Lục Vi nhìn Nam Huyền bình yên vô sự đứng trước mặt mình. Sau khi thở
phào một hơi, cô mới cất tiếng hỏi: “Cái kia… Âm âm đây? Anh không tìm
thấy à?”
Nam Huyền lắc đầu, im lặng một lát mới chìa cánh tay
đang giấu ở sau lưng ra. Lục Vi vừa liếc nhìn, đầu óc lập tức trở nên
ngây dại. Một vật gì đó giống như bông tuyết nhỏ đang cuộn tròn, mềm
nhũn, lông xù lên…
Vi Vi đặt ngón trỏ lên cằm, xoay người chăm
chú nhìn vào lòng bàn tay tên “thú cưng” ngốc nghếch, nắm lông tròn vo
đó cũng chớp chớp đôi mắt trong suốt, nhìn cô chằm chằm. Vi Vi chớp mắt, nó cũng chớp mắt, Vi Vi nghiêng đầu, nó cũng nghiêng đầu. Khóe miệng
run run, cô thẹn tới đỏ mặt, nói: “Nam Huyền, cho dù anh không bắt được
Âm Âm nhưng cũng không cần… mang con chuột này đến đây để đùa giỡn tôi
chứ?” Vừa dứt lời, Dạ Ly bỗng nhiên bật cười khanh khách. “Đến chết với
loài người các cô, đây chẳng phải là Âm Âm sao?”
“Cái gì?” Lục Vi trợn tròn mắt ngạc nhiên. “Đây chính là hình dạng của nó sau khi đã biến hóa ư?”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch gật đầu. Dạ Ly ôm cái miệng gian trá của anh ta, cười như nắc nẻ: “Thế nào? Thế nào? Sau khi đeo chiếc vòng cầu vồng của chúng tôi vào, chẳng phải vạn vật trên thế gian này đều trở nên rất
tuyệt mỹ sao? Tất thảy đều rất “Q”, rất đáng yêu, đúng không nào?”
Vi Vi hất cánh tay tên Dạ đốn mạt đang không ngừng vỗ vai mình xuống, im
lặng không nói, toàn thân nổi da gà. Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc thế giới hỗn loạn này là sao đây?! Kẻ chủ mưu gây ác kia từ một nữ quỷ u ám với mái tóc dài bỗng nhiên biến thành một con chuột nhỏ bé đang cuộn mình rất đáng yêu, đây đơn giản chỉ là… một trò đùa chó má mà
thôi!!!!!! (Vi Vi thuyết minh thêm: “Xin lỗi, tôi không nhịn được phải
nói ra những lời hơi bạo miệng một chút.”)
Nhìn thấy Dạ Ly, con
chuột nhỏ bé bất giác run lên bần bật, lổm ngổm bò dậy, cúi đầu khúm núm van xin: “Tiểu nhân… tiểu nhân tên là Khuyên Khuyên, tiểu nhân đáng
chết, cầu xin đại vường đừng… đừng ăn thịt…”
Vi Vi phun máu,
cười đến nỗi bò lăn ra đất. “Đại vương? Ha ha! Mấy ngươi cho rằng mình
đang viết truyện Tây du ký sao? Còn lên núi vây bắt tiểu yêu nữa chứ!”
Dạ Ly lẩm bẩm bằng vẻ coi thường: “Ai thèm ăn ngươi, miếng thịt mỡ nhà
ngươi chẳng bõ cho ta dính răng! Còn nữa, ai cho phép ngươi gọi cả tước
vị của ta ra như thế? Gọi ta là đại Boss được rồi!”
Lục Vi khinh bỉ nhìn Dạ Ly, sau khi để tên “thú cưng” ngốc nghếch kia đặt Khuyên
Khuyên lên bàn làm việc, màn tra hỏi mới chính thức bắt đầu.
Khuyên Khuyên ôm cái đuôi nhỏ bé, nằm bò ra bàn, cuộn mình thành một khối, run rẩy nói: “Không… không phải tôi… Khuyên Khuyên đại ngốc không làm
chuyện xấu… không biến thành đại quái vật hù dọa Vi Vi…”
Lục Vi
kinh ngạc hỏi: “Cô biết tên tôi sao?” Từ nãy tới giờ, đâu có ai nói cho
con chuột đó biết, ồ không đúng, phải là nói cho Âm Âm tiểu yêu biết tên họ của cô chứ?
