Hàng Đã Nhận, Miễn Trả Lại

Chương 17: Chương 17: Bí mật về bà cô già




Vi Vi đưa Nam Huyền đến trước cửa nhà Điền Hân, sau khi gõ cửa một hồi mới thấy Điền Hân uể oải lê đôi dép đến mở cửa. Lục Vi thấy cô đầu bù tóc rối, đôi mắt thâm quầng, đang muốn tra hỏi về sự mở cửa chậm trễ của Điền Hân, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một luồng khí đen kịt phía sau lưng cô ấy, nhất thời không nói lên lời, miệng há hốc, toàn thân cứng ngắc.

Sau lưng Điền Hân là một đám sương mù đang bay lơ lửng, cuộn thành một khối lớn, như bao phủ toàn bộ phần đỉnh đầu Điền Hân. Kỳ dị nhất là đám sương mù này cũng có mắt mũi, lúc này nó đang ngước ánh mắt u ám, chăm chú nhìn Lục Vi. Thấy Lục Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía nó, con quái vật liền vặn mình một cái, sau khi phát ra những âm thanh “u u” buồn thảm, nó đưa cánh tay chạm xuống đỉnh đầu của Điền Hân, rồi tiếp tục vây quanh phòng khách.

Lục Vi hoàn toàn bất động. Thánh Ala? Ba ba cha cha? Chúa trời? Ai có thể nói cho cô biết, trò quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Lục Vi đang ngẩn người, Điền Hân liếc mắt nhìn ra cửa, kinh ngạc hét lên: “A a, cậu đúng là đồ tồi! Lại còn đưa cả bạn trai đến, với bộ dạng của tớ lúc này sao có thể gặp được người khác đây… Cậu, cậu…”

Nam Huyền vò đầu, anh ta không tài nào lý giải phản ứng quá khích của Điền Hân.

Lục Vi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của Điền Hân, vỗ về an ủi: “Yên tâm, yên tâm, anh ta sẽ không vào trong đâu, chỉ đứng ở ngoài cửa thôi. Tớ thực sự… không yên tâm khi để anh ta ở nhà một mình.” Vi Vi thở dài, một mớ tâm sự chất chứa trong lòng nhất thời không giải thích rõ ràng được. Những hiểu biết của Nam Huyền về cuộc sống thực tại dù chỉ là kiến thức đơn giản nhất nói không chừng không bằng một đứa trẻ ba, bốn tuổi. Ai dám để một đứa trẻ như vậy ở nhà một mình chứ?

Lục Vi nghĩ đi nghĩ lại rồi bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, anh ta không phải bạn trai của mình, mà là em trai mình!”

“Em trai?” Điền Hân dõi ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn sang phía Nam Huyền, quả là rất đẹp trai, có điều anh ta chỉ đứng bên cạnh mà không hé răng lấy nửa lời, nhìn có vẻ ngốc nghếch. Điền Hân hỏi: “Sao gần đây cậu có nhiều em trai vậy?”

Lục Vi khẽ hắng giọng ho khan vài tiếng, tự đáy lòng có chút chột dạ. So với việc làm rõ thân thế thực sự của Nam Huyền thì những gì diễn ra trước mắt lúc này còn quan trọng hơn nhiều… Vi Vi ngẩng đầu, trước mắt cô lại là cái bóng đen to lớn không ngừng vần vũ trên đầu Điền Hân, để đáp lại cái nhìn nghi hoặc của Lục Vi, con quái vật béo mập đó còn làm ra vẻ thở dài ủ rũ.

