Cái ác đã được trừ khử, lại có mèo béo dẫn đường, mọi người trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng. Nhưng không hiểu sao đến rừng cây khô trước mặt, Tiểu Hắc chỉ lượn vòng bên ngoài, không chịu bước vào. Loanh quanh một vòng, nó ngoe nguẩy cái đuôi, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Dạ
Ly, khẽ kêu mấy tiếng.
Dạ Ly thấy thế, sắc mặt liền thay đổi. Vi Vi không hiểu ngôn ngữ của dã thú, mù mờ hỏi: “Nó nói cái gì vậy?”
Dạ Ly đáp: “Nó nói đưa chúng ta thoát ra ngoài không khó nhưng cần phải có chấp niệm của một người để làm đá dẫn đường.”
Vi Vi như vịt nghe sấm, mù mờ không hiểu, bối rối hỏi lại: “Đá dẫn đường là cái gì?”
Quý Vân không đợi Dạ Ly giải đáp thắc mắc của Lục Vi, lập tức nói: “Dùng chấp niệm của tôi đi!”
Sắc mặt Dạ đại họa phức tạp, liếc nhìn Quý Vân. Quý Vân chỉ lặng lẽ gật
đầu, mỉm cười. Dạ Ly thở dài một tiếng, quay sang Tiểu Hắc, nói: “Đi
thôi!”
Tiểu Hắc nghe thấy thế, nhếch mép cười gằn, chạy quanh
Quý Vân một vòng, sau khi hít khắp cơ thể anh, nhìn vào rừng cây khô,
gào lên một tiếng. Tiếng gào đó chẳng khác nào tiếng dã thú gọi đàn,
vang vọng đến rùng rợn. Thoáng chốc, mọi người liền trông thấy rừng cây
khô như được hồi xuân, đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái, tràn trề nhựa sống. Tiểu Hắc quay đầu, nhìn mọi người, “meo meo” cười một tiếng, chạy lên trước dẫn đường, đợi mọi người từ phía sau bước đến, Dạ Ly mới nói: “Chấp niệm thụ, chấp niệm sinh và đơm hoa nảy lộc, đây là lần đầu tiên
tôi được trông thấy. Nhưng nghĩ mãi không ra, một người như Thương Hy
sao có thể làm ra những hạt giống quý giá như thế này.”
Vi Vi
đang muốn hỏi rõ ý nghĩa của cây chấp niệm, khi quay đầu lại liền trông
thấy cảnh tượng hoa xuân phơi phới, đua hương khoe sắc, đẹp đến nỗi ngẩn ngơ, quên cả muốn mở lời. Từng cánh hoa đào xinh tươi, như mơ như mộng, đây chính là cảnh mà bao lần cô đã gặp trong mơ sao?
Phong cảnh bên hồ mê hoặc lòng người, nơi có người con gái dịu dàng, xinh đẹp ca
hát cùng tiếng gió, khiêu vũ cùng lá rơi, dưới chân cô là chú cá sấu
thật thà, phúc hậu đang ve vẩy cái đuôi vỗ vào bụng, tạo ra những tiếng
bập bùng như tiếng trống hội đêm xuân. Trong rừng cây, đột nhiên vọng
lại tiếng lắc rắc như tiếng cành cây khô bị bẻ gẫy, cô gái giật mình,
ngẩng lên hỏi: “Ai?!”
Định thần nhìn ra xa, một hình bóng cao lớn cùng cây cung đã điểm tên, giương lên trước mắt…
Mọi người trầm mặc không nói, chỉ lặng lẽ bước về phía trước, chấp niệm hết màn này nối tiếp màn kia, những cánh hoa đào mong manh, phiêu diêu
trong gió như nàng tiên nữ bé nhỏ khoác trên mình bộ cánh màu hồng, bồng bềnh khiêu vũ giữa không trung.
Giữa hồ nước, người con gái vén cao chân váy, vui vẻ chơi đùa cùng những chú cá nhỏ. Vì sự xuất hiện
đột ngột của chàng trai cao lớn kia, cô vô cùng kinh hãi, kéo thấp vạt
váy, gò má chợt ửng hồng, vừa như hờn trách lại như thích thú, nói: “Tại sao anh lại đến đây?”
