Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 13: Chương 13: Vô đề!




“ Cái này, cái này, cái này nữa, cả cái này … “

Trước con mắt toàn dân thiên hạ, Mã Tiếu Tiếu mang bộ dáng nhà giàu mới nổi gọi liền các loại hải sản trong thực đơn làm nhân viên phục vụ trong lòng nở hoa, khi lui xuống còn mang vẻ mặt cung kính không thôi. Hàn Vân mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, bàn ăn có 5 người ngồi mà gọi món giống như tiệc lớn vậy, hắn thân là một con “ đỗ nghèo khỉ “ giống như đang nhìn từng tờ tiền mọc cánh ra bay đi.

“ Có phải gọi hơi nhiều đúng không? “ - Hắn không kìm được mở miệng.

“ Vân ca ca nói đúng, chị Mã đúng là gọi hơi nhiều, chúng ta có ít người vậy, không ăn hết sẽ là lãng phí thức ăn “ - Dương Tịnh Uyển nói giúp hắn.

“ Không sao không sao, thức ăn dư chúng ta có thể gói đem về mà “ - Tạ Thanh Phong cực kỳ vô sỉ.

Hồ Vũ bên cạnh che mặt xấu hổ, Hàn Vân có chút thắc mắc về thân phận tu chân giả của tên này, tu tiên phàm là ẩn thế cao nhân, cực kỳ thần bí trong mắt người hạ giới, không thể nào là cái loại mà không có mặt mũi như vậy được.

Mã Tiếu Tiếu nghe mấy người nói thì khinh thường không thôi, cô cũng lười so đo với đội nghèo nàn này, chỉ là một bữa ăn thôi mà.

“ Hạ Yến, em tin anh đi, anh chỉ là bất cẩn làm mất thôi “

Tại một căn biệt thự rộng lớn, Dương Lưu đang khổ sở giải thích với một người phụ nữ, người này xinh đẹp tựa minh tinh, mặc một bộ váy dài, trên khuôn mặt còn mang vẻ tức giận.

“ Anh còn dám nói? Chiếc nhẫn đeo trên tay mà còn làm mất được? Anh cho tôi là người ngốc sao? “

“ Tôi nghĩ là do anh sợ con hồ ly kia hiểu lầm, mới tháo nhẫn ra “

Dương Lưu đau đầu một phen, từ buổi tối hôm nọ, chiếc nhẫn đính hôn của hắn cùng Hạ Yến bất giác biến mất không tung tích, hắn đã cho người tìm kiếm khắp nơi, đến cả quán bar mà tối hôm đó tới để đón đường đệ cũng đã lục soát qua, cảm giác của hắn lúc này giống như là đang mò kim đáy bể vậy.

Nếu là một mình Hạ Yến, hắn không do dự mặc kệ, nhưng phía sau cô gái này là cả một Hạ gia chống lưng. Hạ gia với Dương gia là hai gia tộc lớn, tuy không có va chạm về mặt lợi ích nhưng cũng chẳng có gì là quá thân thuộc, hiện tại cả 2 muốn lấy hôn ước để kết nối bền chặt với nhau. Dương Lưu thân là người có tài năng nổi trội trong lớp trẻ tuổi, Hạ Yến cũng là kỳ nữ của Hạ gia, hôn ước này cả hai không dám phản bác, một phần cũng vì ưa thích đối phương. Hai nhà đi đến bước đính hôn, chỉ cần chờ đến ngày cưới hỏi nữa là thành, nhưng hôm nay chiếc nhẫn đính hôn quý giá lại bị mất, hắn cảm thấy không đáng gì, chỉ cần cho đặt lại một đôi khác là được. Hạ Yến đối diện thì cho rằng có uẩn khúc, nghĩ rằng Dương Lưu tháo nhẫn đi trăng hoa bên ngoài, mục tiêu cô đã điều tra được là một người cấp dưới của hắn, còn trẻ tuổi, bộ dáng xuất chúng, là thể loại nữ nhân chuyên dùng nhan sắc đi quyến rũ đàn ông, công việc chắc chắn cũng là từ những việc làm bẩn thỉu mới lên được. Nếu vậy thì đã đành, Hạ Yến còn ghê tởm hơn khi biết tin con hồ ly kia là nữ nhân đã có chồng, loại người như vậy cô không thể tha thứ được, ngày hôm nay phải thay trời hành đạo.

Dương Lưu thấy cô bực dọc bỏ đi, hắn nghĩ Hạ Yến cũng hết cách muốn bỏ qua, thở ra một hơi, cầm di động lên gọi một cuộc điện thoại.

