Hận

Chương 7: Chương 7




Sáng mai thôi là cậu hai lại về rồi, tuy ko dám nhận lời yêu của cậu, nhưng tôi vẫn muốn nhìn thấy cậu mỗi ngày. Từ giờ đến sáng mai thôi mà sao tôi thấy thời gian trôi chậm chạp quá.

Tiếng gọi của chị Hồng làm tôi bừng tỉnh cơn mơ ban ngày.

- Sen, có ai tìm em kìa.

Tôi thấy lạ quá, có quen biết ai đâu mà có người tìm, mà tìm tôi thì có việc gì chứ. Tôi để đống chén đó rồi rửa tay đi ra ngoài.

Cái dáng bé nhỏ đứng ngoài cổng sao quen quá, đó là Lài em gái tôi, con bé cách tôi 2 tuổi thôi.

- Lài, em đi đâu đây?

- Hai ơi ko ổn rồi hai.

- Có chuyện gì mà em lo lắng vậy?

- Ba ấy, chân của ba nặng lắm rồi, thuốc má mua ko có tác dụng, ba đang ốm nặng lắm còn đang bị sốt nữa.

- Chết thật ấy, giờ em nói hai cũng ko biết tính sao đây nữa.

- Em báo cho hai biết mà hai đừng nói má nghen, má biết má rầy em đó, má biểu đừng để hai lo lắng.

- Ừa, hai biết rồi, em về đi.

- Dạ.

Con Lài lại đội nón lá cũ kĩ đi trong cái nắng trưa bể đầu. Tin giữ ấy lại khiến tôi càng phiền lòng hơn, ba ốm mà tôi ko giúp được gì, tôi thương ba quá.

.....

Hôm nay cả cậu hai và cậu ba cùng về, ước gì như tuần trước, cậu ba ko về thì hay biết mấy. Chứ cậu về là cậu lại kiếm tôi ngay.

- Sen, mày làm gì mà chậm chạp quá thể. Biểu mày làm ly nước chanh mà cũng lâu nữa.

- Dạ, em xin lỗi cậu, nước của cậu đây.

Cậu ba cầm lấy cái ly đưa lên miệng húp 1 ngụm, cậu phun ra ko kịp luôn ấy. Cậu cầm cái ly hất luôn nước còn lại vào người tôi.

- Nhà tao dư muối hả Sen, có bao nhiêu mày đổ hết vô đây hả? Làm ly khác.

- Dạ.. dạ.. em xin lỗi cậu, em làm lại liền.

Tôi định bước ra cửa, cậu hai lại đi vào.

- Sen, em ở đây hả, qua ủi cho anh cái áo.

- Dạ, chút em qua.

Cậu ba nhìn cậu hai rồi cười khinh khỉnh.

- Anh em ngọt sớt ha, nó đang làm việc tôi giao, anh kiếm đứa khác đi.

- Mấy người kia có việc rồi, anh đang cần đồ để ra ngoài. Để sen ủi xong cho anh rồi lại qua làm việc cho em nghen?

Cậu ba đứng lên khỏi ghế, đứng ngang sát gần cậu hai, vẻ đầy tức giận.

- Anh cần thì đi mà nói má làm cho, con này giờ nó bận rồi.

Nói rồi cậu ba nắm tay tôi kéo đi, bỏ mặc cậu hai đứng đó lơ ngơ.

Tay cậu ba nắm lấy tay tôi mạnh quá, nó khiến tôi đau.

- Cậu ba ơi, đau 1 quá cậu ơi.

Cậu ba vẫn ko bỏ tay tôi ra, vẫn nắm chặt cứng. Đến khi tôi sụt sịt khóc cậu mới thả tay tôi ra.

- Khóc gì mà khóc, có ai làm gì mày đau mà khóc.

Tôi nhìn cậu ba, quệt đi nước mắt rồi đưa cánh tay hằn dấu lên cho cậu xem. Tôi thấy cậu có chút bối rối.

- Do mày chứ ai, vô thay đồ, đi công việc với tao.

- Đi đâu hả cậu.

- Đi chết.

Tôi nghe cậu ba nói vậy, liền ngồi ngồi thụp xuống đất, khóc to lên.

- Cậu ơi cậu tha cho em, em có làm gì sai thì cậu đánh cậu chửi chứ cậu đừng giết em.

- Ai nói tao giết mày?

- Thì cậu nói đi chết đó còn gì.

- Mày chết mà nhà tao giàu thêm thì tao cũng ráng giết mày, vô thay đồ theo tao, đừng nói nhiều.

- Cậu hứa là cậu ko được giết em đó nghen.

