Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 7: Chương 7: Võ nói!




Chiếc Maybach S650 gào rú trên đại lộ, Tạ Thanh Phong lái chính, Hàn Vân ngồi ghế phụ căng thẳng, luôn trong tình trạng sẵn sàng nhảy khỏi xe, chỉ cần có chút không ổn thì hắn sẽ không ngần ngại mà bỏ của chạy lấy người, thằng ranh này lái xe như muốn đoạt mạng người ta vậy.

15 Phút, đoạn đường có dân cư dài 27Km mà 15 phút đến, hắn không sợ đâm chết người à?

Chạy thẳng vào bãi đậu xe, cửa xe mở, 2 thanh niên một sau một trước xuống xe, người trước có chút đẹp trai, tóc tai vuốt ngược, khuôn mặt mang theo vẻ bất cần đời, người sau thì lạnh nhạt, mặt không biểu cảm. Hàn Vân không thể không thừa nhận, lực sát thương của Tạ Thanh Phong với mấy cô gái trẻ rất cao, hắn đem bộ dáng Bad Boy chính hiệu đi từ trên chiếc xế hộp đắt tiền xuống làm mấy chị em ngoài xa liếc mắt không ngớt, Hàn Vân nhớ đến lời nói của ai đó:

Trai hư không tốt, trai tốt không vui

Trai càng hư thì gái theo càng nhiều.

Tiếng nhạc xập xình ầm ĩ, Tạ Thanh Phong như một công tử ca nhà giàu đi vào bên trong, trùng hợp là ngay lúc này có người đi ra, một công tử ca quần áo hàng hiệu say khướt lướt đang được người dìu ra, Tạ Thanh Phong tránh “không kịp”, và vào người ta.

Tên say rượu chửi đổng lên:

“ * * thằng nào thích gây sự ở đây? “

“ không có gì, không có gì, nhầm lẫn va chạm thôi “

Tạ Thanh Phong giải thích.

“ * Tưởng thằng nào hóa ra là Thanh Phong bạn học, nghe nói hôm trước thiếu tiền bị người ta đánh à? Có cần anh đây giúp gì không? “

“ Nghe nói thân thủ của mày giỏi lắm, về làm chó cho tao đi, tao nuôi mày “

“ Ha ha ha “

Tạ Thanh Phong “ nhẫn nhịn” nhìn tên thanh niên được người ta dìu đi xa khuất, trong mắt người khác đây chỉ là một vụ va chạm vô ý nhưng trong mắt của Hàn Vân thấy tất cả sự việc xảy ra, trong lúc va vào thanh niên say rượu, Tạ Thanh Phong để lưng che hết phần lớn tầm nhìn của người xung quanh, tay trái hắn nhanh chóng hành động lục qua túi quần người say rượu, sau đó tay phải vờ như vô ý đẩy một cái vào tên bạn mặc đồ tây đang dìu để hai bên tách nhau ra, chính cái đẩy vô ý này của hắn chạm đến ngực thanh niên kia rồi trượt tay qua túi áo bên trong, cuối cùng cầm theo vật gì đó ra ngoài.

“ Đại ca không cần để ý, tên này là thiếu gia nhà họ Dương, không phải loại tốt lành gì “

Tạ Thanh Phong phân trần, tay đưa ra một thứ:

“ 26 Ngàn, tên này luôn mang theo rất nhiều tiền ha ha “

“ Anh xem cái gì đây “

Nhận vật trong tay hắn, Hàn Vân cau mày:

“ nhẫn Kim cương? Thứ này nuốt không trôi đâu “

Vật kia là một cái nhẫn, ân, giống nhẫn cưới, trên thân có đính 3 hạt kim cương nhỏ xinh.

“ Em biết, ha ha, bộ dáng tên kia soái ca vậy, ai ngờ là kẻ tháo nhẫn đi vụng trộm “

Đẹp trai? Hàn Vân chợt nhớ lại thanh niên mặc đồ tây, lúc nãy do ánh sáng không đủ nên hắn không để ý cho lắm, tên này có chút quen quen, đúng rồi, là tên đi BMW đến đón Tuyết Linh hôm trước.

Hàn Vân xoay nhẫn một vòng, bên trong có khắc một dòng chữ nhỏ Dương Lưu - Hạ Yến.

“ Ngươi biết hắn là ai không?

“ À, Hình như tên là Dương La hay Dương Lưu gì đó, nghe nói hắn rất giàu, là anh trai của tên kia “

Âm thầm ghi nhớ, Hàn Vân ngồi lên một ghế trống gần đấy, Tạ Thanh Phong đưa tay lên làm dấu với bartender:

“ 2 Ly cocktail “

“ Phong ca, dạo này anh đi đâu không tới đây, người ta nhớ anh chết mất “

Được một cô gái mặc váy đen đến hôn vào má, Tạ Thanh Phong rất hưởng thụ đưa tay qua eo người ta vuốt.