Khuyên Khuyên gật đầu. “Biết! Tôi đã ăn trộm đồ
ăn vặt của cô và Tiểu Hân Tử, lão Lương… Ừm, nhưng Khuyên Khuyên không
cố ý, Khuyên Khuyên không ăn thì sẽ bị chết đói. Khuyên Khuyên không có ý hù dọa cô đâu.”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch kia nãy giờ vẫn im
lặng, nghe đến đây, cũng vội vàng nói chen vào: “Khuyên Khuyên không
phải là kẻ đã tạo ra những cảnh tượng kỳ dị trong thang máy vì năng lực
yêu ma của nó rất thấp. Lần đầu tiên tôi tìm thấy nó, nó bị dồn vào một
góc và chỉ biết run rẩy đứng đó, ngay cả phép thuật phòng ngự đơn giản
nhất cũng không biết.”
Nghe được những lời này, Vi Vi chậm rãi
ngẩng lên, lặng lẽ nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của “thú cưng” ngốc
nghếch, không biết phải nói gì, trong lòng dấy lên một cảm giác chua
xót. Dường như từ khi quen biết đến nay, cô chưa từng nghe thấy Nam
Huyền nói những lời thấu tình đạt lý đến vậy. Từ trước đến giờ, anh ta
chưa một lần nói được những câu dài mà khúc chiết như vậy, bởi mỗi khi
nói chuyện, anh ta chỉ có thể nói một câu ngắn gọn, tuyệt đối không nói
được đến câu thứ hai. Haizz, có lẽ vì tên “thú cưng” ngốc nghếch này
luôn cảm thấy căng thẳng mỗi khi nhắc đến tiểu yêu Khuyên Khuyên. Lẽ nào thực sự là “nhi đại bất trung lưu”, tên “thú cưng” nhà mình đã trưởng
thành, không cần đến mình nữa sao?
Dạ Ly xoa cằm, nói: “Người
thực sự không có khả năng làm ra ảo cảnh kia, nhưng nắm tóc kỳ lạ đó là
ngươi làm ra phải không? Ngươi lấy tóc của con người nhiều như vậy để
làm gì?”
Dưới ánh mắt như tóe lửa của Dạ Ly đại vương, Khuyên
Khuyên run lẩy bẩy, đôi tai rung rung lắp bắp nói: “Tôi… tôi… tôi đang
đợi chủ nhân trở về…” nói đến đây, Khuyên Khuyên không đứng vững được
nữa, đôi chân run lên bần bật, “phịch” một tiếng, tiểu yêu quỳ gối, phủ
phục cầu xin: “Đại vương tha mạng! Xin đại vương đừng ăn thịt tôi, hu
hu. Thực sự không phải tôi cố ý, lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở của
đại vương ở đây, tôi đã muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi, nhưng…
nhưng không thể… Chủ nhân… chủ nhân… cô ấy…”
Nghe thấy hai từ
“chủ nhân”, trong lòng Lục Vi vang lên một tiếng “lộp bộp”, mơ hồ nhớ
lại cuộc cãi vã với tên “thú cưng” ngốc nghếch sáng hôm đó. Anh ta nói:
“Chính cô đã nói chúng ta là người nhà, là bạn bè, nhưng lúc cần đến tôi thì lại biến tôi thành sủng vật sao? Các người… các người đều giống
nhau!”
Các người đều giống nhau!
Phải chăng vì biết
Khuyên Khuyên cũng đang ở đây đợi chủ nhân của mình, lại nghĩ đến chuyện của mình và chủ nhân, cho nên “thú cưng” ngốc nghếch mới…
Nghĩ
đến đây, Lục Vi bất giác ngước nhìn về phía Nam Huyền, đúng lúc bắt gặp
anh ta cũng đang nhìn về phía mình, tia lửa điện lóe lên, tên “thú cưng” ngốc nghếch thẫn thờ giây lát rồi cúi đầu nhìn đi chỗ khác. Bên này,
Khuyên Khuyên ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục nói: “Chủ nhân nói cần ra
ngoài giải quyết công việc, bảo tôi cứ ở trong này đợi. Tôi không dám
rời đi… ngộ nhỡ… ngộ nhỡ khi tôi đi khỏi, chủ nhân quay về thì biết làm
sao! Hu hu, đại vương, cầu xin người buông tha cho tôi, thịt của tôi
thực sự rất chua.”