- Chưa biết, tùy tâm trạng.

- Cậu..

- Mày nhanh lên chứ tao giết mày thật bây giờ.

- Dạ.

Tôi co giò chạy thật nhanh, chứ để cậu ba giận thì tôi lại lãnh đủ nữa.

......

Xe ngựa kéo đưa chúng tôi ra chợ, mà là chợ lớn chứ ko phải chợ nhỏ giống nơi gần nhà tôi đâu. Ở đây hàng quán đều được bày bán trên sạp cao lắm.

Cậu mua 3 cái bánh chuối chiên dừa, cậu ăn 1 cái, cậu cho tôi hẳn 2 cái. Rồi cậu dẫn tôi vào quán bán chè nữa.

- Mày ngồi im đây ăn đi, tao đi mua sách vở, chút tao đón.

Cậu ba định quay bước đi, tôi níu ngay áo cậu lại.

- Cậu ơi, em đâu có tiền mà cậu biểu em ăn, ăn rồi lấy gì trả cho người ta.

- Dễ òm, mày ăn xong rồi mày ở lại rửa chén thuê cho người ta chứ sao.

- Vậy thôi, em ko ăn nữa. Em đứng đây chờ cậu.

- Giỡn đó, mày ăn đi.

- Dạ.

Nghe cậu ba nói vậy tôi yên tâm lắm, nên ăn liền 2 chén ngon lành. Công nhận chè ở chợ lớn ngon quá cỡ. 1 lát sau tôi thấy cậu ba với chú lái xe ngựa quay lại. Cậu cũng ghé vào ăn 2 chén rồi mới về, tội chú lái xe ngựa, ôm bao nhiêu đồ lỉnh kỉnh mà ko được ăn uống gì.

Trên đường đi về tôi ngó mông lung ra ngoài, mắt vô hồn lắm, vì đang nghĩ đến ba tôi mà tôi lại ko giúp được gì, nản lắm. Cậu ba nhìn tôi đăm chiêu.

- Mày có chuyện gì mà như người mất hồn vậy, làm như bà già ấy cứ thở dài suốt.

- Ko có gì cậu ạ.

- Ko có gì mà sao nhìn mày nhiều tâm trạng thế?

Tôi mới nghĩ ra 1 ý, giả đò gần lại cậu ba, cười cười thân thiện.

- Cậu ơi, cậu có thể cho em mượn 3 đồng ko cậu?

- Mày làm gì mà cần nhiều tiền vậy, ở nhà tao cơm ăn áo mặc đầy đủ, có thiếu gì đâu mà mày cần tiền.

Tôi nhìn cậu bĩu môi, nhà cậu thì cần gì lo nghĩ, cơm ăn áo mặc thì đôi lúc cũng đau ốm mà, cũng cần mua nọ mua kia mà. Thôi vay tiền cậu ba là ko ổn nhất.

- Thôi em ko mượn nữa, có mượn rồi em cũng ko có tiền mà trả cho cậu đâu.

- Ừ tốt nhất là vậy đi.

Tôi lại nhìn cậu ba bĩu môi, biết ngay là cậu ba keo kiệt lắm mà, tôi lại tựa người vào thành xe ngựa nhìn mông lung ra bên ngoài.

Cậu ba lại gọi tôi.

- Sen, xít qua đây tao biểu.

- Dạ, gì vậy cậu?

Cậu chìa ra trước mặt tôi cái kẹp tóc hình con bướm rất đẹp, tôi nhìn mà thích mê đi.

- Đẹp quá cậu ơi.

- Cho mày đó, lúc nãy mua đồ mà người ta tặng kèm, tao là con trai nên ko dùng, cho mày đó.

- Dạ, em cảm ơn cậu.

Là con gái mà, với lại con nít nữa, ai tặng quà gì thì đều thích hết, ko có suy nghĩ gì nhiều. Món là làm cho nỗi buồn của tôi vơi đi 1 chút

Cậu ba nhìn tôi săm se món quà, rồi cài lên tóc mà cậu ưng bụng lắm. Thật ra cậu đi lựa nát cái chợ để mua cho tôi ấy. Trong chợ lại bán đầy kẹp hình hoa sen ra, nhưng cậu ko chọn, vì cậu ko muốn mua cho tôi cái giống anh hai cậu tặng.

......

- Ba ơi, ba đừng bỏ con mà ba ơi... ba ở lại đi ba ơi...

- Sen, sen... tỉnh lại sen...

