Chẳng mấy mà cũng tới ngày cậu hai về lại thành phố, chuyến này cậu ba cũng theo về trên đó học luôn. Bà Hiền khóc than mấy ngày liền, còn tôi thì vui quá, cậu ba đi rồi tôi sẽ ko bị cậu hành hạ nữa. Sắp tới đây chắc là khoảng thời gian sung sướng nhất cuộc đời tôi rồi.
Nhưng tôi lại buồn liền vì cậu hai sắp đi xa, thời gian tiếp xúc với cậu tôi thích cậu ghê lắm, cậu vừa hiền, lại thông minh mà còn đẹp trai ngời ngời nữa chứ. Cứ nhìn thấy cậu là tim tôi rung rinh, 2 má đỏ hồng. Cậu có bày cho tôi học chữ, nhưng tại tôi ngu hay do tôi muốn có nhiều thời gian ở gần cậu hơn. Mà cả tháng hơn tôi chỉ học được vài chữ lẹt đẹt, chữ tôi biết nhất là tên cậu mà thôi.
Tôi gấp quần áo cho cậu để cậu bỏ vào vali, mai cậu lên đường, tôi ko quên bỏ cho cậu hủ chùm ruột muối ớt để lúc buồn cậu hai ăn cậu lại nhớ đến tôi.
- Sen, lại anh biểu.
Tôi đứng lên tiến về chỗ cậu, vì nãy giờ cậu cứ cặm cụi làm việc gì ấy.
- Cậu hai gọi em hả, gì vậy cậu?
Cậu chìa ra trước mặt tôi, 1 cái kẹp tóc cậu tự làm, xinh lắm. Ko phải nói chứ cậu hai khá là khéo tay, phòng cậu có rất nhiều thứ cậu tự làm, rất đẹp.
Tôi thấy cái kẹp có hình hoa sen mà thích quá nên cảm ơn ríu rít.
- Em cảm ơn cậu, đẹp quá.
- Đưa đây anh kẹp cho.
- Dạ.
Tôi đứng yên để cậu hai vén tóc, kẹp lên cho tôi, mỗi lần ở gần cậu là tim tôi lại ồn ào. Mà biểu sao ko ồn ào mới lạ, cậu hai cười đẹp trai quá thể đi mà.
- Tóc em đen mà óng kẹp lên dễ thương lắm đó.
- Thật vậy hả cậu.
- Thật
- Thích quá.
Nghe cậu hai khen mà tôi cứ cười tít mắt. Nhưng tiếng gọi thất thanh của cậu ba lại khiến tôi giật mình, giống như cậu ba là sự ám ảnh của cuộc đời tôi vậy.
- Sen... qua tao biểu.
Tôi ló đầu ra ngoài thấy cậu ba đang đứng trước cửa phòng, mặt đầy tức giận. Vẫn biết rằng qua đó kiểu gì tôi cũng bị hành, nhưng phận làm đầy tớ mà, né sao được.
- Dạ.. em qua liền.
Tôi quay sang nói với cậu hai thật vội vã.
- Em cảm ơn cậu, em chúc cậu mai lên đường khỏe mạnh bình an. Em đi đây, hổ lại gầm rồi.
- Sen... anh...
- Hả, gì hả cậu, cậu nói nhanh ko qua trễ cậu ba ăn thịt em bây giờ.
- Anh... thôi để khi khác vậy.
- Dạ, em đi đây.
Cậu hai nhìn theo mà kiểu luyến tiếc lắm, 1 câu “anh thích em” sao khó mở lời quá.
......
Tôi cứ đưa tay sờ cái kẹp cậu hai tặng, thích quá đi mất. Cậu ba đứng ngay cửa vòng tay, lưng tựa cửa.
- Mày làm gì mà cười như con điên vậy.
- Dạ ko có gì, cậu gọi em có gì muốn sai ạ.
- Mày ko lo xếp đồ đạc cho tao, mai tao đi rồi đồ đạc đâu tao dùng.
- Ủa, chị Hồng ko xếp cho cậu hả?
- Tao ko thích nó, tao thích mày.
- Thì ai xếp ko được mà cậu kén cá chọn canh ghê vậy.
- Nín, mày cãi nữa có tin tao vả mày rớt răng ko?
- Dạ em ko dám.
Tôi bặm miệng cúi đầu xuống, cậu ba hếch miệng cười đểu.
- Mày suốt ngày xà nẹo với ông Quyền, thích ổng rồi hả, muốn làm mợ hai hả mày?
