Hai người đi vòng vèo theo hướng mũi tên trên mai rùa một hồi, cuối cùng đến trước một ngôi nhà gỗ hoang cũ nát. Trong này hoàn toàn cách biệt
với khu du lịch náo nhiệt bên ngoài, không có người sinh sống. Phóng tầm mắt ra xa, bốn bề xung quanh, ngoài núi tuyết trắng xoá thì chỉ có băng giá trập trùng. Cũng may bây giờ là tháng Sáu, Vi Vi khoác chiếc áo
ngoài của Nam Huyền thì không còn cảm thấy quá lạnh nữa. Nhìn tiểu rùa
đen trên tay Tiểu Long ngốc nghếch, Vi Vi bất giác thè lưỡi, nói: “Đi
đến đây, tiểu rùa đen không còn phát sáng nữa, lẽ nào đây chính là nơi
nó muốn đưa chúng ta đến?”
Nam Huyền không trả lời, nheo mắt
nhìn chăm chú về phía ngôi nhà gỗ trước mặt. Vì đã nhiều năm không được
sửa sang nên ngôi nhà gỗ vừa cũ nát vừa ẩm thấp, chiếc bảng hiệu méo mó
treo lủng lẳng trước cửa, vẫn còn thấy rõ mấy chữ “Tuyết cốc ôn tuyền”
nét còn nét mất.
Giữa ngọn núi băng trắng xoá một màu, nhìn thế
nào cũng thấy ngôi nhà hoang cũ kĩ này không ăn nhập gì với khung cảnh.
Lúc hai người mới đến đây, gặp một người dân ở núi Bất Thanh, thấy họ
đang rảo bước về phía này, liền vội vàng chặn lại, nói: “Cô gái, phía
trước không thể đi được nữa đâu!”
Nghe thấy vậy, Lục Vi quay đầu, chớp chớp đôi mắt long lanh, hỏi: “Tại sao vậy? Phía trước cấm đường sao?”
Người phụ nữ cõng cái gùi trên lưng nhìn Lục Vi và Nam Huyền từ đầu đến chân, ngầm đánh giá một hồi rồi xua tay nói: “Mấy người là khách du lịch phải không? Phía trước không có cảnh đẹp gì đâu, quay lại đi!”
Lục
Vi thấy người phụ nữ đó định rời đi liền kéo người ta lại, cười nói:
“Chị à, phía trước có cái gì vậy? Tại sao chị lại nói không nên lên trên đó?”
Người phụ nữ đó muốn nói gì lại thôi, do dự một lát, khuôn mặt bỗng nhiên xám xịt, thần bí nói: “Hai người còn trẻ, đừng trách tôi dọa hai người… Phía trên đó vốn có ôn tuyền cốc[1], nhưng rất nhiều
khách du lịch khi tắm suối nước nóng ở đó đều cảm thấy có thứ gì đó đang kéo chân họ… Dần dần, khách điếm trên đó không thể làm ăn được nữa. Lúc mới đầu, ông chủ còn hoài nghi là đối thủ cạnh tranh giở trò ma quỷ,
còn mời cả học giả hay chuyên gia nào đó đến nghiên cứu, nhưng không bao lâu sau, chính ông ta cũng mất mạng khi ngâm mình dưới suối nước nóng,
haizz!”
[1] Một điểm kinh doanh suối nước nóng.
Nói đến
đây, chị ta thở dài một hơi, nắm lấy quai đeo, sốc lại chiếc gùi trên
lưng, tiếp tục nói: “Những người dân bản địa chúng tôi đều được nghe kể
lại, trong ngôi nhà kia không dược sạch sẽ cho lắm, cũng không ai dám
tiếp tục đến khách điếm đó nữa, dần dần nơi này cũng bị bỏ hoang. Hai
người đừng lên đó nữa, cẩn thận lại động chạm đến cái gì đó!”
Nghĩ đến lời người phụ nữ đó nói, Vi Vi bất giác ôm chặt lấy cánh tay, chăm
chú nhìn vào bên trong ngôi nhà đó thăm dò. Cánh cửa chính để ngỏ, chút
ánh sáng yếu ớt dè dặt chiếu rọi vào trong, có thể thấp thoáng nhìn thấy một quầy thu ngân, một chiếc ghế gỗ, vài đôi dép có thể là của khách
hàng bỏ lại… Dường như những đồ vật này trở nên bí hiểm, u ám hơn khi
được đặt giữa núi băng lạnh lẽo, tĩnh mịch.