Tôi choàng mở mắt, thấy mình đang ngồi dưới đất, nằm gối đầu ngủ ngay dưới đuôi giường cậu ba. 1 lát sau tôi mới định hình lại được, là tôi đang bóp chân cho cậu ba mà ngủ quên lúc nào ko hay.

- Dạ, cậu gọi em..

- Mày làm gì mà khóc la um sùm vậy. Làm tao mất giấc ngủ.

- Dạ, dạ.. em xin lỗi cậu.

- Thôi mày về đi, ở đây làm tao bực mình thêm.

- Dạ, cậu ngủ ngon.

Tôi đứng lên lủi thủi về phòng, tôi thấy trời cũng đã gần sáng.

Tôi đi thẳng xuống bếp để phụ mọi người nấu ăn, nhưng có vẻ mọi thứ đã chuẩn bị gần xong. Đồ ăn của chúng tôi cũng đã có, ở ko ko được ăn cơm cùng chủ, nhưng dưới bếp thì có quyền ăn trước hay ăn sau gì tùy.

Bà Bảy thấy tôi liền ngoắc tay lại.

- Về rồi hả con, ăn cơm đi rồi bưng nước cho cậu hai rửa mặt.

- Dạ, mọi người ăn chưa ạ?

- Ăn hết rồi, thôi lo ăn đi.

- Dạ.

Tôi ngồi vào ăn phần cơm của mình, nói là cơm chứ khoai với sắn là chính.

1 lát sau tôi bưng thau nước lên phòng cho cậu hai. Cậu hai vẫn còn đang ngủ, tôi lại lay cậu hai dậy.

- Cậu hai ơi dậy đi cậu.

Cậu hai mở mắt nhìn thấy tôi liền cười.

- Em hả Sen, dạ em đây.

- Hôm qua em cứ bị Gia Uy kéo đi suốt, anh ko có cơ hội nói chuyện với em.

- Dạ, có chuyện gì vậy cậu?

- Tối qua anh gạ hỏi mãi thì chị Hồng cũng kể cho anh chuyện của ba em rồi. Hôm nay anh gọi thầy phú qua chữa cho ba em. Nên em đừng lo nghen.

Tôi vui mừng ra mặt, nhưng cũng nhanh chóng xịu lại ngay.

- Thật hả cậu, nhưng thôi cậu ơi, em ko có tiền, hay cậu cho em mượn đi cậu, khi nào có tiền em trả cậu.

- Được rồi, ko cần lo đâu, tiền thuốc để anh lo cho.

- Dạ thôi, em mắc nợ ông bà rồi em ko muốn mắc nợ thêm cậu nữa. Cậu có tiền cậu cho em vay 2 đồng đi cậu.

- Đã bảo ko cần trả mà.

- Vậy thôi cậu ko cho mượn em cũng ko dám nhận đâu.

Nghe tôi từ chối khá nhiệt tình nên cậu hai cũng đành cho tôi mượn.

- Thôi được rồi, anh cho em mượn.

Cậu hai đứng lên lại mở tủ của cậu, trong đó có 1 cái rương nhỏ, cậu lấy ra trong đó 3 đồng rồi đưa cho tôi.

- Đây, anh cho em vay 3 đồng, khi nào có trả cho anh cũng được.

- Dạ, em cảm ơn cậu hai.

- Ủa, Sen cái kẹp anh tặng em đâu, sao sài kẹp này.

- Dạ... dạ.. em lỡ tay làm gãy rồi nên chị Hồng mua lại cái này cho em.

- Vậy hả, sao ko nói để anh làm cho cái khác.

- A... dạ... thôi cậu rửa mặt đi, ra ăn kẻo ông bà chờ.

.....

Cầm được tiền trong tay, tối đó chị Hồng vào bóp chân cho bà Hiền nên tôi cũng tranh thủ chạy về nhà 1 lát.

Ngôi nhà nhỏ của tôi, bên trong có ánh đèn dầu hiu hắt hắt ra. Tôi lại gọi cửa.

- Má ơi má mở cửa cho con má ơi.

Ba má tôi cùng mấy em trong nhà hơi hoảng, giờ này rồi mà ai còn gọi cửa. Ba má tôi nghĩ tôi thì làm gì mà được ra ngoài giờ này. Tưởng đâu người âm lại quấy phá, má tô liền xuống giường lấy 3 cây hương thắp lên đứng trong nhà khấn vái.

- Lạy người đã khuất, nhà con cũng nghèo khó lắm, ko có điều kiện cúng bái cho người. Nhưng con hứa mỗi tối đều thắp hương trước cửa cho người hưởng, xin đừng phá nhà con nữa. Mô phật.

