Mợ hai cứ nằm mơ thấy Lài về đòi mạng, tâm thần mợ bất ổn, sa sút. Mợ hai cứ sợ sệt nấp vào một góc, thấy con chuột vô tình chạy qua cũng khiến mợ hai hét lên.
Anh Bình thấy mợ hai bị như vậy cũng thấy thương, ôm ấp vỗ về mợ hai.
- Không sao, có anh đây... không sợ gì nhé.
Mợ hai bấu hai tay chặt cứng vào áo anh Bình.
- Nó lại tới... lại tới để giết em... nó lại tới rồi..
- Có ai đâu, giờ là ban ngày, có mình anh đây mà.
- Kìa... nó kìa... sợ quá... chạy đi, chạy đi nhanh... aaaaaa...
Mợ hai hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi nhà, anh Bình chạy theo, sợ mợ hai làm chuyện dại dột.
Tin tức nhanh chóng lan truyền tới tai ông Tổng Dinh, má của mợ hai lạy lục van xin ông dữ lắm.
- Tôi quỳ đây tôi lạy mình mà, mình cho con bé về, chữa bệnh cho nó đi mình.
- Không là không, nó tự ý ra khỏi nhà này, giờ như con điên chạy khắp nơi, đem về để mất mặt tôi à.
- Nhưng nó là con gái mình mà mình.
- Con gái thì sao, con trai mới đáng giá. Con cái nó lấy chồng rồi thì như thau nước hắt đi thôi. Bà đừng có mà xin vô ích.
Ông Tổng Dinh bỏ về phòng, má của mợ hai vẫn quỳ đó khóc thương con.
[...]
Không phải lúc nào mợ hai cũng tâm trí bất ổn, có lúc mợ hai vẫn tỉnh táo. Lúc này mợ hai mới kể lại mọi chuyện mợ hai làm cho anh Bình nghe.
- Em biết, em kể ra anh sẽ ghê tởm em lắm. Chắc chắn anh sẽ ruồng bỏ em thôi. Em biết em sai, em đố kỵ, nhưng con nhỏ đó thật đáng ghét. Nó không được hưởng nhiều hạnh phúc vậy, nó không nên có nhiều người yêu thương nó vậy. Cả chồng cũ của em cũng vì nó mà chưa một lần đoái hoài tới em. Anh có biết em lấy chồng bao lâu rồi mà vẫn chưa động phòng không? Em hận nó...
Anh Bình ôm mợ hai vào lòng, mợ thật ác độc, thật đáng trách. Nhưng sâu trong tâm hồn mợ cũng bị rỉ máu, mợ hai cũng thật đáng thương.
Mợ hai đang nằm ngủ, nước ở đâu nhỏ giọt giọt lên mặt của mợ. Mợ mở mắt lên nhìn, một cái mặt đầy máu, tóc tai ướt mem, nước chảy xuống. Không phải một mà là có tới hai... Lài. Sao nó lại nhân lên rồi.
- Trả mạng... cho.. tôi... trả... mạng... hư hư...
Hồn ma kia cũng khóc than ai oán.
- Tôi... lạnh... quá... tôi... đau... quá...huhu...
Mợ hai ngã lăn xuống giường lạy như tế.
- Tao sai rồi... tao xin lỗi...
Hai hồn ma bóng quế vẫn cố áp sát mợ hai, lúc khóc than, lúc cười man rợ...
- Giết... tao... giết mày... haha...
- Tránh xa tao ra... tránh ra... aaaaa...
Mợ hai lại ôm đầu chạy ra ngoài. Anh Bình gọi với theo.
- Thiên Kim... Thiên Kim...
Rồi anh Bình thở dài nói với hồn ma bên cạnh anh.
- Cô ấy bây giờ, thần hồn không ổn định nữa rồi, cô trả thù vậy đã đủ chưa?
Tôi vẫn nhìn theo mợ hai. Giọng nhè nhẹ đầy câm phẫn nói với anh Bình.