Vi Vi run rẩy hỏi: “Nam Huyền, anh nói xem, bên trong có phải có điều gì đó mờ ám không?”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch lắc đầu. “Tôi không cảm thấy dấu hiệu của tà ác, nhưng thật ra Thiên Đầu Phật…” Nếu đoán không sai thì đây chính là nơi
khi xưa Thiên Đầu Phật bị phong ấn, mùi hương này vô cùng quen thuộc,
cảm giác cũng rất thân thuộc. Có lẽ sau này, con người phát triển nơi
này thành điểm tắm suối nước nóng và xây dựng khách điếm ở đây. Nhưng
nếu nói dưới hồ nước có thứ gì đó kéo chân khách du lịch thì có vẻ không giống với tác phong của Thiên Đầu Phật lắm.
Nam Huyền nói:
“Thiên Đầu Phật được lũ yêu quái tự phong là lão Phật gia. Xét về năng
lực, lũ yêu quái kia không thể qua mặt được nó, nó cũng không bao giờ cố ý gây hại cho con người. Hơn nữa, cho dù nó đột nhiên phát cuồng muốn
làm điều ác thì cũng không bao giờ làm những chuyện đơn giản, nhẹ nhàng
như kéo chân người dưới nước, ngay cả chuyện ăn sống tiểu yêu, tiểu
quái, nó còn nhất định không chịu nuốt kia mà.”
Vi Vi bị mấy từ
“còn nhất định không chịu nuốt” trong câu nói của Tiểu Long ngốc nghếch
làm cho ghê tởm. Nghĩ tới lần tận mắt chứng kiến hàng nghìn cái đầu lố
nhố chen chúc trong cái bụng trương phình của lão ta, cô lại không kìm
được run lẩy bẩy. Đang sợ hãi không thốt nên lời, Vi Vi liền cảm thấy
trên đầu mình hơi âm ấm, ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tiểu Long ngốc nghếch đang chụp mũ áo lên đầu cô.
Nam Huyền hơi khom lưng, cười tếu:
“Mặc dù nói như vậy nhưng để an toàn, cô cứ ở lại đây, một mình tôi sẽ
vào bên trong. Nếu có chuyện gì hãy gọi tôi.”
Vi Vi đang muốn
nói gì đó nhưng lại cảm thấy vật trong túi áo đã đã nhanh chóng phát ra
một ánh hào quang trong suốt. Giây lát sau, tiểu rùa đen đã tự động bay
ra khỏi túi áo, như một chiếc đĩa bay nhỏ bé chao liệng giữa không
trung.
Lục Vi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, muốn chạy
lên phía trước nhưng bị Nam Huyền túm lại. Tiểu rùa đen xoay tròn mấy
vòng trên không trung, sau khi tiếp tục phát ra những ánh hào quang chói mắt, hình hài tiểu hoà thượng một lần nữa lại xuất hiện trước mắt hai
người. Vi Vi dụi dụi mắt, sau khi xác định chắc chắn mình không nhìn lầm mới kinh hãi thốt lên: “Tiểu rùa đen!!”
Nam Huyền đứng bên cạnh lắc đầu, trầm giọng nói: “Phải gọi là Băng Huyền Quy mới đúng.”
“Hả, là sao?”
“Thú cưng” ngốc nghếch sau một hồi trâm ngâm mới nhìn sang tiểu hoà thượng,
nói: “Vừa rồi, khi ngươi dùng quy xác dẫn đường cho chúng ta tới đây, ta đã nghĩ, rõ ràng ngươi rất am hiểu chuyện của Thiên Đầu Phật, tất yếu
có liên quan đến nó, cộng thêm tính cẩn thận của Lạc, năm đó, khi phong
ấn Thiên Đầu Phật, nhất định cô ấy đã tìm thần thú để canh giữ. Thanh
Long, Bạch Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Quy… Nơi này băng tuyết ngập
trời, xem ra đúng là nơi thuộc về Băng Huyền Quy.”