Vẻ mặt chàng trai chợt phấn chấn hẳn lên, xắn cao ống quần, từ từ lội xuống nước nói: “Tôi đến để cảm tạ cô đã
đưa tôi ra khỏi cánh rừng, tôi sẽ bắt mấy con cá tươi ngon dưới hồ tặng
cô thay lời cảm tạ, được không?”
Cô gái cúi đầu. “Đừng gọi tôi là cô nương gì đó nữa, tôi có tên. Tên tôi là… A Ẩn.”
“A Ẩn?” Đôi mắt đen sẫm của chàng trai chợt sáng lên, anh cười, nói: “Tôi tên Ấp”
Vi Vi trầm mặc, nhìn thấy cảnh tượng này, những ký ức, từ hàng ngàn năm
trước vốn chôn chặt trong tâm khảm bỗng nhiên ùa về, sống dậy trong tâm
trí, muốn trốn tránh mà không thể. Chấp niệm thụ, chính là dùng những ký ức cả một đời của người con trai ấy để dẫn lối, chỉ đường cho người
khác không lầm đường lạc lối như anh ta hay sao? Nhưng như vậy, trong
lòng người đi sai đường đó sẽ day dứt như thế nào chứ?
Cô bước từng bước chậm rãi, những chấp niệm này và cả những ký ức của cô nhất định sẽ không chịu buông tha…
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Liên đường thủy các, gió thổi màn che. Thanh Linh búi tóc thật cao, chiếc
khăn quấn lấy cánh tay trắng nõn, ngọc ngà, bước chân trần trên mặt
trống, khiêu vũ say sưa. Ấp chăm chú nhìn cô bước đến trước mặt mình,
khẽ nắm tay cô, dịu dàng cười, nói: “Cô vốn là nữ thủ lĩnh của Miêu
trại, A Ẩn, cô còn lừa gạt tôi đến bao giờ?”
Thanh Linh có chút kinh ngạc, lát sau nở nụ cười duyên dáng, nói: “A Ẩn, A Liên cái gì! Tôi là Thanh Linh.”
“Là A Ẩn cũng được, Thanh Linh cũng được, tôi đã lựa chọn cô, mãi mãi không thay đổi.”
…
Vạn vật chấn động, thời gian nhanh như tên bắn, bốn người cùng rẽ vào một
con đường khác, thời gian trong ảo cảnh đã là ba năm sau. Khóe mắt A Ẩn
đẫm lệ, ngồi ở đầu giường, Ấp ngồi bên cạnh lặng yên không nói. A Ẩn khẽ lên tiếng: “Các bậc trưởng bối nói không sai, thiếp gả cho chàng đã ba
năm nay mà vẫn chưa có con nối dõi, chàng lập thiếp là chuyện đương
nhiên… Thiếp… thiếp nhất định là bị báo ứng. Ông trời không muốn chúng
ta hạnh phúc.”
Ấp ôm lấy cô, khóe môi áp lên cổ cô, lưu luyến.
“Đồ ngốc, nói linh tinh cái gì thế! Chúng ta nhất định sẽ có con, những
chuyện kia cứ để ta giải quyết, nàng chớ bận tâm.”
Lục Vi nhíu
mày, đôi chân cũng dừng bước, không phải vì những đau khổ trong ký ức
trỗi dậy, mà phía trước đã là một lối rẽ khác. Tiểu Hắc ở phía trước
cũng nhàn nhã ngồi xuống. Dạ Ly nhìn Lục Vi, lại liếc nhìn khuôn mặt sầu thảm của Quý Vân, chậc lưỡi: “Sao… vẫn còn lối rẽ nữa cơ à?”
Quý Vân ngập ngừng giây lát rồi rẽ thẳng vào lối bên phải, nói: “Bên này.”