“ Alo, Chú Lâm, chú giúp tôi đặt một đôi nhẫn cưới, càng đẹp càng tốt. Đúng rồi, phải là loại đắt nhất … “

- -------------------

Tại công ty Dương La, Diệp Tuyết Linh còn đang tìm tung tích của Hàn Vân, từ sáng sớm cô còn thấy hắn chăm chỉ làm việc ở đây cùng đồng nghiệp, chớp mắt cái đã không thấy đâu, trưa cũng không thấy bén mảng đến nhà ăn, cứ như chưa từng đến chỗ làm vậy. Lo lắng hắn lại dở chứng bỏ đi, bản thân đã bị một lần dọa sợ, Diệp Tuyết Linh đến hỏi thăm với Lý trưởng phòng.

“ Trưởng phòng Lý, người mới đến ngồi trong góc này sao hôm nay không thấy đâu? “

“ À giám đốc Diệp, người kia hôm nay được giám đốc Mã mượn đi một buổi “

“ Giám đốc Mã? Ông ta có quyền gì tại nơi này? “

Bất đắc dĩ, Lý Quang Lôi kể lại việc sáng nay, từ việc văn phòng bị cắt giảm nhân sự đến việc Mã Lương mượn người đi, ông cũng không làm gì được. Nghe vậy, Diệp Tuyết Linh nhíu mày:

“ Giảm nhân sự? Tôi chưa nghe đến việc này, là ai nói cho chú? “

“ Là thư ký Lâm, cô ấy nói muốn đưa người kia đi “

“ Là Lâm Tiêu Du? “

Lý Quang Lôi gật gật đầu, đối với việc người mới được quan tâm từ cấp trên, ông cũng lạ lẫm, lại thầm nghĩ đến Hàn Vân vẻ ngoài không tồi, ông suy đoán, có lẽ nào vị giám đốc Diệp lạnh lùng này lại thích mẫu người như Hàn Vân.

- ---------------

Không biết có người đang lo lắng cho mình, tên thủ phạm tại bãi biển Hứa Đông còn một bộ dáng người tốt bóc vỏ tôm cho gái, nếu như Diệp Tuyết Linh thấy cảnh này, chắc chắn ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của hắn, không sai đi đâu được.

Bữa hải sản trôi qua khá là êm đềm, dọn hết thức ăn công lao lớn nhất thuộc về Mã Tiếu Tiếu cùng Tạ Thanh Phong, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đúng là các đại nhân vật về ăn uống, cả một bàn ăn như bãi chiến trường chớp mắt đã hết, không dư một chút, Hồ Vũ thoải mái giống như các cô gái thôn quê mà trước đây hắn hay gặp, Ngược lại thì Dương Tịnh Uyển lại có cảm giác gò bó gì đó, cô gái này tỏ vẻ thục nữ nhưng không được tự nhiên như Diệp Tuyết Linh. Hàn Vân thì trời sinh không hợp với hải sản, dị ứng với Tôm, Cua, các đồ còn lại hắn cũng không muốn đụng chạm, chỉ một mực ngồi lấy lệ.

“ Hàn ca ca, em đi cùng anh “

Là cái đuôi mới mọc Dương Tịnh Uyển, Hàn Vân bất đắc dĩ gật đầu, có người theo cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ là đi lấy một thùng đá với vài lon nước ngọt thôi.

“ Cô chú ơi! Mua dùm cháu kẹo “

Một bé gái nhỏ tầm 5 6 tuổi, mặt lấm lem, tay xách một cái giỏ đan đựng kẹo, hoa, kéo kéo tay áo Hàn Vân. Dương Tịnh Uyển có ý tốt, mua cho bé gái một phong kẹo, đưa hẳn tờ tiền 100 tệ nói không cần trả lại. Cô bé mừng rỡ cảm ơn, miệng còn nói:

“ Cháu cảm ơn cô xinh đẹp, chúc vợ chồng cô đi chơi vui vẻ ạ “

“ … “ Bé gái này không biết là thông minh trước tuổi hay là được dạy dỗ cẩn thận, lại còn biết cả vuốt mông ngựa.

Kéo Dương Tịnh Uyển vào một cửa hàng không xa, mua một xô đá cùng các loại nước ngọt, tới lúc trả tiền cô gái này vẫn còn đang vui vẻ trong lòng, hình như cái vuốt của cô bé kia vuốt rất thư sướng, nụ cười còn nở toe toét trên mặt. Hàn Vân chịu, tuy được khen nhưng mà cũng bị hiểu lầm, còn cười thật lợi hại, vui vậy sao?

“ Hàn ca ca nhìn gì vậy? Chưa thấy mỹ nữ cười bao giờ sao? “ - Dương Tịnh Uyển hớn hở.

Hàn Vân không trả lời, nhăn mặt, cái này là bị chập điện a? Hay do trời nóng quá bị ấm đầu rồi?



