộc đàm thoại về công việc. Cảm giác có hơi không ổn, Diệp Tuyết Linh nhíu mày, nhưng dù sao cũng đến đây rồi, cô ngồi xuống chỗ của mình, chờ Dương Lưu giải thích.
“ Tuyết Linh, hiện tại cũng tới rồi, chuyện quan trọng hãy nói sau đi “
Ý là trước dùng bữa, sau mới bàn vào việc chính, cái này đối với cô cũng không lạ lẫm gì, phần đa những người thượng lưu đều như vậy hết, lễ tiết này đối với những người cuồng công việc như cô thì chẳng khác gì rảnh rỗi, phí thời gian.
Từ lúc ngồi xuống bàn ăn tới hồi lâu, Diệp Tuyết Linh chỉ cầm dao nĩa cắt nhẹ vài miếng nhỏ, nhưng không ăn, cô chỉ nhẹ nhàng cầm ly rượu vang đỏ, đưa lên môi nhấp. Dương Lưu nhìn thấy thì âm thầm gật đầu, đúng như hắn dự đoán, cô gái này bao giờ cũng thế, luôn luôn không giữ thể diện cho người khác.
“ Tuyết Linh … “ - Giọng Dương Lưu vang lên “ chuyện này dù sao cũng hơi gấp gáp, nhưng mong em hãy đồng ý với anh “
Chính là lời tỏ tình, người ngoài có thể nghe không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng Diệp Tuyết Linh sao có thể không hiểu chứ? Đây là lời muốn nhắc lại chuyện hôm trước đã bị cô bỏ quên. Ngày tới dự hội đàm với đối tác, Dương Lưu nhân cơ hội giãi bày lòng mình cho cô, hi vọng cô chấp nhận hắn ta, cô lúc đó tất nhiên là không đồng ý, người đã có chồng sao lại có thể nói lời linh tinh. Nhưng tên này vẫn kiên quyết đeo bám, hắn nghĩ Hàn Vân chỉ là một người được thuê tới đóng giả làm chồng của cô, những vụ việc như vậy xảy ra không phải là ít rồi. Bất đắc dĩ, Diệp Tuyết Linh đành uyển chuyển từ chối nhẹ nhàng, nhưng vào tai Dương Lưu lại hiểu thành “ Hãy để cho cô thời gian suy nghĩ “, hôm nay lại làm ra việc như thế này.
“ Chủ tịch Dương, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi là người đã lập gia đình, phiền anh đừng đeo bám tôi nữa “
“ Anh biết, nhưng em hãy suy nghĩ lại đi, em là một người xuất sắc như vậy, tại sao phải để bản thân phải uất hận, lấy một người chồng vô năng “
“ Hừ, tôi ra sao không cần anh góp ý “
Diệp Tuyết Linh lạnh giọng, từ bao giờ chuyện của cô cần người ngoài xen vào? Cô đứng dậy, muốn bỏ về, chuyện sau có quan trọng hay không cũng mặc kệ. Bỗng trời đất như đảo lộn, quay cuồng, Diệp Tuyết Linh rơi vào hôn mê, một cánh tay đưa ra đỡ lấy, tránh cho cô ngã ra đất. Người đỡ là tên bảo vệ luôn đứng kè kè phía sau, ngay lúc đó một người đàn ông cầm quạt lông chim đi vào phòng, đưa tay phẩy vài cái, bắt chước điệu dáng của Gia Cát Lượng.
“ Ha ha ha, Dương thiếu có thể thấy lời tôi nói không sai “
“ Lệ Ca, anh đúng người là túc trí đa mưu, kế như vậy cũng có thể nghĩ ra “
Dương Lưu ngoài mặt vui vẻ khen nhưng trong lòng âm thầm hừ lạnh, kế sách hèn hạ như vậy cũng có thể nghĩ ra, nếu không phải vào bước đường cùng thì hắn chắc chắn sẽ không nhờ tên này.
“ Nhưng khi cô ta tỉnh dậy anh nghĩ em nên làm sao? “
Bế Diệp Tuyết Linh trên tay vào thang máy, Dương Lưu bất chợt hỏi. Người kia rất ung dung ấn nút lên tầng, vuốt cằm đáp:
“ Với những cô gái lạnh lùng thanh cao như vậy thường sẽ rất để ý đến hình tượng bản thân, đệ cứ quay lại một đoạn phim ngắn đe dọa đi, 9 phần 10 là sẽ nắm được cô ta trong tay, tới lúc đó tùy tâm mà đùa bỡn, ha ha ha “
Dương Lưu cười phụ họa, tuy tên này sống hèn hạ đê tiện, nhưng kế hoạch của hắn lại rất hợp lý.
Nhà hàng này kiêm cả mảnh khách sạn phía trên, tới tầng 8, vào trong phòng số 804, Dương Lưu đặt Diệp Tuyết Linh nằm xuống giường, thanh niên gọi Lệ Ca kéo tên vệ sĩ ra ngoài, để không gian riêng tư cho Dương Lưu, mặt nở nụ cười đê hèn:
“ Dương đệ đệ cần làm gì thì làm nhanh đi, ta ở ngoài đề phòng việc bất trắc “
Cửa đóng lại, bên căn phòng yên tĩnh hẳn đi, Dương Lưu ngồi xuống mép giường, đưa tay nắm lấy bàn tay của Diệp Tuyết Linh, nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, môi đỏ mọng khép chặt, hai mắt nhắm nghiền giống như công chúa đang ngủ say, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn khuôn mặt cô từ chính diện.