Vi Vi rảo bước, chỉ thấy hoa đào hai bên đường dần héo úa. Hồi ức đã đến
giai đoạn đau khổ nhất, có lẽ… đó là giai đoạn mà cô chưa được biết…
Trong phòng, A Ấp nhìn người vợ bị thiêu cháy đến không còn hình dạng, trong
lòng vô cùng đau đớn. Anh tuyệt vọng nhìn cha mình, gào lên: “Cha đã nói với con, chỉ cần con không gặp cô ấy, cha sẽ cho cô ấy một con đường
sống. Vì sao…”
Người thủ lĩnh già lạnh lùng quay lưng, lên
tiếng: “Ngươi đã bị nhiễm tà ma của cô ta, có nói gì cũng vô dụng. Cô ta là yêu quái, hóa thân thành thê tử của ngươi, mê hoặc ngươi bao năm
nay, như vậy mà ngươi còn mong cô ta sống sót ư?”
Nước mắt lênh
láng hai bên gò má chàng trai, anh nói: “Cha, trong bụng cô ấy còn có
cốt nhục của con, cháu ruột của cha! Nếu không vì con, cha cũng không
thể vì đứa nhỏ vô tội đó mà nghĩ lại sao? Nếu như hôm đó, con đến muộn
một chút thì ngay cả thân thể của cô ấy cũng bị cha đốt sạch rồi!”
Người thủ lĩnh nhăn mặt, thở gấp, nói: “Đứa bé trong bụng cô ta là yêu
nghiệt, không phải con ngươi!! Ngươi… ngươi đã bị nó làm cho điên loạn
mà lú lẫn hết cả rồi! Người đâu, đưa nó ra giam lại cho ta!”
…
Vi Vi chậm rãi bước lên phía trước, cuối cùng cũng hiểu vì sao chấp niệm
thụ lại xuất hiện lối rẽ này. Lúc đầu, A Ấp có hai con đường để lựa
chọn. Một con đường là ký ức của anh và Thanh Linh khi còn sống; con
đường khác dẫn đến suối vàng. Rốt cuộc thì ai ngốc nghếch hơn ai đây?
Mọi người lại tiếp tục đi về phía trước, dung mạo bi thương xen lẫn căm hận của Thanh Linh xuất hiện trong ảo cảnh. Đêm tối mờ mịt, Thanh Linh nhìn theo Ấp cõng A Ẩn trên lưng chạy trốn, không tin vào mắt mình.
“Chàng… chàng… muốn đưa cô ta trốn đi sao?
Sắc mặt Ấp trở nên cau có. “Xin lỗi, tôi không thể bỏ mặc cô ấy, cô ấy là vợ tôi.”
“Không!” Thanh Linh gào thét thảm thiết như người bị tâm thần. “Thiếp mới là vợ
chàng, là người vợ mà chàng cưới hỏi đàng hoàng. Ấp, chàng quên rồi sao? Hôm đó chàng đến Miêu trại, thấy thiếp khiêu vũ trên chiếc trống lớn,
chàng nói chàng chọn thiếp. Chàng đốt lửa trại linh đình, cầu hôn thiếp, chàng nói chàng sẽ chăm sóc thiếp cả đời…
A Ấp, chàng nói cho
thiếp biết, từ trước đến nay, chàng chưa từng yêu thiếp, phải không?
Ngay từ khi kết hôn với thiếp đã là một sai lầm, chàng nhận nhầm thiếp
là cô ấy, phải không?”
Khóe môi A Ấp giật giật, không nói một lời. Anh ôm A Ẩn, bước vội qua mặt Thanh Linh, khẽ nói: “Xin lỗi!”
Người đi, đêm tối dần. Thanh Linh ngã nhào, hết khóc lại cười, tay cô ta bốc
từng nắm bùn đất dưới chân. “Ta hận, ta hận các ngươi… A Ẩn, nếu ngươi
không xuất hiện, ta đã có hạnh phúc… A Ẩn, ta muốn ngươi mãi mãi không
thể siêu sinh!”
…
Cảnh tượng một lần nữa lại thay đổi,
cuối cùng dừng lại ở hồ nước, nơi mà A Ẩn và Ấp lần đầu tiên gặp gỡ.