“ Đáng ghét “

Hắn nhét vài tờ tiền vào cổ áo của cô gái, tiện tay nắn nhẹ vòng một sau đó đẩy người này đi.

“ Ngoan, đi ra chỗ khác chơi, hôm nay anh đến bàn chuyện làm ăn “

Cô gái kia “ Ứ ừ “ tỏ vẻ giận dỗi rời đi, Tạ Thanh Phong biết, chỉ cần hắn muốn thì mấy cô gái này sẵn sàng sà vào vòng tay của bản thân, nhưng hắn không thèm loại con gái tầm thường đấy, hiện tại hắn đang nhắm đến con mồi khác. Trong góc tối, một cô gái kiêu kỳ đang cô đơn uống rượu một mình, quần áo bó sát để cho người khác thấy dáng người ma mị của cô, nhẹ nhàng đưa ly lên môi nhấp, từng cử chỉ của cô ấy làm cho Tạ Thanh Phong điên đảo.

“ Đại ca, anh xem em thể hiện này “

Nói với Hàn Vân một câu, hắn cầm ly rượu trên tay mon men đến bên cô gái bắt chuyện:

“ Này cô gái xinh đẹp …”

“? “

Cô gái liếc mắt nhìn Tạ Thanh Phong, không nói gì.

“ Em cô đơn một mình tại đây phải chăng là có tâm sự gì? Anh có thể mời em một ly rượu, sẻ chia nỗi buồn cùng em không? “

Giọng cô gái nhàn nhạt vang lên:

“ Lượn “

“ Đại ca, em thật là vô dụng huhu “

13 giây, đến rồi đi chỉ vẻn vẹn 13 giây, xấu hổ tột đỉnh, da mặt dày như Hàn Vân cũng phải đỏ lên thay, Tạ Thanh Phong không còn mặt mũi nằm như chó chết bên quầy Bar khóc lóc.

“ Ân, Xin chào “

Giọng nói vang lên bên tai, là cô gái lúc nãy đến bên này bắt chuyện, Hàn Vân nhìn lại, là người quen đây mà, hắn cười đáp:

“ Ân, Hiểu Mộng, thật trùng hợp “

Đúng là cô hàng xóm Trần Hiểu Mộng của hắn.

“ Không ngờ tới lại gặp anh ở đây, anh ưa thích tới những nơi thế này? “

“ Không, tôi đến đưa tên này về, hắn là em trai của tôi “

Hàn Vân chỉ tay vào Tạ Thanh Phong phân trần.

Tạ Thanh Phong trợn mắt nhìn, đây được gọi là sức hút của đàn ông đã có vợ đúng không? Không hổ là đại ca của ta, trông thế mà hóa ra cũng ghê phết.

Vài ngày không gặp nhau, Trần Hiểu Mộng cùng Hàn Vân trò chuyện một hồi những thứ linh tinh, Tạ Thanh Phong chợt chỉ tay về một phía nói:

“ Đại Ca, bên kia hình như có biến, anh thấy không “

Dõi theo phương hướng hắn chỉ, một đám người côn đồ tay cầm vũ khí lạnh đuổi theo tên xấu số nào đó.

“ Ân, hình như là chơi đuổi bắt “

Bị đuổi là một người béo, hắn dùng bộ dáng ục ịch của mình cố gắng vượt qua người khác chạy về nơi 3 người Hàn Vân đang nói chuyện.

“ Mộng Tỷ cứu em “

Tên này thế nhưng lại gọi tên Trần Hiểu Mộng, đám côn đồ nhanh chóng chạy tới bao vây khiến Bar đã đông lại thêm chật chội, một số người ở gần nhìn thấy tình cảnh bên đây sợ hãi muốn ra khỏi nơi này.

“ Trần Hiểu Mộng, nơi này không phải là địa bàn của Hoa Mộng bang, mày cùng đàn em đến đây để làm gì? “

Tên đầu đàn đứng lên trước nói chuyện, một thanh đao đã nắm chắc trong tay hắn.

“ Tôi muốn gặp Trương Hổ bàn về mối làm ăn mới, hắn ở đâu?”

“ Buồn cười, Mãnh Long bang cùng chúng mày không độ trời chung, gặp là đánh, nể mặt mày là nữ nhân tao khuyên mày nên cút khỏi đây sớm đi “

“ Hôm nay tôi sẽ ở đây chờ Trương Hổ đến, các anh muốn đánh? Có dám lên không? “

Trần Hiểu Mộng mặt không sợ hãi.