- Dạ ko em ko dám, tại cậu hai tốt với em nên...
- Nên mày muốn đưa thân hả? Hay ý mày là tao ác với mày?
Tôi sợ quá, cố gắng phân trần với cậu ba.
- Dạ ko phải vậy, cậu hiểu lầm ý em rồi.
Cậu ba nhanh tay chụp lấy đầu tóc tôi kéo ngược ra sau, nắm lấy cái kẹp nhỏ cậu hai tặng vứt xuống nền dẫm đạp đến gãy nát.
- Này thì cậu hai tốt nè, này thì cậu hai tốt nè...
Tôi nhìn cái kẹp bị dẫm nát mà ko dám van xin, sợ cậu ba lại giận, lại kiếm chuyện trút lên đầu tôi nữa. Dẫm đã rồi cậu hét lớn.
- Cút... cút khỏi mắt tao.
Tôi cúi nhanh người nhặt cái kẹp rồi bỏ chạy xuống bếp. Mỗi lần cậu ba giận vô cớ sợ thật ấy.
Tối đó tôi ko ngủ được, cứ đem cái kẹp gãy ra nhìn ngó, chị Hồng thấy tôi đăm chiêu nên cũng quan tâm lắm.
- Sao mà nhìn hoài vậy em, nhìn muốn mòn nó rồi kìa. Gãy rồi mai chị đi chợ mua cho cái khác, thiếu gì.
- Ko phải chị ơi, cái này quý lắm, ngoài chợ ko có đâu.
- Cũng là cái kẹp thì sao mà phải quý.
- Cái này cậu hai tặng cho em, mà lại bị cậu ba dẫm gãy mất rồi. Em tiếc quá, mới kẹp được 1 lúc.
Chị Hồng nghe vậy liền ngồi dậy, chồm qua phía tôi.
- Đưa chị xem nào, cậu hai tặng hả, thích chưa kìa. Cậu hai tuy tốt tính nhưng cũng chưa tặng quà cho ai bao giờ.
- Thì tại cậu hai thấy em tội nên cậu hai tặng thôi.
- Nè, có khi nào cậu hai thích em ko?
- Chị đừng nói bậy, bà nghe được bà đánh em chết.
- Chị giỡn thôi mà, mà thôi lo ngủ đi mai dậy sớm còn nấu đồ cho mấy cậu mang đi nữa đó.
- Dạ.
Tôi bỏ cái kẹp vô cái túi vải nhỏ rồi bỏ chung vào đồ của tôi cất đi. Nằm nghĩ về câu nói chị Hồng mãi mà ko ngủ được.
.....
Ông bà cùng mấy cậu lên thành phố, bọn gia nô chúng tôi ở nhà đỡ bớt việc. Tuy ko cần phục vụ ông bà và mấy cậu nhưng công việc nhà thì vẫn phải làm.
Chị Hồng thấy tôi ngồi cho gà ăn mà cứ ngẩn ngơ nên chị đùa.
- Hù..
- Chị, giật mình à.
- Làm gì mà tâm hồn treo ngược cành cây vậy?
- Đâu có, em đang cho gà ăn thôi mà.
- Nè, chạy về thăm ba má đi, tranh thủ ông bà ko có nhà.
Mặt tôi mừng rỡ, nhưng cũng hơi lo lo nên hỏi lại chị Hồng.
- Được ko chị.
- Được, chạy về rồi chạy lại liền tránh bị nghi ngờ, nghe ko?
- Dạ.
- Cầm cái giỏ chị treo trong bếp, trong đó có con cá hồi sớm anh Cò câu, đem về làm quà cho mấy đứa em. Coi như em đi lấy đồ còn thiếu.
- Em cảm ơn chị.
Tôi chạy ngay vào trong xách cái giỏ chị nói mà đi về.
......
Từ đằng xa tôi đã thấy ngôi nhà nhỏ của tôi kia rồi, tôi mừng quá mà chạy thật nhanh. Vừa đến cổng tôi đã gọi to.
- Ba ơi, má ơi, con về rồi nè...
Tôi chạy thẳng vào nhà, ko thấy má và mấy em tôi đâu, chỉ thấy ba đang nằm trên giường tre cũ kĩ. Tôi lại gần lay lay ba tôi.
- Ba.. ba bị sao vậy? Má đâu ba?
Ba tôi chắc người mệt mỏi lắm, cố nhướng mắt lên nhìn tôi.