Vi Vi nghe
thấy vậy thì nửa hiểu nửa không, còn đôi mắt tiểu hoà thượng bỗng nhiên
sáng rực rồi liên tục gật đầu, trên khuôn mặt hồn nhiên, trong sáng tràn ngập vẻ ngạc nhiên, thán phục: “Tôi tên là Nhược. Năm đó sau khi Lạc
đại nhân phong ấn Thiên Đầu Phật, sợ lão ta sẽ lại giở trò nên đã dùng
khối băng từ núi Bất Thanh khắc tạc ra tôi và Hoài. Bình thường chúng
tôi vẫn canh giữ ở cửa sơn động, mấy trăm năm liền sóng yên biển lặng,
nhưng sau đó không hiểu tại sao, con người lại đột nhiên chạy đến đây
quấy rối, còn xây dựng cái nhà tắm gì đó…”
Lời nói này khiến cho Lục Vi vô cùng xấu hổ. Nói như vậy là chính cô đã chế tác ra tiểu rùa
đen sao? Ạch! Thật sự xin lỗi, quả nhân hoàn toàn chẳng nhớ được gì. Đối diện với ánh mắt trong suốt của Tiểu Nhược, Vi Vi chỉ có thể nhìn trời
cười khổ, nghẹn ngào, xấu hổ nói lảng sang chuyện khác: “Vì thế, muốn
dọa cho mấy người khách đó sợ hãi mà bỏ chạy nên cậu đã kéo chân người
ta ở dưới hồ nước sao?”
Tiểu Nhược gật đầu. “Chúng tôi bị con
người quấy rối nên mới làm như vậy…” Nói xong, Tiểu Nhược hơi cúi xuống
bộ dạng như đứa trẻ biết hối hận khi mắc lỗi. Giây lát sau lại chợt nhớ
ra chuyện gì đó, nó vội vàng lên tiếng: “Có điều… ông chủ đó không phải
do chúng tôi hại chết, ông ta bị đột tử, tôi là Tiểu Hoài không hề làm
hại ông ta.”
Nhìn bộ dạng sốt ruột giải thích của Tiểu Nhược, Vi Vi mỉm cười, gật đầu: “Chúng tôi tin cậu. Có điều, cậu vừa nhắc đến
Tiểu Hoài nào đó nữa phải không? Cậu ta đâu rồi?”
Nghe đến những lời này, ánh mắt của Tiểu Nhược đột nhiên trở nên u sầu, cẩn thận đặt
cái bọc vải ở trên lưng xuống, lặng lẽ mở ra. Vi Vi và Nam Huyền chăm
chú quan sát, trong bọc vải kia có mấy khối băng đã bị vỡ, trong đó có
một khối còn có thể nhận ra là phần quy xác loang lổ nhiều màu, nếu đoán không lầm thì đây chính là…
Ánh mắt Nam Huyền đầy vẻ thâm trầm, anh ta nói: “Đây chính là Hoài. Lúc Thiên Đầu Phật trốn ra, lão ta đã dẫm nát nó sao?”
Nước mắt Tiểu Nhược lăn dài, nức nở nói: “Một nghìn năm qua, Tiểu Hoài đều ở bên cạnh tôi, lúc lão ta chạy trốn, là tôi không tốt… không bảo vệ được Tiểu Hoài, hại cô ấy thành ra thế này…”
Vi Vi nhớ lại lần đầu
tiên gặp gỡ Tiểu Nhược, nó cố sống cố chết bảo vệ bọc vải trên lưng,
nhất định không cho vứt bỏ. Cô cảm động, xoa nhẹ lên cái đầu trọc lốc
của tiểu hoà thượng, không ngờ bàn tay bỗng chốc cũng lạnh ngắt như
băng.
“Bây giờ cậu không cần lo lắng nữa, hãy kể cặn kẽ mọi chuyện cho chúng tôi nghe.”
Tiểu Nhược lau nước mắt, gật đầu. “Có một người xấu đã tìm đến nơi này. Sau
khi hắn ta thả lão gia ra, tôi và Tiểu Hoài không cách nào có thể ngăn
cản được, thậm chí còn hại Tiểu Hoài thành ra thế này. Sau đó, tôi bám
theo lão gia đi khắp nơi, cho tới khi gặp được cô. Nhưng vì tôi được làm từ một tảng băng tuyết có thần lực yếu nên không bao lâu sau lại biến
trở về hình dạng viên đá ban đầu. Sau khi lên núi Bất Thanh, tôi không
còn sợ bị hoá thành nước nữa, cho nên lúc này mới dám hiện thân chỉ
đường cho hai người.”