- Anh chỉ thấy tôi làm vậy với cô ta là ác? Anh đã thấy những gì cô ta làm với tôi chưa? Đứa con đầu của tôi, cô ta cho người hạ thuốc, khiến nó sinh ra dị dạng, rồi không sống được. Khiến tôi mất đi khả năng sinh con. May ông trời có mắt tôi đã chữa được. Cô ta cho chồng tôi ngửi phải chất độc gì đó khiến anh ấy thần hồn điên đảo giết chết đứa em gái của tôi, thậm chí là đứa cháu mới thành hình. Rồi tôi tìm cô ta, cô ta đã thú nhận mọi sự thật, còn thách tôi có thể tố cáo được cô ta khi không có bằng chứng. Con tôi, em gái tôi, cháu tôi... bao nhiêu mạng như vậy anh thấy tôi làm thế này với cô ta là ác à?
Nước mắt tôi dàn giụa hết mặt, những vết màu sơn trên mặt cũng bị nước mắt làm nhòa. Những tiếng nấc nghẹn ngang cổ.
- Tôi không thể tố cáo cô ta được. Chỉ có lời cô ta nói với tôi, tôi không có bằng chứng để kéo cô ta ra ánh sáng, không có bằng chứng để cô ta có thể đền tội. Tôi không có gì hết, chỉ có cách này thôi anh có hiểu không??? Làm sao mà anh hiểu được khi anh không phải là tôi chứ?
- Tôi xin lỗi...
- Đó không phải lỗi của anh. Tôi không đưa cô ta ra được ánh sáng, nhưng tôi phải khiến cô ta cả đời ân hận, cả đời sống trong tội lỗi của chính bản thân mình.
Tôi quay đi kéo tay “con ma “ còn lại.
- Về thôi Đậu.
Tôi và con Đậu đi ra, anh Bình liền chạy ra ngoài tìm mợ hai.
Trên suốt đoạn đường đi, con Đậu không nói tiếng nào. Tôi đành nói nó trước.
- Em thấy chị có ác lắm không?
- Một góc của mợ hai. Nhưng mợ ba yên tâm đi, em ủng hộ mợ. Mợ làm gì mà bản thân mợ không thấy hối hận là được.
- Đậu.. chị cảm ơn, cảm ơn em đã hiểu cho chị.
[...]
- Là lá la... ta là con của ông trời... ham chơi mắc hạn... mới đày xuống đây.. là.. lá la...
Lũ nhỏ chạy lại chỉ trỏ, cười cợt quanh mợ hai.
- Bà điên... bà điên kìa tụi bay ơi...
- Há.. há.. tao là tiên đó... há...há..
- Ném đồ bã đi tụi bay ơi..
Mợ hai hoảng sợ ngồi xuống đất, tay ôm lấy đầu..
- Đừng... đừng giết tôi... tôi sai rồi... sai rồi...
Lũ trẻ cười ngắc ngẻo, lấy bao nhiêu đồ mà chúng lượm được ném đầy vào mợ hai. Một người phụ nữ độ trung tuần chạy đến.
- Lũ kia tránh ra... tránh xa con gái tao ra.
- Chạy thôi tụi bay ơi, má bà điên đến rồi...
Lũ trẻ ù té nhau chạy mất tiêu. Mẹ của mợ hai đến phủi hết đồ lũ trẻ ném vào người mợ hai.
- Má đây... má đây đừng sợ mà con.
Mợ hai ngước đầu lên nhìn, thấy mẹ của mình mợ hai lại cười.
- Aaaa... mẫu hậu... người đến rồi à... con không về đâu.. nói phụ hoàng con không về đâu.
Mẹ mợ hai gạt đi nước mắt, người làm mẹ sinh con ra khỏe mạnh lành lặn, chỉ mong con mình được hạnh phúc. Chứ con mình như thế này, khác gì ai đó lấy dao cứa vào tim người làm mẹ.
- Ngoan.. về mình ăn cơm nghen, má nấu đồ ngon nè, về má mang cho quần áo đẹp.
- Thật không? Có làm công chúa được không?
- Có, con là công chúa xinh đẹp nhất.