- Sen.. con về rồi hả? Má với mấy em con đi mót lúa thuê cho họ rồi.
- Ông bà hội đồng đi thành phố, con lén chạy về đây thăm ba má.
Ba tôi cố gượng người ngồi dậy, tôi cũng đưa tay qua đỡ, để ý thấy cái chân phải của ba di chyển khó khăn.
- Chân ba bị sao vậy?
- Tuần trước ba đi bưng vác thuê, ngã bị vật nặng đè gãy chân. Mà tiền đâu mà đi thầy thuốc nên má con lấy mấy lá thuốc đắp đại đại lên thôi.
Tôi đưa tay kéo ống quần ba lên, vết thương có vẻ bốc mùi, nhìn những vết máu thấm ra bầm bầm như quả mồng tơi dập.
- Ba ơi, nhìn có vẻ nguy hiểm lắm ba ơi.
- Thì kệ chứ biết sao giờ con, mà má của bây đắp thuốc bậy bậy ba thấy cũng đỡ lắm.
- Ba có uống thuốc gì ko ba.
- Tiền đâu mà uống thuốc hả con, kệ đi con, mấy hồi ba cũng đau rồi uống thuốc bậy bậy cũng hết.
- Thôi ba nằm nghĩ đi, con có con cá để con nấu cho ba miếng cháo.
Tôi ra sau nhà làm cá rồi vo miếng gạo nấu nồi cháo thơm lừng. Tôi múc cho ba 1 tô, đợi ba ăn xong rồi tôi lại về.
.....
Tôi cứ nghĩ mãi về bệnh của ba, nếu còn để nữa thì bệnh tình sẽ càng nặng thêm mà khó chữa. Nhưng vấn đề tôi cũng đâu có tiền, ngoài cơm ăn 3 bữa ra ông bà hội đồng có trả thêm tiền cho tôi đâu, vì tôi được bán trừ nợ mà.
Bà bảy đang xào đồ ăn, thấy thiếu đồ nên bà gọi tôi.
- Sen... lấy cho tao hũ muối.
Tôi vẫn ko nghe thấy tiếng bà bảy nói, vì tâm trí giờ tôi để hết ở nhà rồi.
- Sennnn... lấy cho tao hũ muối.
Đến khi bà bảy gọi to tôi mới giật mình.
- Dạ... bà bảy gọi con.
- Mày điếc hả Sen, tao gọi mấy lần, lấy cho tao hủ muối.
- Dạ...
Tôi lại mở tủ gỗ nhỏ lấy ra cái hủ đưa cho bà bảy.
- Sen. Tao biểu lấy hủ muối mày đưa hủ đường làm gì.
- Ơ... để con lấy hủ khác.
Chị Hồng ngồi rửa chén thấy tôi cứ lơ ngơ nên quan tâm.
- Em sao vậy Sen, từ hồi về nhag đến giờ cứ thấy em mất tập trung quá.
- Ba em bị gãy chân chị ơi, em xem mà nó có mùi bốc lên hôi lắm. Kiểu này mà ko chữa trị sớm chắc ko xong rồi. Em định mượn tiền ông bà hội đồng, nhưng em lại ko có tiền chữa trị.
Chị Hồng nhìn tôi cũng thở dài, đã nghèo rồi còn mang cả cái eo nặng nề.
......
Ba bệnh nặng vậy làm tôi lo phát khóc, ko thể nào mà ngủ được. Chị Hồng nghe tiếng sụt sịt liền nhìn qua tôi an ủi.
- Thôi nín đi em, chị có ít tiền nè, em cầm lấy mà mua thuốc cho ba em.
Tôi nào dám cầm, vì chị cũng còn mẹ già cần phải lo nữa, làm công như chúng tôi được mấy đồng lắm.
- Thôi chị ơi, em ko dám đâu, em mượn rồi em ko có tiền trả lại cho chị đâu.
- Chị có đòi liền đâu, khi nào có thì trả cho chị, chị ko phải cho em đâu mà lo.
- Biết khi nào em mới có tiền mà trả chị ơi.
- Thì có khi nào chị lấy khi ấy, nín đi.
Tôi sà qua ôm lấy chị, người tốt như chị ông trời chắc chắn sẽ phù hộ chị được hạnh phúc may mắn cả đời.
- Em cảm ơn chị, chị tốt với em quá.
Cuộc đời này đâu phải ai cũng xấu xa, cũng có người cực kỳ tốt đây mà.