“ Chủ tịch Dương chết rồi? “
“ Ừ! Cậu ta chết tại nhà hàng XinTia “
“ XinTia? “
“ Đúng vậy, hiện tại ở đó cảnh sát vẫn còn đang phong tỏa hiện trường vụ án. Nghe nói Dương Lưu tự dưng phát điên, cầm dao đâm chết 2 người rồi tự sát “
“ Đúng là trời cao đố kỵ thiên tài mà “
Từng tiếng thở dài vang lên trong phòng họp.
Diệp Tuyết Linh khẽ giật mình, nhà Hàng XinTia? Không phải là nơi mình tới cùng Dương Lưu hôm qua sao? Theo lời kể của Lâm Tiêu Du thì chính cô đã uống rượu say rồi được Hàn Vân đưa về nhà, cho dù có cố gắng động não thì cũng không nhớ nổi chuyện tối qua, nhiều nhất chỉ là tới khi ngồi vào bàn ăn. Vậy là hôm qua đã có chuyện gì xảy ra? Cô cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như mình nghĩ.
“ Giám đốc Diệp, hôm qua cô có hẹn với chủ tịch Dương đúng không? “
Một giọng nói đánh thức Diệp Tuyết Linh còn đang trầm tư.
“ À … Ừm, ngày hôm qua Dương tổng nói có chuyện muốn gặp tôi, sau đó anh ta lại không muốn nói ra, tôi liền bỏ về “
Vài người âm thầm gật đầu, tính cách của cô bọn họ không còn xa lạ gì. Thầm đoán trong lòng, chín phần mười là do Dương Lưu muốn mời cô đi ăn, hẹn hò, còn những lời cuối lại không dám nói ra.
“ Tôi tin tưởng cô, những người ở đây chắc hẳn cũng giống tôi, nhưng mà giám đốc Diệp này … “ - Chưa chờ Diệp Tuyết Linh trả lời, người này nói tiếp:
“ Tôi nghĩ có thể cô là người cuối cùng tiếp xúc với chủ tịch Dương, cho nên sẽ không thoát khỏi sự nghi ngờ của bên phía cảnh sát, cô phải bận với họ vài ngày đấy “
“ Ừm, Tôi biết “
“ Một số công việc giám đốc Diệp chưa làm thì tạm thời dừng lại. Còn có, cả những dự án không quá quan trọng thì cũng nên từ từ rồi hãy ký, trước tiên chúng ta ổn định lại những dự án trước, việc sau này cứ phần lại cho ' phía trên ' “.
Không một ai có dị nghị, ai cũng hiểu đơn giản một điều, công ty này là một trong những rễ cây của Dương gia, việc họ cần làm bây giờ chỉ là ổn định công ty trong thời gian ngắn, chờ tới lúc tang lễ của Dương Lưu xong mới bắt đầu công việc trở lại. Trong thời gian này có ai ngu ngốc tự muốn phát triển bản thân thì chắc Dương gia sẽ nhẹ nhàng chấm cho một cái, tới lúc đó mất việc lúc nào cũng không hiểu tại sao.
Cuộc họp duy trì tới gần một buổi sáng, Diệp Tuyết Linh về phòng chuẩn bị một số công việc, những việc sắp xong thì hoàn thành sớm, những việc chưa xong có lẽ phải nhờ tới Lâm Tiêu Du rồi, còn có nhiều việc cần cô đích thân xử lý, phải chờ vài ngày vậy. suy nghĩ một lát, cô ra ngoài văn phòng gọi một tiếng:
“ Hàn Vân, anh vào đây, tôi có chuyện muốn nói “
Ngoài Lý San San, Sở Hạ cùng Hoàng Yên ra, còn lại 3 người khác mông lung nhìn Hàn Vân vào trong phòng giám đốc, trong lòng mỗi người một suy đoán khác nhau.
“ Ngồi xuống đi “
Tiện tay kéo ghế ngồi đối diện, Hàn Vân ngồi xuống, bộ dáng sẵn sàng nghe chỉ bảo.
“ Ngày hôm qua anh đưa tôi về? “
“ Ừ, hôm qua có một người gọi điện cho anh, nói là tới bên khu Thượng để đón em về, lúc anh tới thì em đã say tới bất tỉnh rồi, chỉ đành bắt taxi đưa về “
“ Người kia là ai? Anh có quen không? “
Lắc lắc đầu, hắn trả lời:
“ Không quen, anh nghĩ người này có quen em “
“ Vậy người đó có bộ dáng ra sao? “
“ Bộ dáng à? “ - Xoa cằm suy nghĩ một chút, hắn nói:
“ Người này rất trẻ, tuổi tầm 30, mặc đồ tây, đẹp trai, bộ dáng tự tin giống với những người thành công ở trên tivi “
Diệp Tuyết Linh nghe vậy, khẽ nhíu mày, cô bình thường không quen nhiều người, người quen biết phần đa là những người đàn ông trung niên, bởi vì tới chức vụ như cô ở những nơi lớn thì rất khó tìm được người trẻ tuổi.
“ Còn có gì đặc biệt không? “
Hàn Vân lắc đầu, cũng phải thôi, tên ngốc này có biết gì đâu mà chú ý, Diệp Tuyết Linh hết lời, liền hạ lệnh trục xuất hắn ra ngoài.
Có điều cô không nghĩ tới, bộ dáng người trong miệng hắn miêu tả, lại chính là tên Dương Lưu xấu số, có lẽ bình thường Diệp Tuyết Linh đều không để Dương Lưu vào mắt, nên hiện tại mới không nghĩ ra nổi.