- Về thôi... là lá la.. ta là con của ngọc hoàng...
Anh Bình nói với tôi.
- Cô ấy bây giờ đã như thế kia rồi, lúc trước còn có khi tỉnh táo, giờ thì không nữa. Thôi coi như ông trời có mắt.
- Tất cả là do cô ta. Nếu không gieo hận, oán sẽ không dâng.
Anh Bình cũng không nói gì thêm nữa, định quay bước đi. Tôi liền níu tay lại.
- Cảm ơn anh. Tôi đã trả được thù.
- Không sao. Coi như tôi đã trả ơn cho cô rồi nhé.
Tôi nhìn thấy anh Bình chạy thật nhanh theo mẹ con của mợ hai. Mợ hai thấy anh Bình liền bắt anh cõng, anh Bình dịu dàng cuối xuống cõng mợ hai, coi mợ hai như nàng công chúa của anh.
[...]
Tôi đưa con Đậu về làm gia nô lại trong nhà, ả Đào là người tốt. Lúc đầu tôi cứ tưởng ả sẽ chanh chua lắm, sẽ tàn nhẫn ác độc lắm, nhưng như vậy khá ổn. Đám gia nô trong nhà khá là thương ả, vậy cũng mừng. Họ lại có chỗ dựa tốt rồi.
Hôm nay tôi mua hoa quả mang đặt lên mộ của Lài.
- Lài ơi, em an nghĩ nghe, chị đã trả thù cho em rồi. Mấy kẻ đó đã phải trả giá hết rồi. Giờ chị sẽ đưa em theo chị, chị em mình lại được ở bên nhau như ngày xưa.
Tôi cho người bốc mộ em tôi rồi hỏa táng, mang tro cốt em tôi theo.
Sau khi sắp xếp đồ vào tay nải, gói thuốc còn thừa của bà Mầu rớt xuống. Tôi ngồi xuống nhặt lên xem, số thuốc còn ít này tôi đã không dùng đến nữa. Tôi đem nó ra chôn dưới cái cây sau vườn. Rồi đi đến tìm ông Toàn và ả Đào. Cái thai của ả Đào cũng khá lớn nên đi lại cũng khó.
Cốc.. cốc...
- Đứa nào đó.
- Dạ con, Sen đây ba má.
- Vào đi.
Tôi bước vào, kính cẩn chào.
- Chào ba má.
Ông Toàn hằn giọng.
- Có chuyện gì mà đến giờ này.
Ả Đào nhăn mặt với ông.
- Ông này, để con nó nói coi.
- Ừa.
Tôi mới cất giọng nhẹ nhàng.
- Ngày mai con sẽ đưa anh Gia Uy đi chữa bệnh.
- Ngày mai?
- Dạ, con định để mấy hôm nữa. Nhưng có bệnh thì chữa càng sớm càng tốt. Con định nói ba má từ sớm nhưng con quên mất, ba má tha tội cho con.
Ả Đào nhìn tôi dịu dàng, ả bao giờ cũng đứng về phía tôi.
- Được đó con, chữa cho nó lành bệnh rồi hai vợ chồng mới hạnh phúc được.
- Dạ má. Thôi con xin phép lui để ba má nghĩ ngơi.
- Ừa.
Tôi đóng cửa lại rồi trở về phòng mình. Tôi thấy cậu ba vẫn chưa ngủ nên tôi lại gần bên.
- Em đã trả được thù, ngày mai em sẽ đưa mình đi chữa bệnh. Có lẽ hai chúng ta không thể đi chung đường được nữa rồi. Chắc chắn mình sẽ oán hận em vì em đã làm hại mẹ mình. Nhưng em không thấy mình sai khi làm điều đó. Khi đưa mình đến nơi, người ta sẽ chữa bệnh cho mình, sau đó em Đậu sẽ đưa mình về. Còn em...
Tôi ngần ngừ một lúc, rồi đưa tay lên xoa cái bụng to tròn.