Dạ đại vương siết chặt nắm đấm, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Ngươi còn gọi ta là đại vương một lần nữa, ta sẽ lập
tức giết chết ngươi! Câm miệng lại mau!”
Khuyên Khuyên đang bò
trên mặt bàn khóc hu hu, nước mắt nước mũi giàn giụa, nghe thấy lời cảnh cáo này, bèn cắn răng im bặt, tiếng khóc nấc nghẹn lại. Vi Vi hắng
giọng, nói sang vấn đề khác: “Vậy chủ nhân của cô đi đâu, cô có biết
không? Cô đợi ở đây bao lâu rồi?”
Khuyên Khuyên nghe vậy, đôi
mắt to tròn lại chan chứa vẻ ai oán, buồn bã lắc đầu, nói: “Khuyên
Khuyên không nhớ rõ, Khuyên Khuyên chỉ biết, nơi này vốn là một vùng đầm lầy, sau đó dần biến thành đất bằng, cuối cùng chỗ này cũng bị con
người chiếm mất, còn dựng lên tòa nhà cao tầng này nữa. Nhưng Khuyên
Khuyên không dám rời đi, vẫn một lòng đợi chủ nhân, cho nên, bình thường tôi vẫn ăn trộm thức ăn của con người, nằm trong gian chứa đồ này. Tóc… Nắm tóc đó là vì gần đây, Khuyên Khuyên không tìm được ít cỏ khô nào để làm tổ, chỉ có thể lấy tóc của con người thay thế. Ô ô…”
Chân
tướng sự việc đã rõ ràng. Lục Vi chậc lưỡi, nói: “Nói như vậy là trước
nay cô vẫn luôn ẩn nấp trong gian chứa đồ này, chỉ là bình thường chúng
tôi ít vào đây nên mới không phát hiện ra cái ổ được làm bằng tóc của
cô?”
Khuyên Khuyên gật đầu vẻ đáng thương. “Tôi không muốn dọa
Lục Vi, nhưng gian chứa đồ này rất ẩm ướt, tôi lại sợ lạnh. Sau đó… sau
đó chiếc ổ bằng tóc cũng thường xuyên bị mất, đại… đại Boss cũng đột
nhiên xuất hiện truy sát, tôi chỉ có thể trốn vào nhà vệ sinh thôi.”
Khuyên Khuyên nói như vậy, Lục Vi càng cảm thấy áy náy. Xem ra nó thu nhặt
những lọn tóc này cũng không dễ dàng chút nào, nhưng không ngờ, hết lần
này tới lần khác cái ổ bằng tóc đó bị người ta mang đi vứt, thật sự là
quá đáng thương!
“Xin lỗi, tôi không nghĩ nó lại là tổ của cô.”
Có điều, theo cách nói của Khuyên Khuyên thì nơi này trước đây chỉ là
một vùng đầm lầy, không biết đã trải qua bao nhiêu năm, chủ nhân của nó…
Rất có thể mọi người đều đang nghĩ đến một khả năng duy nhất, họ bỗng nhiên im lặng, không ai nói với ai câu nào. Khuyên Khuyên hết nhìn bên này
lại ngó bên kia, cuối cùng nó rướn tấm thân mập mạp, bụ bẫm ngồi dậy,
rơi lệ nói: “Đại Boss, cầu xin ngài cho tôi tiếp tục ở lại nơi này! Chủ
nhân… chủ nhân tôi đã hứa nhất định sẽ trở về.”