Tạ Thanh Phong, Hồ Vũ cùng Mã Tiếu Tiếu đùa nghịch đến mệt vẫn chưa thấy 2 người Hàn Vân về.

“ Hai người bọn họ đi lâu như vậy, có hay không tìm nơi vắng vẻ nào đó hẹn hò rồi? “ - Hồ Vũ có chút nghi ngờ.

“ Có lẽ không đâu, tính cách đại ca ta hiểu rõ, huynh ấy sẽ về sớm thôi “

Tạ Thanh Phong nói giúp Hàn Vân, thật ra không phải bởi vì tính cách gì đó, mà lúc này hắn nhớ tới bản mặt băng lạnh của Diệp Tuyết Linh, với IQ của Hàn Vân, chắc hẳn sẽ không đem mạng ra đùa như vậy đâu.

Mới nói xong, từ xa bóng dáng Hàn Vân xuất hiện, sau lưng vẫn còn cái đuôi lớn bám theo. Một tay hắn cầm xô đá, tay kia ôm cả túi ni lông to.

“ Ấy, đại ca, kẹp nách vậy sẽ không có mùi hôi chứ “

“ … “

“ Không uống thì biến “

Dương Tịnh Uyển phía sau tức giận, tên này lại dám sỉ nhục người ta, cô đưa tay vào túi, cầm một cái chai ném về phía hắn. Tạ Thanh Phong nhanh tay bắt lấy, mở nắp, uống một mạch hết nửa chai.

“ Đa tạ đa tạ, nhưng ta thích vị chanh hơn “

“ Vù Vù Vù “

Ba lon nước chanh phóng đến, hắn tái mặt né, những lon nước này rất nặng, còn cứng cáp, nếu để bị ném trúng thì vỡ đầu là chuyện thường tình.

“ Giết người a “

Hàn Vân không so đo với tên này, hắn rút điện thoại xem giờ, cũng đã gần 3h chiều.

“ Cũng không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta cùng Tiếu Tiếu phải về Bắc Kinh rồi “

“ Sớm quá vậy, hay là để tối rồi về “ - Mã Tiếu Tiếu mất hứng.

“ Không được, ngày mai tôi còn phải đi làm, đâu ai được như cô “ - Hắn lắc đầu từ chối.

“ Vậy cũng được, đại ca cùng Mã tỷ tự đi xe đến đây, về sớm thì tốt hơn, bọn đệ đi theo khóa còn mai nữa mới về. “ - Tạ Thanh Phong nói.

“ Hàn đại ca cùng Mã tỷ tỷ thượng lộ bình an nhé “ - Hồ Vũ.

“ Hàn ca ca, hai người đi cẩn thận “ - Dương Tịnh Uyển vẻ mặt có chút mất mát nói.

“ Ừm, tạm biệt mọi người “

Hàn Vân tạm biệt mọi người, sau đó kéo Mã Tiếu Tiếu đang mất hứng đi mất.

“ Thanh Phong bạn học, Hàn ca ca có thật là đại ca của cậu? “ - Dương Tịnh Uyển hỏi Tạ Thanh Phong.

“ Đúng vậy, là biểu ca của mình “

“ Vậy … cậu có số di động của anh ấy không? “

“ Không có “ - nhìn thiếu nữ mang hy vọng này, Tạ Thanh Phong có chút cảm khái nói:

“ Cậu cũng đừng hi vọng nữa, cậu với anh ấy không có chút hi vọng nào đâu “

“ Tại … Tại sao? “ - Dương Tịnh Uyển không tin, nếu Hàn Vân có người tình, cô có thể còn có hi vọng mà.

“ Bởi vì … “ - Ậm ừ một hồi, hắn quyết định nói ra:

“ Đại ca ta có vợ rồi “

Dương Tịnh Uyển đứng ngây ra như bị sét đánh.

“ Có thật không? “

Cô muốn tìm chút hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng Tạ Thanh Phong sẽ nói là hắn đang đùa. Nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng cùng cái nhìn bình tĩnh. Chút tình cảm mới nhú của thanh xuân của cô giống như chồi non, bị người khác dẫm đạm một cách triệt để. Cuối cùng Dương Tịnh Uyển cũng cảm thấy cuộc sống thật éo le, sống 20 năm không một ai lọt được vào mắt xanh của cô, đến khi tìm được thì người ấy đã có vợ rồi.

Cô nhớ lại ánh mắt của Hàn Vân hồi sáng, tĩnh lặng, êm đềm mang theo tang thương, chính ánh mắt này gây ra tất cả, giống như một cơn mưa nhỏ tưới lên hạt giống trong tâm hồn cô để nó nảy mầm, nhưng tất cả chỉ là cảm giác đơn phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.