- Còn em, em sẽ đưa con đi nơi khác. Chúng ta mãi mãi sẽ thành người dưng. Kể từ hôm nay mình cứ xem con Sen này chết rồi.
Tôi gạt đi nước mắt, khi thấy mắt cậu ba đỏ âu, nước mắt chảy ra nhiều lắm.
[...]
Đi mấy ngày đường chúng tôi cũng đã đến lại nơi quen thuộc. Vẫn là bóng dáng ấy đang chăm sóc những cây thuốc. Tôi cất giọng gọi.
- Bà Mầu..
Trên gương mặt bà Mầu toát lên đầy vẻ ngạc nhiên.
- Ơ Sen, cháu lại bị làm sao à?
- Dạ không ạ.
- Thế chồng cháu đâu?
Lúc này tôi mới cho người mang cậu ba vào nhà, dưới sự ngạc nhiên hơn nữa của bà Mầu.
- Chuyện này là sao?
Tôi ra hiệu cho con Đậu đỡ tôi quỳ xuống. Bà Mầu cũng ngồi xuống theo tôi.
- Cháu làm gì vậy hả, sao lại quỳ thế này?
- Con biết con sai khi lấy thuốc của bà mà không xin phép. Con vô tình biết được cách sử dụng nó và con đã trả được mối thù giết con, giết em, giết cháu của con. Con xin bà tha thứ cho con, con xin bà chữa bệnh cho cậu ba.
- Đang bầu bì thế kia, đứng lên rồi hẵn nói.
- Con đã dùng thứ thuốc đó lên cậu ba, xin bà chữa cho cậu ba khỏe mạnh như xưa.Rồi bà muốn làm gì con cũng chịu.
- Được rồi, đứng lên đi, tôi chữa, tôi chữa. Nhưng chữa xong thì cậu ấy phải tập đi và tập nói lại khá lâu đấy.
- Con cám ơn bà.
Con Đậu liền đỡ tôi dậy. Tôi căn dặn con Đậu chăm lo cho cậu ba, rồi chào từ biệt mọi người. Ôm lọ hài cốt của em tôi đi. Trước khi đi, bà Mầu còn hỏi tôi.
- Ra đi vậy có hối hận không?
- Nhất định không hối hận.
Bà Mầu nhìn bóng dáng của tôi xa dần, khẽ lắc đầu. “Nếu là duyên, có tránh đường trời cũng không khỏi. Nếu hết duyên, thì ngàn vạn lần cơ hội cũng không thể bên nhau“.
[...]
Hơn bốn năm sau.
- Bình An... Bình An... con chạy đâu rồi...
Tôi tìm quanh nhà nhưng mãi không thấy bé con của tôi ở đâu. Hay lại chạy chơi cùng mấy đứa trẻ đây mà. Định bụng, tìm được sẽ đánh đét vào cái mông nhỏ đó, vì cái tội không nghe lời.
Vừa bước ra khỏi cửa, tôi đã thấy anh Hợi ẵm con bé trên tay. Thấy tôi con bé gọi to, còn đưa con cào cào bằng lá dừa lên phe phẩy.
- Má ơi... con nè má ơi...
Tôi lại ẵm lấy con bé.
- Cảm ơn anh Hợi nghe, con bé hư quá.
- Có gì đâu cô Lài, tôi thấy nó chơi ngoài kia nên tôi ẵm về luôn. Nay đi câu được con chép, mang sang cho mẹ con cô đây.
- Uầy, lại quà. Bữa anh cho cái này, bữa anh cho cái kia, sao mà em nhận hoài được.
- Coi như tôi cho con bé, chứ có cho cô đâu. Cô cũng biết tình cảm bao năm tôi dành cho cô mà.
Con bé Bình An nhanh nhảu trả lời.
- Má ơi, má nhận đi rồi nấu món con cho con với ba Hợi ăn.
Tôi nghiêm mặt, la con bé.
- Bình An, sao lại gọi chú Hợi thế, không được nghe không. Có sợ má đánh đòn không?
Con bé sợ quá đưa hai tay ôm lấy cổ của anh Hợi.