Dạ Ly vỗ vỗ
trán, đáp án cho vấn đề của Khuyên Khuyên đã quá rõ ràng: ngươi đúng là
Âm Âm ngu ngốc, vừa lười biếng vừa đần độn, chỉ biết ăn mà không biết
làm, lẽ nào ngươi không biết chủ nhân của ngươi 99,9% là đã vứt bỏ ngươi rồi? Ngươi còn ngốc nghếch đòi ở lại đây chờ đợi cô ta đến bao giờ…
Nhưng rốt cuộc Dạ đại vương vẫn là người dễ mềm lòng, anh ta cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt đen tròn ngân ngấn nước của Khuyên Khuyên, lần đầu tiên có
lòng tốt mà nói dối một con vật đáng thương: “Ngươi đã đợi lâu như vậy
rồi, nơi này cũng thay đổi quá nhiều, biết đâu chủ nhân của người quay
lại nhưng không tìm được đường thì sao?”
Khuyên Khuyên nghẹn
ngào, tứ chi cứng đờ, đôi mắt mở to, bấy lâu nay chỉ biết nghĩ đến những thứ như “trộm thức ăn, đợi chết, đợi chủ nhân”, còn những chuyện khác
nó đều chưa từng nghĩ tới.
Dạ ma vương thừa thắng xông lên,
nhếch mép cười nham hiểm, nói tiếp: “Ta và thần Thổ địa ở khu vực này có mối quan hệ khá thân thiết, còn nuôi dưỡng được ba con Thạch Tượng Quỷ
chuyên đi dò la tin tức, chi bằng giờ ngươi vẽ hình dáng của chủ nhân
ngươi ra đây, ta sẽ giúp ngươi tìm xem sao…”
Nghe được những lời này, hai tròng mắt Khuyên Khuyên chợt lóe sáng, nửa thân trên rướn cao, liên tục gật đầu, nói: “Cảm ơn đại Boss, đại Boss là người tốt nhất
trong tam giới.”
Khóe miệng Dạ Ly nhếch lên, lộ rõ nụ cười nham
hiểm. Vi Vi chứng kiến cảnh tượng này cũng mơ hồ cảm nhận có điều gì đó
vô cùng mờ ám. Quả nhiên một giây sau, tên Dạ đại Boss, kẻ xảo quyệt,
tên gian thương vô liêm sỉ ấy rút từ trong túi áo ngực ra một bản hợp
đồng lao động, nhíu mày nói: “Đợi một lúc nữa, ngươi hãy theo ta về cửa
hàng thú cưng. Nào, bây giờ hãy ấn dấu vân tay của ngươi vào đây, sau đó ngươi sẽ được ở cùng rất nhiều đại ca ca, đại tỷ tỷ…”
“Dừng
lại!” Đúng lúc Dạ gian thương chìa bản hợp đồng ra trước mặt Khuyên
Khuyên, Vi Vi dang tay chắn ngang trước bàn làm việc. Tên “thú cưng”
ngốc nghếch kia và Dạ Ly nhìn nhau kinh ngạc.
Dạ đại họa ôm ngực, nói: “Tiểu Vi Vi, cô đang làm cái trò gì vậy?”
Lục Vi không thèm để ý đến anh ta, quay đầu nói với Khuyên Khuyên: “Khuyên
Khuyên, cô về ở cùng tôi nhé!” Lời nói vừa dứt, ánh mắt Nam Huyền bỗng
trở nên u ám. Điều khiến anh ta sợ hãi nhất chính là Vi Vi sẽ nhận nuôi
một thú cưng khác, anh ta lo sợ là mình sẽ bị thất sủng, mà Vi Vi cũng
đã từng nhắc đi nhắc lại là cô ấy sẽ không nuôi thêm bất cứ thú cưng nào khác, thế mà bây giờ… Cô ấy có ý gì kia chứ?
Lục Vi mỉm cười,
liếc mắt nhìn Nam Huyền một cái rồi quay sang, chân thành nói với Khuyên Khuyên: “Cô không được tin tên Dạ đốn mạt kia, hắn là một tên gian
thương. Trong cửa hàng thú cưng của hắn toàn là những tiểu yêu bị lừa
gạt giống như cô. Chúng đều bị nhốt trong một chiếc lồng, ăn không đủ,
ngủ không yên, rất đáng thương.”