Lục Vi cắn môi suy nghĩ, nói như vậy là
lúc ở Cẩm Thành, tiểu rùa đen không chịu tỉnh lại là vì muốn tu dưỡng
thần khí? Hay vì nó quá sợ hãi? Còn tên người xấu kia nữa, rốt cuộc hắn
là ai? Nghĩ đến điều này, một dự cảm không lành bỗng trào dâng trong
lòng cô, sau khi lặng lẽ trao đổi qua ánh mắt với Nam Huyền, Lục Vi khẽ
lên tiếng:
“Tiểu Nhược, cậu còn nhớ dáng vẻ của tên người xấu kia không?”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách người xấu. Hu hu_ _ _ _ _
Hai đóa hoa đua nhau khoe sắc. Trong lúc Nam Huyền và Vi Vi đang dần biết
được chân tướng sự việc thì Dạ đại họa cũng đang thảnh thơi, thư thái,
mãn nhãn thưởng thức hoa lê. Núi Bất Thanh có ba cái tuyệt, ba cảnh đẹp
không thể bỏ qua, đó là: núi băng, suối nước nóng và hoa lê.
Ở
những nơi khác, phần lớn hoa lê chỉ nở rộ vào độ tháng Bốn, tháng Năm,
nhưng cây hoa lê ở dưới chân núi Bất Thanh lại có chút khác biệt, tháng
Sáu nở rộ, tháng Bảy đua sắc, thường phải đến tháng Tám, tháng Chín mới
bằng lòng ủ rũ, tàn phai. Các chuyên gia đều cho rằng vì khí hậu và địa
hình núi Bất Thanh vô cùng đặc biệt nên mới tạo ra kỳ tích này. Nhưng
thông thường, những vị khách du lịch khi đến đây, chẳng mấy ai để ý đến
thời tiết, độ ấm thế nào, phần lớn họ chỉ quan tâm đến những câu chuyện
truyền miệng về hoa lê ở nơi đây.
Người ta kể lại rằng, những
cây hoa lê này là do một tiên tử biến thành, vì quyến luyến Sơn thần ở
núi Bất Thanh mà cô ấy nhất định không rời đi, vẫn luôn nằm phủ phục
dưới chân anh ta, cho đến khi biến thành cây lê lẻ loi, trơ trọi nơi
này. Mỗi ngày hè gió hiu hiu thổi, cô ấy lại thả trôi những cánh hoa như những giọt nước mắt nghẹn ngào dưới chân Sơn thần…
Chuyện xưa
mặc dù có chút huyễn hoặc nhưng vẫn có một điểm chân thực không thể bỏ
qua, đó là: Những người yêu nhau đến nơi này ước nguyện đều rất linh.
Chỉ cần đứng dưới tán cây lê cầu phúc, cuộn tròn tờ giấy viết tên hai
người, để vào trong chiếc túi ướp hương hoa lê rồi treo lên cây, như vậy hai người nhất định sẽ đến được với nhau.
Nhưng cũng cần chú ý
một chút về chiếc túi ướp hương hoa lê. Những người muốn cầu phúc mỗi
sáng đều phải đến đây nhặt những đóa hoa rơi dưới gốc cây, tự mình cất
vào túi thơm thì mới thực sự mang lại hiệu quả. Lúc này, cùng lắm mới
chỉ tám, chín giờ sáng mà đã có không ít những du khách ra đây chơi đùa, nhưng chẳng mấy ai hứng thú với việc nhặt những đóa hoa rơi ướp vào túi thơm. Một đám thanh niên có vẻ giống với sinh viên đại học đang chuyện
trò huyên náo, tíu tít tạo dáng chụp ảnh, lưu lại những khoảnh khắc đẹp
đẽ dưới tán cây hoa lê lạ lùng.
Trong số những nữ sinh có một cô gái cột tóc đuôi ngựa vô cùng xinh xắn, cứ nhìn chằm chằm vào Dạ Ly
đang đứng bất động. Một lát sau, cô gái đó lấy hết can đảm, đến gần,
nói: “Anh đẹp trai, anh có thể hơi nghiêng mặt lên một chút nữa, tạo
thành một góc bốn mươi lăm độ, giữ nguyên vẻ mặt đau buồn nhìn lên tán
cây hoa lê, em sẽ chụp cho anh bức ảnh thật đẹp!”
Nói xong, đám
nữ sinh phía sau cũng cười rộ lên. Dạ đại họa quay đầu nhìn cô gái xinh
đẹp bên cạnh, cười tươi như hoa, nói: “Ai da, anh đứng đây lâu như vậy
chính là để thu hút sự chú ý của các em, các em không đến bắt chuyện với anh, lại còn biến anh thành cây hoa lê thứ hai sao?”
Mấy cô gái đó nghe Dạ đại họa hài hước trêu chọc, cũng cười rộ lên.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa đột nhiên đưa máy ảnh cho anh ta, nói: “Nếu thế
thì anh đẹp trai chụp giúp chúng em mấy tấm ảnh chung nhé!”