Lục Vi mím môi, mọi phản ứng của cô lúc này tuyệt vọng không khác gì đang lạc giữa vương quốc của Java[1]. Được rồi, mặc dù trò đùa này có phần hơn ác độc nhưng so với chuyện chấp niệm của Lam Vân Thanh còn có vẻ tốt hơn nhiều, chí ít thì cũng không khiến người ta sợ hãi đến đờ đẫn cả người. Nhưng Lục Vi à Lục Vi, tại sao mi lại có thể phản ứng một cách thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra khi đối mặt với những loài quái vật dị thường thế này kia chứ? Mi đúng là đã sa đọa thật rồi! Mi đã vì tên người sao Hỏa Dạ Ly cùng lũ quái vật của hắn mà sa đọa rồi!!!

[1] Java: Một ngôn ngữ lập trình, rất nhiều ứng dụng công nghệ thông tin được viết bằng ngôn ngữ Java, trong đó có game. Ở đây, ý Lục Vi muốn nói mình đang rơi vào vương quốc game Java.

Điền Hân tròn mắt nhìn chằm chằm vào Lục Vi: “Thái độ này của cậu là thế nào? Mau nói đi, anh ta rốt cuộc có phải là bạn trai của cậu không?”

Lục Vi nghiến răng nói: “Tiểu Hân Tử, cậu có nhìn thấy trên đầu cậu có đám…”

“Trên đầu tớ? Trên đầu tớ làm sao? Không phải cậu mượn cớ đánh trống lảng sang chuyện khác đấy chứ?” Điền Hân vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu, một giây sau đó, sự việc kỳ lạ đã xảy ra…

Từ trong mớ tóc rối bù, Điền Hân moi ra một nửa sợi mì ăn liền đang ăn dở.

Trong nháy mắt, Lục Vi dường như nghe thấy từ trong miệng Tiểu Hân Tử phát ra tiếng nhai nhóp nhép. Thực ra, vốn là một cô gái có tính đại khái nên thi thoảng Tiểu Hân Tử vẫn lôi thôi, lếch thếch, suy sụp tinh thần một chút, mọi người xung quanh cũng đã quen nhìn thấy Điền Hân như vậy. Nhưng dù sao mỗi lần ra khỏi nhà, cô vẫn luôn chỉnh đốn bản thân, ăn vận sạch sẽ, thơm tho. Vậy mà giờ xuất hiện trước mặt một anh chàng đẹp trai như Nam Huyền, Điền Hân lại vô ý hiện nguyên hình với bộ dạng xấu xí, theo những gì Lục Vi biết về Điền Hân thì cô ấy tuyệt đối không thể chấp nhận sự thực phũ phàng này.

“Ha ha!” Vi Vi vỗ nhẹ vào vai Điền Hân, xoa dịu bầu không khí căng thẳng. “Không sao, không sao, mình biết cậu cố ý chọc cười người khác đây mà. Làm bạn của cậu quả thật rất thú vị, có phải thế không Nam Huyền?”

Lục Vi quay đầu, nháy mắt ra hiệu cho Nam Huyền, “thú cưng” ngốc nghếch cũng nghiêng đầu nhìn chủ nhân rồi đưa mắt nhìn con quái vật trên đỉnh đầu Điền Hân, nhưng lại hiểu sai hoàn toàn ngầm ý của Lục Vi. Sau khi trề môi một cái, anh ta mới mỉm cười, đáp: “Ha ha, quỷ u sầu.”

Rầm một tiếng.

Vi Vi nghe thấy rõ tiếng trái tim Điền Hân vỡ thành trăm mảnh. Cô há miệng, còn chưa kịp thốt lên đã trông thấy Điền Hân như phát bệnh, ngửa mặt lên trời hét lớn: “A a a…”

“Tiểu Hân Tử, cậu nghe mình giải thích đã, không phải anh ta nói cậu…” Lục Vi chưa kịp nói hết câu, Tiểu Hân Tử vội đóng sầm cửa lại, chắc chắn bức tường nhà cô ấy tối nay sẽ bị hỏng nặng.

Nam Huyền thấy phản ứng của Điền Hân thì trong lòng kinh hãi, chép miệng tổng kết một câu: “Loài người thật khủng khiếp, trong đó, giống cái là khủng khiếp nhất trong các loại khủng khiếp.”