- Má, con cũng muốn có ba mà. Mấy đứa kia có ba hết sao con không có?
- Thì má nói rồi, ba con chết lâu rồi.
- Chết rồi thì mình mua ba mới. Như con gà con của con chết rồi, má lại mua gà con mới.
- Cãi không lại với con, hai người ở đây em vào nấu cơm.
Tôi nhớ, lúc đó tôi lưu lạc đến đây. Thân cô thế cô, lúc đó còn bị cướp nữa. Số tiền đem theo cũng mất sạch, bụng lại to nên tôi chỉ biết gào khóc. May sao được gia đình anh cưu mang, cho dựng lều ở tạm trên lô đất trống nhà anh. Mẹ anh cũng thương tôi lắm, giúp đỡ tôi rất nhiều, bà cũng rất thương con bé Bình An, chỉ mong tôi và anh Hợi nên đôi. Nhưng trái tim tôi cậu ba mãi mãi tồn tại trong đó, chẳng ai có thể thay thế được cậu ấy.
Tối nào đi ngủ, Bình An cũng muốn tôi kể về ba nó. Một người đàn ông đối với tôi luôn là tuyệt vời nhất. Coi như cả đời này, tôi nợ con bé một người ba. Bao nhiêu năm nay chưa một phút giây nào tôi ngưng nghĩ về cậu, mỗi lần nghĩ về cậu, nước mắt lại chảy ra. Không biết cậu ấy bây giờ thế nào rồi. Tôi không muốn con tôi cuộc đời nhiều sóng gió, nên tôi đặt nó là Bình An.
[...]
Người đàn ông cao to anh tú, ăn mặc sang trọng đến quán nước bên đường nghĩ chân.
- Bà cho con cốc nước.
- Đây, của cậu đây.
- Con cảm ơn.
- Nom cậu là người ở đâu đến hả?
- Dạ.
- Cậu đến đây có việc gì, hay tìm ai?
- Con đi tìm vợ. Ở đây có cô gái nào nhỏ nhỏ xinh xinh người miền trong không bà, lúc ấy cô ấy đang có bầu nữa. Cô ấy tên Sen.
- Để tôi nhớ xem nào.
Cậu ba nhìn bà cụ bán nước dưới gốc đa mà chăm chú, như sợ sẽ bỏ lỡ câu gì.
- Có một cô như cậu nói, cô ấy ở nhà của anh Hợi phía bên kia kìa. Cô ấy tên Lài, chứ không phải Sen. Cái con bé kia kìa... là con cô ấy...
Nói rồi bà cụ chỉ về phía cô bé đang nhảy lò cò cùng đám trẻ con.
- Thật vậy à, con cảm ơn bà. Con gởi bà tiền nước.
- Này..này...
Bà cụ đang gọi với theo vì tiền nước của bà có 2 xu, đây cậu ba đưa hẳn 2 đồng bạc trắng.
Cậu ba lại chỗ mấy đứa nhỏ đang chơi, cậu nhận ngay ra con của cậu. Vì con bé nó giống tôi y đúc, giọng cậu dịu dàng.
- Bé con... lại đây cho chú hỏi một chút.
Cô bé đang chơi thấy chú rất đẹp trai hỏi thăm liền chạy tới.
- Chú hỏi con hả?
- Ừa, con tên gì, con bao nhiêu tuổi rồi?
- Con tên Bình An, con bốn tuổi.
- Ngoan quá, má con có phải rất rất xinh đẹp giống con không?
- Dạ phải, ai cũng nói vậy á chú. Mà chú là ai?
- Con dẫn chú qua gặp má con đi, rồi con biết chú là ai.
- Dạ.
Bé con Bình An lon ton chạy đi trước, cậu ba tiếp bước theo sau. Vừa về đến cổng, con bé liền cao giọng.
- Má ơi... có chú đẹp trai tìm má nè.
Tôi đang rửa cá để chuẩn bị nấu cơm, nghe tiếng con bé gọi, tôi rửa tay đi lên.
- Má đây, ai tìm má vậy con...