Trời trong mây vắng, mặt hồ phẳng lặng, không một gợn sóng, Ấp ôm A Ẩn
đã bị hủy hoại nhan sắc đến bên hồ, lớn tiếng kêu: “A Y, ngươi mau ra
đây! Ta biết ngươi đang ở đó, mau ra đây!!”
Thoáng chốc, mặt
nước trong vắt trở nên u tối, trong sóng nước dập dềnh, một đôi mắt xanh biếc nổi lên. A Ấp đặt A Ẩn ở ven bờ, đau khổ nói: “Ngươi có thể cứu cô ấy được không? Chỉ cần cô ấy không chết, ngươi muốn gì ta cũng đáp
ứng…”
Ánh mắt trong hồ nước chăm chú nhìn Ấp, tựa như đang suy
nghĩ về những lời anh ta vừa nói. Đến khi Ấp cho rằng nó đã bị những lời nói của mình làm cho cảm động thì con cá sấu đột nhiên nổi hẳn lên mặt
nước, bơi tới, cắn phập một miếng vào giữa gáy A Ẩn. Trong khoảnh khắc,
cô gái đau đớn giãy giụa rồi tắt thở.
Ấp trợn mắt, kinh hãi kêu lên: “Vì sao? Không phải tự tay ngươi đã nuôi dưỡng cô ấy sao?”
A Y liếc xéo Ấp, sắc mặt hờ hững. “Ta thà chưa từng nuôi dưỡng một đứa
con gái ngu xuẩn như thế. Nếu sống mà đau khổ như vậy, chỉ bằng chết
nhanh cho thoải mái!” Nói xong A Y vẫy đuôi, từ từ lặn sâu xuống đáy hồ. Trước khi mất tích, nó còn nói: “Truyền thuyết đồn rằng, có một nữ thần có thể cứu người chết sống lại, tên cô ta là Lạc.”
Dạ Ly thấy
thế thì trong lòng kinh ngạc, lúc này mới hiểu được mối cơ duyên giữa
Quý Vân và chị mình. Mọi người lại đi thẳng lên phía trước, cảnh tượng
đã rời đến tẩm cung của Dạ Lạc. Dạ Lạc cười tếu. “Ngươi quả thực rất lợi hại, quả nhiên Bách Diệp là do ngươi câu mất. Ngươi bất chấp nguy hiểm
đến tìm ta, chính là vì cô nương này sao?”
Ấp cắn răng, nói: “Cô ấy là vợ tôi, nghe nói Lạc đại nhân có thể cứu người chết sống lại, tôi mới vượt ngàn dặm xa xôi đến đây.”
Dạ Lạc nghe thấy vậy, nhìn chằm chằm thi thể A Ẩn một lát rồi lắc đầu.
“Bùa ngải này rất lợi hại, đừng nói là chết đi sống lại mà ba hồn chín
vía của cô ấy đã phân tán gần hết rồi. Vợ ngươi rốt cuộc đã gây ra tội
ác gì mà ngay cả chết rồi vẫn mãi mãi không thể siêu sinh?”
Ấp chao đảo. “Cái gì? Mãi mãi không thể siêu sinh? Lẽ nào không có cách nào cứu cô ấy sao?”
“Thật ra thì cũng có.” Dạ Lạc xoa cằm, nói: “Chỉ cần lấy một đồ vật khi còn
sống cô ấy vẫn thường dùng, triệu hồi những linh hồn vụn vặt còn rơi vãi nhập thể, trải qua mười kiếp sinh tử, đợi đến khi hồn phách khôi phục
hoàn toàn sẽ có thể đầu thai chuyển kiếp như người bình thường. Có điều… người bình thường khi đầu thai chuyển thế đều phải có người bảo vệ đi
cùng, chăm sóc thể xác không được để ác ma, tiểu quỷ xâm chiếm. Hồn
phách cô ấy không được đầy đủ, vậy nên phải tìm một người bảo vệ toàn
tâm toàn ý với cô ấy, nếu không sợ là khó qua khỏi mười kiếp sinh tử
luân hồi.”