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách sư tử Hà Đông_ _ _ _ _

Sau khi Điền Hân đóng cửa, mặc cho Lục Vi có làm ồn thế nào cũng nhất định không chịu mở ra. Hồi lâu sau, ước chừng Điền Hân đã hối hận vì đập đầu vào tường xong, trong phòng bỗng truyền ra những tiếng kêu yếu ớt, rằng cô ấy muốn ở lại một mình, bảo Lục Vi và Nam Huyền quay về.

Lục Vi nghĩ đến con “quỷ u sầu” trên đầu Điền Hân, dự cảm tất cả những chuyện tồi tệ mà Tiểu Hân Tử gặp phải trong khoảng thời gian gần đây chắc chắn có liên quan đến con quái vật đó. May mắn thay, có vẻ như nó chưa gây hại cho người khác, Nam Huyền cũng tỏ vẻ không mấy để ý đến nó. Lục Vi vẫn có cảm giác không yên tâm, nhưng cứ dùng dằng mãi ở cửa thế này cũng không giải quyết được vấn đề gì nên cô đành đưa Nam Huyền đến cửa hàng thú cưng kia.

Vừa bước vào cửa hàng thú cưng, hai chân Vi Vi bỗng mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào. Nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng xung quanh, trong lòng cô rối bời, chỉ muốn gào lên một tiếng: “Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc đây là cái trò quái quỷ gì không?!!”

Những con vật bày bán trong cửa hàng thú cưng đột nhiên biến dạng: con thì nhe nanh giương vuốt, con thì ba đầu một thân, chân người đuôi rắn, còn có con một mắt một chân, hình thù kỳ quái bay lơ lửng giữa không trung như một chiếc đèn lồng… Đây thực sự là cửa hàng thú cưng đó ư? Có lẽ phải gọi nó là cửa hàng quái vật mới đúng!

“Vi Vi, sao cô lại đến đây?” Nhạc Lăng nhìn thấy Lục Vi thì lăng xăng chạy đến. Khi tới gần, cô ta liền phát hiện sắc mặt Lục Vi không được tốt lắm, tròng mắt đen láy đã trở nên mờ đục. Nhạc Lăng lên tiếng hỏi: “Cô đến tìm Boss sao? Boss không có ở đây.”

Lục Vi cố ép mình bình tĩnh, chỉ tay về phía con mèo ba đầu, hỏi: “Đây là cái gì?”

Nhạc Lăng chớp chớp mắt nhớ lại chuyện lần trước đã cùng Lục Vi đồng tâm tác chiến ở khu nhà hình ống, dù sao thì hai người cũng đã có chút thân thiết, cô bèn thẳng thắn nói: “Đó là Dục miêu. Nó có ba bộ mặt, mặt cười, mặt khóc và mặt ác. Nếu trong nhà sắp xảy ra tai họa thì nó sẽ lập tức đổi bộ mặt khóc lên trên. Nếu sắp có người xấu ghé đến thì nó sẽ đổi thành mặt ác. Những lúc bình thường thì đều là mặt cười. Rất nhiều người mua nó về để trấn gia.”

Vi Vi đưa ánh mắt bất lực nhìn cô ta, rốt cuộc là “con người” hay “yêu quái” mua nó về nhà để trấn gia đây?

“Vậy còn cái này?” Lục Vi chỉ vào một con vật không có cánh nhưng lại có cái đầu của loài chim và cánh tay của con người.

Nam Huyền đáp: “Là Mạnh điểu.”

“Đúng, đúng.” Nhạc Lăng bỏ thức ăn vào lồng, Mạnh điểu thấy được ăn thì lập tức mổ xuống ngón tay Nhạc Lăng. Nhạc Lăng cười ha ha vẻ thích thú, nói: “Mạnh điểu tính tình hiền lành, thích nhất là yên tĩnh và gọn gàng, sạch sẽ. Cô xem, những hạt cám trên tay tôi nó đều ăn hết rồi kìa.”