Tôi sững người khi thấy cậu ba đang đứng sừng sững trước mặt tôi. Lành lặn, khỏe mạnh. Con bé Bình An chạy ngay lại ôm tôi.
- Má, chú đẹp trai này là ai vậy má?
- Là một người bạn.
Cậu ba nổi trận sung thiên.
- Là bạn? Em giỡn với anh hả Sen. Em nói mấy câu đó là em tưởng em ruồng bỏ được anh sao, em nói mấy câu đó là em có quyền mang con anh đi sao. Em đừng có mơ. Sao em không dám nói với con bé, anh chính là ba của nó.
Con bé ngây thơ khi nghe cậu ba nói như vậy.
- Má, sao má nói ba con chết rồi mà.
- Đúng vậy ba con chết rồi.
Cậu ba lại điên tiết lên.
- Em muốn gì đó hả? Em có biết anh đã rất nỗ lực thế nào không? Em có biết anh đã cố gắng thế nào không? Mỗi ngày cứ phải tập đi, tập nói, không khác gì đứa trẻ con. Anh chỉ muốn mình nhanh khỏe lại để có thể tìm lại em sớm hơn. Em có anh đã đi bao nhiêu nơi rồi không hả? Ông trời cuối cùng cũng nghe được nguyện vọng của anh.
Tôi nước mắt lưng tròng.
- Tại sao lại tìm em, anh biết em đã đối xử với mẹ anh thế nào mà, đối xử với anh thế nào mà. Anh phải hận em mới đúng chứ sao lại tìm em?
Cậu ba lại nắm lấy hai bàn tay tôi, lau đi nước mắt trên đôi má tôi.
- Sen à, anh không oán hận gì em hết. Mọi việc em làm với anh, anh biết hết. Cảm ơn em đã không giết má anh, bà ấy có ngày đó là do bà ấy tạo quá nhiều nghiệp. Chỉ là bà ấy là má của anh, anh không thể hận hay oán trách bà ấy được.
Tôi vẫn khóc, cậu ba ôm tôi vào lòng.
- Sen à, dù ngoài kia có bão giông, dù lòng người đầy sự thù hận, nếu em đủ mạnh mẽ, nếu em đủ niềm tin với anh, xin hãy để anh nắm tay em đi đến cuối đường hạnh phúc. Em có đồng ý không?
Tôi gục mặt vào ngực cậu ba mà khóc nức nở. Cậu ba của tôi đây rồi, người mà tôi cả đời yêu thương. Người mà tôi phải chạy trốn vì sợ cậu tổn thương, hay khó xử. Nhưng tình yêu của tôi dành cho cậu ba là vĩnh viễn. Tôi đã rất nhiều lần ngóng trông ra cửa, mong rằng cậu ba sẽ đến tìm tôi. Nhưng lại tự an ủi bản thân rằng, đó là điều không thể. Nay cậu đã tìm mẹ con tôi, tôi không muốn trốn chạy nữa đâu.
- Em đồng ý... em đồng ý mà mình.
Cậu ba và tôi ôm nhau trong niềm hạnh phúc dâng tràn. Tiếng nói trẻ con ngây thơ, vô tư cất lên.
- Má, má ôm ai vậy má, sao má không ôm con?
Tôi cười, nắm lấy bàn tay bé nhỏ, đặt vào tay cậu ba.
- Má trả ba lại cho con đây.
- Ủa, ba con không chết nữa hả má.
Cậu ba nhấc bổng con bé lên, hôn lên má nó.
- Vì con mà ba sống lại rồi đây. Gọi ba đi nào.
- Ba đẹp trai.
Hạnh phúc nhỏ bé của tôi lại bắt đầu từ nơi này. Không quay về nơi đầy đau thương kia nữa.
Trả thù có nhiều cách, giết họ thì quá đơn giản rồi. Nếu buông bỏ được thì oán hận sẽ tiêu tan, những kẻ ở ác nhất định sẽ gặp nghiệp báo. Chẳng qua do tôi ngoan cố nên không buông bỏ được thôi.
- Hết truyện-