“Tôi tình nguyện!”
Dạ Lạc hơi giật mình, chăm chú nhìn chàng trai trước mặt, nói: “Ngươi cũng biết, người bảo hộ
không giống với người thường. Ngươi không chỉ phải chịu đựng vô vàn đau
khổ mỗi lần đầu thai chuyển kiếp, mà tất cả những ký ức đau khổ của kiếp trước sẽ mãi đi theo ngươi.”
“Tôi biết, tôi đồng ý!”
“… Được, vậy ngươi hãy đáp ứng ta hai chuyện. Một, đợi đến khi hồn phách
của cô ấy tập hợp đủ rồi, ngươi phải giao hồn phách của ngươi cho ta;
hai, ta muốn ngươi và cô ấy trong suốt mười kiếp sinh tử không được phép qua lại với nhau, ngươi có làm được không?”
“Được!”
…
Hình ảnh dừng lại trên khuôn mặt của Ấp, chấp niệm kết thúc, hồi ức cũng kết thúc. Lục Vi chết lặng, không sao nhấc nổi chân. Rất lâu sao đó mới
nghe thấy bên tai vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Đi thôi!”
Cuối đường, tỉnh mộng!
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách đau thương_ _ _ _ _
Ra khỏi rừng cây chấp niệm, bốn người quả thực đã rời khỏi thành phố tù
nhân. Tiểu Hắc ngoe nguẩy cái đuôi, chạy đi mất. Vi Vi ngạc nhiên hỏi:
“Ra khỏi thành phố tù nhân rồi, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Dạ Ly quay sang nhìn Quý Vân rồi kéo Tiểu Long ngốc nghếch cùng bước lên
phía trước. Nam Huyền và Dạ đại họa bước đến bên hồ, sắc mặt trầm lắng.
“Dạ Ly, anh muốn họ có khoảng thời gian riêng tư ở bên nhau để vĩnh biệt
sao?” Khẽ thở dài một tiếng, Nam Huyền tiếp tục nói. “Tôi nghe nói chấp
niệm thụ… là lấy chấp niệm chỉ đường tìm lối ra, nhưng nếu thực sự muốn
thoát khỏi thì chấp niệm phải tiêu tán, như vậy cửa ra mới có thể xuất
hiện. Như vậy, Quý Vân phải chết thì tất cả hồi ức và chấp niệm này mới
có thể cùng anh ta biến mất, đúng không?”
Dạ Ly nhếch môi, nói:
“Cậu cho rằng Quý Vân không biết điều này sao? Cho dù là vậy đi chăng
nữa thì anh ta cũng không thể sống tiếp được.”
Nam Huyền nhíu
mày, nghe Dạ Ly rủ rỉ nói: “Tiểu Long ngốc nghếch, cậu có biết thế nào
là người bảo vệ không? Là cả đời chăm sóc cho người đó một cách chu
toàn, như chăm sóc chính mình vậy. Người bảo vệ phần lớn là người thân
hoặc người yêu từ kiếp trước của mình, cả đời họ ẩn nấp ở một nơi gần
đó, lặng lẽ theo dõi, lặng lẽ chăm sóc, không để đối phương biết. Quý
Vân làm như vậy… coi như đã phá vỡ quy tắc của trò chơi.”
Nam Huyền nghe thấy vậy thì trầm ngâm, nói: “Lạc đã từng cảnh cáo Quý Vân không được phép gặp gỡ Lục Vi.”
Dạ Ly gật đầu. “Người bảo vệ không thể để đối phương biết thân phận của mình, thế nhưng… thật đáng tiếc, Quý Vân vẫn phạm luật…”
Trời xanh mây trắng, gió thổi hoa rơi. Lục Vi thấy Dạ Ly và Nam Huyền đột
nhiên rời đi trước, cảm thấy có gì đó bất thường. Cô chăm chú nhìn Quý
Vân, líu lưỡi nói: “A Vân…”
Quý Vân nở nụ cười ấm áp. Lục Vi
quen biết anh lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười một cách thanh thản, vui vẻ như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy bất an.