Nhạc Lăng vừa nói vừa giơ ngón tay của mình lên cho Lục Vi xem. Vi Vi ngạc nhiên, mồm miệng há hốc, im lặng đứng nhìn, cô thực sự tuyệt vọng khi phải đối mặt với thế giới quái dị này.

“Dạ Ly là đồ khốn kiếp, tại sao anh ta có thể bán những con quái vật này cho người bình thường được cơ chứ? Đúng là tên gian thương vô liêm sỉ! Đúng là mất hết tính người!”

Nhạc Lăng chu môi than thở: “Boss vốn dĩ đâu phải là người nên làm gì có tính người cơ chứ! Hơn nữa, những con vật nhỏ bé này đều không gây hại cho người khác, một số con còn có khả năng bảo vệ gia đình khỏi tai ương, vì thế bán chúng cho loài người thì có gì là không tốt cơ chứ? Chúng còn trung thực và đáng tin cậy hơn con người rất nhiều.”

Lục Vi thở dài, thấp giọng nói: “Tôi không nói lũ yêu quái này có điểm gì không tốt, chỉ là chúng… bộ dạng của chúng không phải muốn dọa chết người khác sao?”

Nhạc Lăng líu lưỡi nói: “Tại sao? Người bình thường đều nhìn chúng giống chó, mèo thôi mà.”

Nhạc Lăng vừa dứt lời, Vi Vi liền cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, linh hồn siêu thoát lên chín tầng mây. Nói như thế, chẳng phải đám yêu quái này có thể thay đổi diện mạo để mê ảo loài người hay sao? Nói không chừng con chó Teddy mà mẹ cô đang nuôi cũng chính là quái vật…

Lục Vi run rẩy, tất cả… tất cả những điều này thực sự quá kinh khủng!

“Vậy còn chuyện quỷ u sầu thì thế nào? Tiểu Hân Tử không hề nuôi thú cưng mà.”

“Quỷ u sầu?” Nhạc Lăng chống cằm nói. “Hôm nay cô đã nhìn thấy quỷ u sầu sao?”

Vi Vi gật đầu, nghĩ đến sự an nguy của Tiểu Hân Tử nên nhất thời cô cũng không để ý tới lũ yêu ma đang nhao nhao trong lồng kia nữa. Lục Vi lay lay người Nhạc Lăng, yêu cầu cô ta nói rõ. “Con quái vật đó là loại yêu quái nào? Có làm hại con người không?”

Nhạc Lăng cười ha hả. “Quỷ u sầu là một loại niệm quái tập hợp tất cả những nỗi buồn, sự phiền muộn, niềm oán hận mà thành. Nhìn vẻ ngoài của nó cũng có thể đoán ra, con người sau khi tiếp xúc với nó thì lúc nào cũng có cảm giác phiền muộn, rầu rĩ. Không sao đâu, chỉ cần nó được ăn no ngủ kĩ, một thời gian sau sẽ tự động rời bỏ ký chủ mà đi thôi. Trong thời gian này, ký chủ ngoài cảm giác tuyệt vọng ra thì… he he, về cơ bản là không có tổn thương nào khác.”

Nghe Nhạc Lăng nói vậy, Lục Vi rốt cuộc cũng yên tâm phần nào. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu, nói: “Vậy thì tốt rồi, nhưng bình thường Tiểu Hân Tử lúc nào cũng vui vẻ, hoạt bát, sao lại bị nó quấy nhiễu nhỉ?”

Nhạc Lăng đưa tay che miệng, khẽ ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn Nam Huyền đang ngẩn ngơ bên cạnh rồi mới ngại ngùng kề sát vào tai Lục Vi, nói nhỏ: “Thực ra loại quỷ u sầu này rất yếu, nó hầu như không thể tiếp xúc với người bình thường, nhưng có một loại người rất dễ bị nó quấy nhiễu…”

“Là loại người nào?”