- Má ơi, con đây, Sen đây mà...

- Con lạy người đã khuất, xin người đi đi.

- Má ơi là con thật mà, con đem tiền về chữa bệnh cho ba đây má ơi.

Nghe thấy tôi nói vậy, má tôi vừa cầm hương, vừa run run mở cửa.

- Sen, sao con về giờ này.

- Chị Hồng canh dùm rồi nên con trốn về 1 lát.

- Vô nhà đi con.

- Dạ.

Ba cùng mấy em thấy tôi mừng lắm, con Lài, con Bí chạy lại quấn lấy tôi. Tôi nói chuyện với tụi nó 1 lát rồi lấy ba đồng ra đưa cho ba.

- Ba ơi con có tiền cho ba chữa bệnh rồi nè, cậu hai tốt bụng cho con vay đó.

Ba tôi cười, nhìn tôi trìu mến.

- Hồi sáng có ông thầy Phú nào đó qua chữa cho ba rồi, ổng ko lấy tiền, nói là cậu nhà ông hội đồng Toàn biểu ổng qua chữa.

- Vậy hả ba, chắc cậu hai rồi đó.

- Ba cũng ko biết nữa, hỏi thì ổng ko nói.

- Dạ vậy là tốt rồi ba ơi.

Tôi ngồi nói chuyện thêm 1 lát rồi tranh thủ chạy về, sợ ở lâu ông bà hội đồng biết chắc đánh tôi chết, vì tội ko xin phép.

Trên đường về nhà tôi cứ nghĩ mãi đến cậu hai. Cậu hai tốt thật, cho thầy Phú qua chữa bệnh cho ba rồi mà còn vờ cho tôi mượn tiền nữa, chắc cậu ấy muốn đùa với tôi.

.....

Tôi tranh thủ chạy qua cảm ơn cậu hai, chứ để cậu lại lên thành phố thì mất công. Cậu đang còn ngồi đọc sách. Tôi đến chỗ cậu hai rồi đưa 3 đồng về phía của cậu.

- Cậu hai ơi, em cảm ơn nha.

Cậu hai nhíu mày ko hiểu.

- Cảm ơn chuyện gì, sao lại đưa tiền lại cho anh.

Tôi vỗ đét vào lưng cậu hai, cười cười.

- Cậu cứ đùa em, cậu cho thầy qua chữa bệnh cho ba em còn giả vờ cho em mượn tiền nữa. Em cảm ơn cậu nhiều nha.

- À.. anh.. à... ko có gì đâu.

- Em phải qua xoạn đồ cho cậu ba đây, ko cậu ấy lại “gầm” lên thì khổ lắm. Ơn của cậu em xin ghi nhớ suốt đời.

Nói rồi tôi lo chạy đi qua phòng cậu ba, còn ko kịp để cậu hai nói thêm câu gì.

Cậu ba đang chăm sóc cho cái hoa sen mới nở duy nhất trong chậu cá cảnh mà cậu mới nuôi. Thấy tôi bước vào cậu hỏi mà ko cần ngó.

- Mày chạy đâu mà giờ mới qua hả?

- Dạ.. dạ em bị đau bụng nên đi hơi lâu.

- Lo soạn đồ cho tao đi.

- Da.

Bình thường là cậu ba đã quát ầm ỉ rồi, nhưng hôm nay cứ thấy cậu có điều gì vui vui.

- Sen, ba mày sao rồi?

- Dạ, ba em khỏe rồi cậu, nhờ cậu hai cho thầy qua chữa nên ba em ổn lắm.

- Cậu hai?

- Dạ, hôm qua em mượn tiền của cậu hai cho ba em chữa bệnh, mà cậu hai cho người qua chữa bệnh cho ba em rồi ấy, còn giả vờ cho em mượn tiền nữa, mắc cười ghê cậu.

Xoảng...

Cậu cá bị cậu ba hất văng rơi tung tóe, mấy con cá nhỏ tự nhiên bị mất nước nên cố gắng nguẩy đạp, nhảy nhót. Bông hoa sen mới nở duy nhất cũng bị cậu dẫm dưới guốc ko thương tiếc. Tôi sợ quá đứng co ro 1 góc, ko biết tôi lại làm gì sai mà cậu ba lại nổi điên lên rồi.

- Cút... cút khỏi đây mau.. cút.

Tôi sợ quá nên chạy ra khỏi phòng cậu ba nhanh lắm, vừa chạy vừa ngó lại phòng cậu ba. Vừa chạy tim vừa đập nhanh vì sợ, cậu ba ơi ở với cậu riết chắc em đau tim chết quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.