Khuyên Khuyên nghe thấy những
lời này thì hai tai run lên bần bật, sợ hãi lùi lại hai bước. Dạ Ly nhíu mày khuyên giải: “Tiểu Vi Vi, cô không phải tỏ ra quá phúc hậu như vậy, giờ cô lại muốn tranh giành buôn bán với tôi sao? Còn nữa, ai nói với
với cô là bọn chúng đều bị lừa gạt, có một số là bị bắt…”
“Đấy,
cô xem!” Lục Vi giả bộ đáng sợ trước mặt Âm Âm tiểu quỷ. Khuyên Khuyên
quả nhiên bị dọa cho hoảng sợ đến độ mặt mũi xám ngoét. Thừa dịp này,
Lục Vi chép miệng, chuyển sang chủ đề khác, mềm mỏng nói: “Nhưng trong
nhà tôi thì hoàn toàn không giống như vậy. Cô xem, Nam Huyền nhà tôi là
Tiêu đồ, con trai thứ chín của Thần Long, rất lợi hại, rất dũng mãnh,
anh ta thừa sức bảo vệ chúng ta. Hơn nữa, anh ta cũng không phải người
xấu, đúng không? Cô biết rồi đấy, lần đầu tiên anh ta bắt được cô, nghe
cô nói không làm chuyện gì xấu, chỉ là đang ở đây đợi chủ nhân về, anh
ta đã thả cô ra ngay còn gì.”
Lục Vi vừa dứt lời, tên “thú cưng” ngốc nghếch bất giác sững sờ tại chỗ. Khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn
Vi Vi chằm chằm, lẩm bẩm: “Tại sao cô biết…” Rõ ràng Nam Huyền chưa từng nói cho ai biết chuyện bắt được Khuyên Khuyên, lúc đó vì nghe thấy đối
phương khóc than gọi chủ nhân nên mới mủi lòng tha cho nó. Nhưng tại sao Vi Vi lại biết?
Vi Vi liếc mắt, nắm lấy tay Nam Huyền, nhẹ
nhàng nói: “Tôi đoán vậy!” Với tính cách của Nam Huyền, cũng chỉ có khả
năng đó mới khiến anh ta cảm động mà buông tha cho đối phương.
Khuyên Khuyên nghe Nam Huyền và Vi Vi nói chuyện cũng khẽ ngẩng lên lẩm bẩm:
“Tiêu đồ đại nhân là người tốt, chủ nhân của anh nhất định cũng là người tốt… Vậy… vậy tôi cùng cô trở về, cô mời tôi ăn khoai tây sấy được
không?”
Lục Vi hoảng hốt, nhất thời không hiểu được ý tứ trong
câu nói của con chuột nhỏ bé kia. Khuyên Khuyên ngượng ngùng gãi gãi
vành tai rụt rè giải thích: “Tôi rất thích món khoai tây sấy mà cô
thường mua.”
Nghĩ ngợi một lát, Lục Vi phì cười. Chẳng trách
những gói khoai tây sấy cô hay mua đến công ty đều hết rất nhanh, lúc đó còn tưởng Tiểu Hân Tử ăn vụng, không ngờ trong công ty còn có tên trộm
tàng hình chuyên ăn cắp vặt kia.
“Cô muốn gì cũng được, cùng
chúng tôi về nhà thôi, Khuyên Khuyên.” Lục Vi chìa tay đến trước bàn làm việc. Khuyên Khuyên ngoe ngẩy cái đuôi nhìn Dạ đại vương âm khí nặng nề rồi lại nhìn sang vẻ ôn nhu, thân thiện của Lục Vi, thật quá dễ dàng để lựa chọn cho mình chủ nhân tốt nhất.
Khuyên Khuyên không chút
do dự bò vào lòng bàn tay của Lục Vi. Vi Vi nâng con chuột bé nhỏ lên,
đắc ý nhìn sang Dạ gian thương, chớp chớp mắt. “Nam Huyền, chúng ta về
nhà thôi!”
Tên “thú cưng” ngốc nghếch vò vò đầu, khóe miệng bất
giác nhếch lên. Vừa rồi Vi Vi đã nói: “Cùng chúng tôi về nhà thôi,
Khuyên Khuyên.”
Chúng… tôi…
Có nghĩa là anh ta và Vi Vi cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.