Trước đó, Tùng Dung cố ý thay một bộ váy liền bó sát màu đỏ thẫm, vốn là để chúc mừng vì sắp thoát khỏi đại ma vương, nhưng không ngờ lúc này,
giữa làn gió đêm hiu hắt, chân váy của cô ta khẽ đong đưa, phối hợp với
chiếc đèn lồng đỏ cháy leo lét trên tay, khiến từ người cô ta toát lên
vẻ quỷ dị đến hãi hùng.
Điều hoàn toàn khác với những người dân ở thị trấn nhỏ này là đôi mắt của con tê giác cái thành tinh đó không
nhắm lại mà mở to, vô hồn nhìn về phía trước, mái tóc đen của cô ta
buông xõa tung bay trong gió. Mặc dù trước đó mấy tiếng, hai người còn ở chung một phòng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Tùng Dung, Lục Vi vẫn
cảm thấy vô cùng sợ hãi, vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Nhưng
hiển nhiên, con tê giác cái thành tinh kia đã hoàn toàn mất ý thức, lướt qua hai người rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước. Lục Vi kinh ngạc
nói: “Cô ta… Đây là… Bọn họ muốn đi đâu vậy?” Những người mộng du cứ đi
đi lại lại trên đường cho đến lúc trời sáng sao? Hay là họ còn có mục
đích khác?
Dạ Ly nhếch môi cười gian trá. “Xem ra, người đứng
đằng sau khống chế không có mục đích cụ thể gì, đại khái… hắn đang trong giai đoạn thử nghiệm.” Nói xong, ánh mắt Dạ họa đảo một hồi, đột nhiên
“a” lên một tiếng. Vi Vi nhìn theo ánh mắt anh ta, vừa xoay người lại
liền thấy Nam Huyền đang chậm rãi đi tới.
Tiểu Long ngốc nghếch
trông thấy hai người thì bất giác sững sờ, rảo bước thật nhanh đến bên
cạnh Lục Vi, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường mới thở phào một tiếng.
Dạ Ly khoanh tay trước ngực, trêu chọc: “Nếu lo lắng cho cô ấy thì đừng có chạy lung tung trong đêm như thế, ngộ nhỡ tôi cũng bị mộng du, hoặc là
ngủ say như chết thì ai sẽ bảo vệ cho Tiểu Vi Vi nhà cậu đây?”
Nam Huyền vội vàng giải thích: “Vừa rồi tôi thấy Tùng Dung bị yêu lực khống chế nên đi theo cô ta, truy tìm tung tích của tên chủ mưu. Nhưng tiếc
là cô ta chỉ đi lung tung mà không có mục đích nào hết.”
Dạ Ly
xoa cằm, do dự. “Những người bị khống chế đều như thế, nếu không ở nhà
rửa bàn, cho cá ăn thì cũng ra đường đi lung tung, xem ra những người
này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.”
Lục Vi nghĩ đến tiếng
giày cao gót vọng đến từ phòng của Tương Ảnh, đoán là cô ta cũng bị ảnh
hưởng bởi năng lực ma quỷ này, liền nói: “Nói như vậy là, chỉ cần ở
trong thị trấn này thì đều có khả năng bị nó khống chế sao? Rốt cuộc đây là yêu quái gì? Vừa rồi Dạ đại họa nói núi Bất Thanh trở nên như thế
này là có liên quan đến Thiên Đầu Phật, rốt cuộc mọi chuyện là như thế
nào?”
Nam Huyền chớp chớp mắt, nói: “Thiên Đầu Phật bị giam giữ ở đây cả nghìn năm, các loài tiểu yêu ở những vùng lân cận đều vô cùng nể sợ năng lực của nó, không kẻ nào dám lỗ mãng. Nhưng bây giờ Thiên Đầu
Phật đã trốn thoát rồi, bọn tiểu yêu cũng được dịp giải phóng mà tự do
tác oai tác quái.”
Dạ Ly gật đầu, nói: “Bọn yêu ma này đều là
loại chuyên đi hiếp đáp người lương thiện, mặc dù năm đó Thiên Đầu Phật
bị phong ấn ở đây nhưng thực ra nó cũng có tác dụng trấn áp ma quỷ, vì
dù gì nó cũng được hình thành bằng xương thịt của người nhà Phật. Hừm,
bây giờ Thiên Đầu Phật đã được phóng xuất, trấn Bất Thanh được lên phim
truyền hình, người dân ở đây lại mắc chứng mộng du. Hừ, cũng may mà nơi
này vẫn chưa phát đạt như thành phố, nếu không thì hệ thống truyền hình
và công nghệ thông tin đã bị bọn chúng giám sát và điều khiển, hừm, nếu
như vậy thì chuyện này còn gây chấn động thế nào nữa đây?”