“Là khi con gái đến thời kỳ kinh nguyệt…” Nhạc Lăng chợt ngừng lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh rồi che miệng nói tiếp: “Cho nên, đa số các cô gái cứ đến lúc ấy là đều dễ cáu kỉnh, nóng nảy, thực tế đó đều là do quỷ u sầu gây ra. Mỗi lần thấy nó bám theo sau vị khách nào là tôi đều nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn một chút.”

Vi Vi: “…”

Trước sự biến hóa khôn lường đang phơi bày trước mặt, Lục Vi cảm thấy thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của mình đã hoàn toàn sụp đổ. Tâm trạng cáu gắt, buồn bực của phụ nữ mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt chẳng phải là do những cơn co thắt ở bụng dưới sinh ra hay sao? Vì sao… lại là do quỷ u sầu…

Nhớ lại ban nãy trước khi rời đi, Lục Vi nhìn thấy bộ dạng ngáp ngắn ngáp dài của quỷ u sầu trên đầu Điền Hân, bỗng cảm thấy hàm răng ngứa ngáy. Có lẽ từ hơn mười năm trước, hằng tháng, cứ đến ngày đó là có một con quỷ u sầu như thế chờn vờn trên đỉnh đầu cô, chả trách Điền Hân không kiềm chế nổi mà chỉ muốn rời bỏ thế giới đầy đau khổ này…

Hai tay Lục Vi ôm mặt, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vã ngẩng lên nghi hoặc, hình như cô đã quên mất vấn đề mấu chốt nhất. “Lần trước tôi đến đây, những con thú cưng này vẫn còn vẻ bình thường cơ mà.”

Nhạc Lăng chớp mắt, vẻ mặt vẫn tỏ ra ngô nghê không biết gì. “Ừ nhỉ, nhưng sau đó, chẳng phải đến chấp niệm cô cũng có thể nhìn thấy sao?”

“Thế nghĩa là sao?”

Nhạc Lăng gãi gãi tai, nói: “Vi Vi, cô cũng khiến tôi nói năng hồ đồ mất rồi. Tay cô đang đeo một sợi dây màu đỏ đầy ma lực, vì thế cô mới có thể nhìn thấy những chấp niệm và ma quỷ có yêu lực thấp, không đúng sao?”

Nghe xong những lời này, Lục Vi bỗng giật mình, giơ cổ tay lên, chậm rãi ngắm nhìn sợi dây màu đỏ mà Nam Huyền đã đeo cho mình, a a…

Lục Vi bỗng cảm thấy trái tim mỏng manh của cô đang vỡ thành trăm mảnh.

Vi Vi: “Ý của cô là, sợi dây đỏ này và mắt âm dương có tác dụng như nhau, chỉ cần đeo nó là có thể nhìn thấy những thứ không nên thấy?”

Nhạc Lăng: “Đúng vậy!”

Lục Vi cúi đầu, ra sức cắn đứt sợi dây đỏ trên tay, rồi ngẩng lên, trừng mắt nhìn tên “thú cưng” ngốc nghếch đang đứng bên cạnh. “Nam… Huyền…” Sao anh có thể đeo một vật đáng sợ như vậy lên tay tôi được chứ? Tại sao lại đối xử như vậy với một kẻ nhát gan như tôi… Hừ, anh có biết chủ nhân của anh nhát gan như mèo không hả?

Nam Huyền nghe thấy chủ nhân kêu tên mình thì hoàn hồn, gãi đầu hớn hở nhìn chủ nhân rồi thốt ra hai từ thanh minh cho hành động của mình: “Hi hi!”

Vi Vi tức đến sôi máu, không ngừng đấm ngực, trời đất ơi, tên “thú cưng” ngốc nghếch kia, anh thực sự không muốn để tôi yên phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.