“ Hàn Vân, cô ấy hỏi gì anh vậy? “
Lâm Tiêu Du hóng hớt từ lâu, kéo tay Hàn Vân qua một bên.
“ Hỏi về một anh đẹp trai “
“ Thật? Mà cũng phải thôi, anh ngu ngốc như vậy, có lẽ Tuyết Linh đổi ý rồi, không muốn sống cùng anh mãi nên tìm đối tượng mới cũng nên. Anh chuẩn bị dọn hành lý ra khỏi nhà mau đi “ - Cô nhoẻn miệng cười, có vẻ rất vui sướng.
“ Nếu vậy thì tôi đến cưới cô có được không? “
“ Phi, lấy anh? Tôi thà rằng ở góa còn hơn! Nếu Tuyết Linh bỏ anh, tôi sẽ có cơ hội, cùng lắm thì cùng cô ấy theo tên đẹp trai kia, hai vợ một chồng “
Lâm Tiêu Du kích đểu, cố ý làm Hàn Vân tức giận, nhưng hồi lâu không thấy hắn trả lời, cô mới nhìn lại, giật mình. Hắn hiện tại đang đứng đơ người, mắt mở to ra, đồng tử bên trong co rút lại kịch liệt, vẻ mặt âm trầm lại giống như sợ hãi.
Trên bầu trời Bắc Kinh lúc này bỗng dưng tối sầm, mây đen thi nhau kéo đến, người qua đường nhìn một màn này cũng không nghĩ nhiều, thi nhau tìm chỗ trú mưa. Là Thiên Phạt, Hàn Vân cảm nhận được khí tức tử vong cực lớn từ phía trên đỉnh đầu, bên trong mây đen lôi điện lượn lờ, chờ tới khi tích tụ đủ sức mạnh rồi giáng xuống, không lẽ bản thân thức tỉnh là sai với thiên ý?
“ Xoẹt “
“ Ầm ầm đùng “
Ngân lôi giáng xuống liên tiếp 3 lần, từng đạo màu bạc sáng rọi cả thành phố. Nơi lôi kiếp đánh xuống cách tòa nhà Dương La khoảng 1Km về phía nam, Hàn Vân âm thầm thở ra, không phải hắn. Thiếu linh bảo, không có lá chắn, thân thể lại yếu ớt, nếu Thiên Phạt này là của bản thân thì chín phần mười sẽ bị đánh chết, đối với lực lượng Thiên Phạt, hắn lúc này gần như không thể bảo vệ bản thân.
“ Anh không sao chứ? “
Lúc này mới để ý lại hiện tại, Người Hàn Vân đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, Lâm Tiêu Du hỏi han, Diệp Tuyết Linh không biết từ bao giờ đã đến bên cạnh hắn, sắc mặt lo lắng không thôi.
“ Có cần gọi bác sĩ không? “
“ Không sao không sao, chỉ là cảm nhận bản thân có chút không khỏe “ - Lắc đầu.
“ Thật không? Nếu không khỏe thì nghỉ sớm đi, đừng để bản thân có chuyện “
“ Hay là tôi đưa anh xuống phòng Y tế “
Diệp Tuyết Linh bán tín bán nghi, nhưng thấy sắc mặt Hàn Vân tốt trở lại, cô cũng không muốn nhiều lời, Lâm Tiêu Du bên cạnh lại có bộ dạng muốn hộ tống hắn tới nơi tới chốn làm hắn phải từ chối không thôi.
“ Không cần, hai người cứ ở lại đi, tôi có thể tự đi lại được “
“ Hay là để tôi đưa anh về “
“ … “
Hàn Vân từ chối một câu rồi đi thẳng luôn, mặc kệ Lâm Tiêu Du lắm miệng còn đang đứng đó nói.
Thiên Phạt này có vẻ không phải là của hắn, nhưng khí tức ác liệt thì lại cảm nhận được rõ mồn một, giống như tùy thời có thể đánh vào hắn, có lẽ Thiên Đạo cũng đã nhận ra điều bất thường của mình, dùng lôi phạt để cảnh cáo là chính, ý là:
“ Ta không quản ngươi tới từ đâu, muốn cái gì, nhưng làm việc cũng đừng quá nghịch đạo, đừng để ta phải ra tay “
Suy nghĩ một hồi, Hàn Vân cũng mặc kệ, loại giới hạn của Thiên Đạo hắn cũng rõ một chút, nhưng vẫn khá là mông lung, người có lệ khí quá nhiều ắt không thể sống, ý tứ giống như vậy, hy vọng cảm giác chỉ là do hắn quá đa nghi.
- ----------
Tại tầng thượng của một trường học nào đó, nơi đây vừa bị vài đợt sét đánh xuống, cả một vùng sân rộng cháy đen, không khí vẫn còn vương chút ít mùi cháy khét. Đứng cách đó không xa có ba bóng người đang đứng, mắt nhìn thẳng vào giữa vùng bị cháy đen, chính là nơi bị sét đánh trúng trực tiếp.
“ Có phát hiện gì không? “ - Người đứng giữa mở miệng.
“ Tôi đã kiểm tra bên khu A, không có gì “
“ Bên Khu C cũng không có gì đáng nghi, có lẽ xong rồi “
“ Cũng đúng, bị sét lớn vậy đánh trúng, chắc là thành tro bụi hết rồi “
“ Hoặc có thể chỉ là sét vô định, hơi lớn chút nhưng không phải là không thể, có lẽ chúng ta quá đa nghi rồi “
Người kia gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, sau đó đưa tay lên hạ lệnh rút lui.