“ Tuyết Linh à, anh xin lỗi, anh không nghĩ lại phải đi tới bước đường này … “
Từng lời xin lỗi trong miệng Dương Lưu được nói ra, với những chuyện sắp xảy ra, đến hắn cũng tự cảm thấy ghét bỏ bản thân mình, nếu là công khai theo đuổi, hắn có đủ tự tin không thua kém ai, từ tài năng đến bề ngoài, cho dù là các minh tinh nam thần hắn cũng không để tâm đến, mắt thấy phải đi đến bước đường này, lại càng hận những người đã bức ép mình, thù này chắc chắn có một ngày hắn trả lại.
Không thể không nói Dương Lưu cũng là một loại soái ca có tự trọng, hắn giống như những nam thần trong phim ngôn tình, tuy được nhiều người chú ý nhưng chỉ theo đuổi một mình Diệp Tuyết Linh, nếu như đây là một bộ phim tình cảm, cho dù hắn có làm ra việc đê tiện này thì chắc chắn vẫn sẽ được rất nhiều cô gái trẻ ủng hộ, ghép cặp với nữ chính.
Đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt người nằm trước mắt, Dương Lưu âm thầm xin lỗi một lần cuối, tay di chuyển dần xuống muốn cởi bỏ áo của cô.
“ Cho dù chuyện gì xảy ra, chỉ mong rằng mãi được cạnh bên em “
“ Rầm “
“ Dừng tay “
Cửa phòng bị đạp bay, một người thanh niên chạy vào, chính là Hàn Vân tới kịp lúc, hắn không nói thêm lời nào, xông tới đấm cho Dương Lưu một quyền.
Mẹ kiếp, làm thì làm nhanh mẹ lên, cứ lẩm bẩm để ông phải chờ nửa tiếng bên ngoài.
Thật ra Hàn Vân tới đây đã lâu, trên người Diệp Tuyết Linh có ấn ký ở trong cái phòng thủ trận hôm trước hắn đánh lên, cảm nhận được phương hướng cô đi có hơi sai sai, không phải đường về nhà, Hàn Vân liền âm thầm chạy theo. Tới nơi này trông thấy một bàn ăn hoành tráng của Dương Lưu bày ra, từ hạ thuốc mê tới khi đưa lên phòng đều đã được chứng kiến, nhưng hắn không vội lộ diện. Bắt một tên trộm đang đứng ở ngoài đường không thể nào mà bằng bắt hắn ngay tại lúc mở két sắt, cái này có nhân chứng vật chứng đầy đủ, Hàn Vân mới có thể không vướng bận mà ra tay.
“ Chào Dương tổng tài a, có vẻ dạo này anh không được tốt cho lắm “ - Hắn cười cười xoa tay.
“ Ngươi, sao ngươi lại tới đây? … Cút ngay “ - Dương Lưu tức giận hô lên
“ Người đâu, có người xấu đột nhập “
“ Khoan đã, có gì từ từ nói, anh còn muốn xem ảo thuật không? “
Ảo thuật? nhớ lại sự việc hôm đó, trước khi mất ý thức điều duy nhất hắn nhớ là câu này. Nếu Hàn Vân không nói thì chắc không bao giờ hắn nhận ra là tên này làm trò, chẳng lẽ người này biết thôi miên sao?. Nhìn theo từng lượt đếm, Dương Lưu liền đưa tay lên che mắt.
Hàn Vân cười nhạt, nhìn nhau cả hồi lâu như vậy mới nhận ra sao? Quá muộn rồi. Tới bên Dương Lưu lúc này đã mất ý thức, đưa tay kéo một tia khói mỏng trên đầu tên này ra, nhét vào một chiếc bình nhỏ.
Ở bên ngoài nghe thấy có động tĩnh trong phòng, Lệ Ca cùng tên vệ sĩ lập tức chạy tới, vừa chạy vừa gọi thêm người hỗ trợ, từng bước chân dồn dập vang lên. Hàn Vân trong phòng ôm lấy Diệp Tuyết Linh, dùng một tiểu thuật nhỏ đưa cả 2 vào trạng thái tàng hình, sau đó mở cửa ra ban công, nhảy xuống từ tầng 8.
Khi đội bảo vệ của nhà hàng tới thì trong phòng chỉ còn mình Dương Lưu đang đứng trong phòng, tay hắn cầm một con dao nhỏ dính máu, tên thanh niên Lệ Ca cùng với vệ sĩ bị đâm nhiều nhát nằm dưới đất hấp hối. Tên quản lý nhà hàng còn đang không biết phải xử lý chuyện này ra sao thì trước mặt bọn họ, Dương Lưu cầm con dao lên tự đâm thẳng vào ngực tự sát, máu tươi tuôn ra xối xả, tất cả mọi người rơi vào hỗn loạn, người bỏ chạy, người gào thét sợ hãi, người che mắt không muốn nhìn cảnh ghê rợn này, có người yếu tim liền ngất xỉu tại chỗ.
Dương Lưu nếu là ở trong một bộ phim ngôn tình thì sẽ là nhân vật chính soái ca, nhưng ở nơi đây chỉ là một viên đá lót dép mà thôi. Đối với Hàn Vân mà nói, hắn không quen với việc tha cho một tên có ý nghĩ xấu với hắn, cho dù là người thân, dù sao thì tên này chỉ là một người tầm thường trong vô số người đã ngã xuống trong tay hắn, chẳng có gì đáng bận tâm.