Sau
khi chụp hình xong, Dạ đại họa thuận lợi hòa vào nhóm mấy nữ sinh kia.
Nghe nói mấy cô gái đó đều là sinh viên khoa Sinh của một trường đại
học, Dạ Ly cảm thấy hứng thú, liền kết vòng hoa thành một chiếc vương
miện nhỏ, đội lên đầu, nói: “Các em đều là những sinh viên khoa Sinh,
vậy có phát hiện ra đây vốn dĩ không phải là hoa lê không, làm gì có cây hoa lê nào đến tháng Tám, tháng Chín vẫn còn nở rộ cơ chứ!”
Đối phương chau mày, hỏi lại: “Vậy theo anh thì đây là loại hoa gì?”
Dạ Ly cười tếu táo: “Đây là Bạch Mạn Đà La. Loài hoa rơi đầy trên ngọn núi mà Quan Âm Bồ Tát tọa lạc, được người Trung Quốc vô cùng yêu thích.
Loài hoa trắng nhỏ bé này từ trên trời cao phiêu diêu bay xuống, anh đã
thấy một lần.” Dứt lời, Dạ đại họa đưa nhánh hoa lại gần mũi, hít hà
hương thơm thanh khiết, khóe mắt không nén nổi nhìn lên tán cây, càng
tin tưởng hơn vào những điều mình dự đoán.
“Có người đã cố ý đem cây hoa này đến trồng ở đây, muốn dùng nó để ngăn chặn sát dục.” Mấy cô gái chỉ cho rằng Dạ Ly đang nói chơi, vui vẻ cười đùa một lúc rồi dời
đi. Dạ Ly mỉm cười đứng dưới tán cây một lát, đến lúc này mới khẽ cất
tiếng thở dài, nói: “Cứ nói tôi là đồ dối trá, nhưng hiếm khi thấy tôi
nói thật mà lại có người tin, anh nói có phải không, Quý Vân?”
Hai chữ sau cùng, Dạ Ly nói rất khẽ nhưng đối phương vẫn nghe thấy. Lời nói vừa dứt, một bóng người mờ ảo từ từ bước đến. Tóc đen, mắt sáng, áo
khoác màu cà phê nhã nhặn, lịch sự. Quý Vân vẫn im lặng đứng phía sau Dạ Ly.
Dạ Ly cũng không vội, với tay kéo một cành hoa lê đùa
nghịch, nói: “Mới đến đây tối qua, vậy mà sáng nay đã vội vàng ra đây
ngắm hoa rồi sao?”
Đôi mắt đen láy của Quý Vân bỗng ánh lên
những tia sắc lạnh, không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Dạ Ly mà hạ
thấp giọng, trầm ngâm hỏi: “Tại sao anh lại lừa Lục Vi đến núi Bất
Thanh?”
Dạ Ly nhướng mày, quay người lại, nở nụ cười rạng rỡ đến chói mắt: “Anh hỏi như vậy là chột dạ hay là sợ hãi?”
“Tôi cảnh cáo anh không được làm chuyện bậy bạ.”
Dạ đại họa không cảm thấy hoảng sợ bởi lời uy hiếp này, ngược lại, anh ta
còn nhún vai giả bộ lấy làm tiếc, nói: “Tôi còn có cách khác sao? Tiểu
Vi Vi không lên núi thì Nam Huyền cũng không chịu đi, Nam Huyền không đi thì làm sao tìm được cô ta? Ai da, anh cũng biết đấy, người ta thúc
giục gấp gáp như thế, tôi thực sự cũng không có cách nào khác.”
Nghe xong những lời này, năm đầu ngón tay Quý Vân siết chặt lại, ánh mắt nhìn Dạ Ly cũng trở nên sắc lạnh hơn.
“Nếu không thì chúng ta cùng nhau thương lượng đi.” Dạ đại họa vân vê cằm.
“Anh và cô ta đã làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, nhất định anh biết
cô ta đang ở đâu đúng không? Bây giờ anh chỉ cần nói cho tôi biết tung
tích của cô ta, rồi chúng tôi sẽ trở về nhà, chuyện của anh và Lục Vi,
tôi sẽ không đoái hoài tới nữa.”
Quý Vân trầm mặc, không thèm để ý, quay người rời đi. Dạ đại họa thấy thế, lớn tiếng gọi với theo:
“Này, dù thế nào tôi cũng sẽ viết tên Lục Vi để vào trong túi hoa, tôi
giúp anh cầu phúc nhé?” Dứt lời, Quý Vân đã đi xa.