“ * Tao ** …. “

Tại đây chia làm hai cuộc đối thoại, Một bên cãi nhau to, một bên nói gì không ai nghe thấy:

“ Thanh Phong, đám này ngươi xử lý nổi không? “

“ Đại Ca, anh đừng khinh thường em nữa, đừng nói là 10 tên trước mắt, dù là 300 tên lên cùng lúc em cũng không sợ “

“ Đừng thả rắm nữa, nói sự thật đi “

“ Đại ca a, em nói hoàn toàn là sự thật, đó là em không sợ chứ đánh thì chắc chắn là không thắng rồi “

Hàn Vân suýt tắt thở, như thế đến trời ông đây cũng chẳng sợ.

“ Chim khôn nghe tiếng rảnh rang, chó khôn mau nói lời thật “

“ Đại ca, anh học lớp 1 cô giáo bỏ đi lấy chồng à? “

“ Gì nữa? “

“ Thơ văn như cắn vào *ít em “

Không nói nổi nữa, hắn phải ra tay.

“ Bốp “

“ A “

“ Nam tử hán đại trượng phu, động khẩu không động thủ “

“ Ấy từ từ … để em nói là được chứ gì “

Bên ngoài, tên đầu sỏ không nhịn nữa, chen vào:

“ Nói gì nói nhanh mẹ mày lên “

“ Thì là … ấy, sao bọn tao nói thầm mày cũng biết? “

Tạ Thanh Phong giật mình nhìn lên, người trong Bar đã giải tán hết, xung quanh chỉ còn đám côn đồ cùng vài người bên Hàn Vân, tổng cộng 12 cặp mắt đang nhìn 2 tên này “ nói thầm “.

“ khụ … hình như hơi quá chén, âm lượng giữ không tốt “

Hàn Vân mặt già đỏ lên, một cước đạp Tạ Thanh Phong ra trước mặt đáp côn đồ.

“ Tao là Lãnh Hàn Thiên Phong, đàn em của Lãnh Hàn Thiên Vân, một mình tao chấp hết “

“ anh em lên, chém chết cm nó “

“ Ấy từ từ … đánh tao thì có gì mà giỏi? Giỏi thì đánh đại ca tao kìa “

“ đánh cho nó ngậm mõm vào cho tao “

“ Nào lên đây nhận lấy cái chết, ấy, không chơi đánh vào mặt “

Hỗn loạn xảy ra trong một nốt nhạc, Tạ Thanh Phong miệng vừa nói tay vừa ra quyền, đánh một chưởng nói ba câu, Hàn Vân cũng muốn ra tay bịt miệng hắn lại.

Xông lên đạp một cước vào ngực tên cầm đầu, sau đó mượn nhờ lực đẩy quét chân một cái “ Ầmm “ ba bốn tên bị quật nằm ra sàn, một tên nhân lúc không ai để ý lẻn ra sau lưng đâm lén một đao, Tạ Thanh Phong không cần ngoái đầu, hắn nghiêng người như say rượu né tránh, thúc khuỷu tay trúng ngực tên cầm đao.

“ Rắc “, lực cực mạnh làm tên kia bay ngược ra ngoài phun máu, thanh đao rơi leng keng dưới chân Hàn Vân, tên này 9 phần là bị đánh gãy xương sườn.

Thanh Phong với một cú đá xoáy đẹp mắt, đá gãy tay tên gần nhất làm cây gậy sắt trong tay tên này rơi xuống, hắn liền đưa tay ra cầm lấy cây gậy khi chưa chạm mặt đất vụt thẳng vào đầu tên khác, …

“ 17 Giây, Nhanh không đại ca “

“ Nhanh thì có nhanh nhưng mà hơi lâu “

“ * * thế rốt cuộc ý anh là thế nào? “

Trần Hiểu Mộng ngây người nhìn, trong đầu cô vọng vang 2 chữ “ Cao Thủ “, đám người này hồi nãy còn dọa nạt đòi chém giết, bây giờ đã nằm một đống dưới sàn, bên tai vang lên từng tiếng rên rỉ đau đớn. Là người ở trong giang hồ chính cô cũng biết chút ít về đánh nhau, với 10 tên lưu manh bình thường thì cô cũng có thể xử lý được, nhưng 10 tên này lại hoàn toàn khác, trong đây có người luyện võ từ nhỏ giỏi đối chiến, có người cơ bắp sức mạnh lớn, cũng có cả bộ đội đặc chủng về hưu, những tên này không thể đánh giá theo lối thường được, tự nhủ nếu đó là cô thì chỉ có nước bỏ chạy mà thôi.

“ Hàn Vân, người này là đệ của anh à? “

“ Đúng vậy a Hiểu Mộng, thằng nhãi này từ nhỏ đã có thiên phú đánh nhau rồi, còn được một vị cao tăng đưa đi dạy võ, tôi cũng không nghĩ nó giỏi đến thế “

Hàn Vân đưa ra vài câu nói “ thật “, để Trần Hiểu Mộng tin sái cổ, không tin sao được, minh chứng còn rành rành trước mắt cô mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.