Anh cất giọng êm ái, dịu dàng: “Cô nói cô không phải A Ẩn, cô là Lục Vi. Nhưng tôi không phải Quý Vân, mà là Ấp. Con người khi bị thương đều tìm thuốc trị thương, mong sao lành bệnh, nhưng không biết rằng không có ký ức cũng là một loại hạnh phúc, có thể vui vẻ làm một người khác… Cô có
thể chôn vùi những chuyện trước kia vào quá khứ, coi đó như một vở kịch, một giấc mộng thoáng qua, nhưng tôi không thể làm vậy. Cũng tốt, mọi
thứ kết thúc rồi!”
Lục Vi vô thức bước lùi lại, mặc dù đã sớm biết kết cục đau thương này nhưng vẫn hoài nghi hỏi lại: “Ý anh là gì?”
Quý Vân khẽ vuốt má Lục Vi, dịu dàng cười, nói: “Chẳng phải cô hỏi tôi vì
sao muốn làm người bảo vệ của cô sao? Vì tôi muốn trả nợ. Nếu không gặp
tôi, không phải tôi nhận nhầm người, có lẽ cô ấy đã có một cuộc sống vui vẻ. Cô ấy lương thiện, dịu dàng là vậy, không đáng phải chịu kết cục bi thương đến thế. Tôi không thể để cô ấy trở thành cô hồn dã quỷ được.”
Quý Vân nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của Lục Vi, tựa hồ thấy lại người con
gái của ngàn năm trước. Anh thở dài, nói: “Bây giờ như thế này cũng tốt. Những gì tôi nợ cô, phụ cô, đều đã trả xong. Vi Vi, hãy tiếp tục sống
thật tốt…”
Nước mắt Lục Vi đong đầy, tựa muôn ngàn hạt trân
châu, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống, nhưng bàn tay Quý Vân
đang ve vuốt hai má cô đã mất dần cảm giác. Vi Vi kinh hãi, muốn giữ
chặt anh nhưng khi giơ tay chạm vào người anh, chỉ nhìn thấy trống rỗng, mờ ảo. Cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười như gió xuân, ấm áp, thanh khiết,
dịu dàng. Cô nhớ hết, đều nhớ hết, nhớ… anh chính là A Ấp nồng nàn, chan chứa yêu thương, anh vốn không phải là Quý Vân lạnh lùng, băng giá.
Làn gió ấm áp thổi đến, linh hồn của A Ấp lay động, phiêu diêu bay đi.
“Không, không!” Lục Vi lắc đầu. “A Ấp…” Anh không nợ A Ẩn, cũng không nợ gì tôi hết.
A Ấp nhắm mắt, cất tiếng cười giòn tan, trong sáng, vẫn nụ cười như lần đầu tiên gặp A Ẩn. “A Ẩn, xin lỗi, thực sự xin lỗi!”
Gió thổi tới, mang theo những cánh hoa mỏng manh, bay liệng giữa không
trung. Quý Vân, A Ấp, thần bảo hộ của cô, cuối cùng cũng theo gió bay
đi. Mười kiếp bảo vệ, có lẽ anh cũng đã mệt rồi, có thể ngay khi anh
quyết định nhập vào trò chơi này để tìm cô, anh đã tính đến kết cục này
rồi.
Mở rộng lòng bàn tay để cánh hoa nhỏ bé còn rơi rớt lại cũng được theo gió bay xa, từng giọt nước mắt của A Ẩn tuôn rơi lã chã.
Tạm biệt, A Ấp!
Đêm giao thừa năm 2012, khi tất cả mọi người đang quây quần sum họp bên gia đình, trong một căn phòng cho thuê, cảnh sát tìm thấy thi thể của Quý
Vân đã bắt đầu bốc mùi hôi thối. Sau khi tiến hành khám nghiệm tử thi,
bên điều tra kết luận: nạn nhân đột tử vì bị trụy tim. Lục Vi với thân
phận là bạn gái và Quý Tinh, người cô ruột của nạn nhân đã đưa thi thể
anh về, mai táng trên núi Phượng Hoàng.