Vi Vi
nghe thấy thế thì càng lo lắng. Chẳng phải Nhạc Linh đã từng nói, trên
thế giới này có rất ít yêu quái sao? Hơn nữa, đại đa số yêu quái không
khác biệt lắm so với loài người, chúng chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, ăn những cái con người vứt bỏ, mọi thứ về thế giới của chúng đều là do
phim truyền hình, điện ảnh bịa đặt, gán ghép cho chúng cái tên yêu quái
mà thôi.
Tại sao… trấn Bất Thanh nhỏ bé như vậy mà lại có nhiều
yêu ma, quỷ quái đến thế? Chúng còn mặc sức càn quấy, phá rối. Khi Lục
Vi bày tỏ những nghi vấn này, Dạ Ly và “thú cưng” ngốc nghếch chẳng ai
bảo ai cùng im lặng. Một lát sau, Dạ đại họa mới nhướng mày đầy ẩn ý, dò xét thái độ của Nam Huyền, kìm nén những tiếng cười khúc khích.
Vi Vi ngạc nhiên nhìn Tiểu Long ngốc nghếch, từ lúc đặt chân lên núi Bất
Thanh, dường như anh ta luôn có tâm sự. Vừa rồi Dạ đại họa còn nói,
trước kia anh ta đã từng đến đây, rốt cuộc đó là khi nào? Chẳng phải
Tiểu Long ngốc nghếch đã ngủ say suốt một nghìn năm sao? Lẽ nào một
nghìn năm trước…
“Nam Huyền, tôi…”
Lục Vi chưa kịp mở lời, Tiểu Long ngốc nghếch đã mạnh mẽ nắm chặt tay cô, lắc đầu nói: “Cả một
buổi tối mệt mỏi rồi, tôi đưa cô về trước. Mặc dù chiếc vòng tay này có
thể bảo vệ cô nhưng cô ra ngoài lâu như thế cũng không tốt.”
Khi
nói những lời này, Tùng Dung đã vòng qua vòng lại trước mặt ba người đến ba lần. Lục Vi khẽ nghiêng đầu nhìn. Dạ đại họa ở bên cạnh cũng kêu lên một tiếng: “Ồ, xem ra con tê giác này cũng không tệ đâu, ý thức bị
khống chế hoàn toàn, còn biết dùng yêu lực của mình đối kháng lại, cố
tình xoay quanh chúng ta để cầu cứu.”
Vi Vi nhớ ban nãy Dạ Ly đã
thổi tắt ngọn nến của một người đi đường để cứu anh ta, cô cũng to gan
bước đến trước chiếc đèn lồng của Tùng Dung, ra sức thổi. Một hơi, ngọn
nến không mảy may chao động, hai hơi, vẫn bất động, ba hơi, ngọn lửa đột nhiên bốc cháy dữ dội. Lục Vi kinh hãi…
Nam Huyền đến bên cạnh
cô, giải thích: “Ngọn nến này là do yêu lực hình thành, con người không
thể thổi tắt nó.” Nói như vậy, nhưng tên “thú cưng” ngốc nghếch đứng
ngay bên cạnh cô cũng chẳng hề có ý định thổi tắt ngọn nến để cứu người.
Lục Vi có chút bất mãn, nhìn Dạ Ly chằm chằm: “Không phải Tùng Dung đã ký
khế ước gì đó với anh rồi sao, chẳng phải cô ấy đã là người của anh rồi
sao? Lý do gì anh lại không cứu cô ấy?”
Dạ Ly phồng mồm trợn mắt, kinh ngạc nhìn Lục Vi, nói: “Tiểu Vi Vi không được nói bậy. Tôi là một
người hết sức thanh liêm. Nô bộc này không nghe lời, hí hí, dạy dỗ một
chút cũng là lẽ đương nhiên. Mấy người không cần xen vào chuyện của tôi, cứ về nghỉ trước đi!”
Nam Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu,
nói: “Cũng đúng!” Nói xong, anh ta dắt tay Lục Vi định rời đi, liền nghe thấy Dạ Ly cất giọng kỳ quái: “Chính thất, nhớ giúp ta chăm sóc Tiểu Vi Vi cho tốt nhé!”
Nam Huyền quay đầu, nhíu mày hỏi: “Chính thất là sao?”
Mặt Vi Vi đỏ bừng, kéo tên “thú cưng” ngốc nghếch, vừa đi vừa nói: “Không cần để ý đến hắn!”
Dạ Ly nhếch môi cười. Sau khi hai người họ đi khỏi, anh ta mới lững thững
đuổi theo Tùng Dung, thổi tắt ngọn nến rồi nói: “Nói hết lại cho ta tất
cả những điều mà ngươi nhìn thấy!”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách chạy trốn_ _ _ _ _
Trên đường trở về khách sạn, Lục Vi vẫn luôn băn khoăn suy nghĩ một vấn đề:
Tiểu Long ngốc nghếch phát hiện Tùng Dung muốn chạy trốn nên mới theo
dõi cô ta ư? Nhưng tại sao đến nửa đường mới gặp cô ta? Nếu chỉ là ngẫu
nhiên gặp trên đường thì trước lúc đó, tên “thú cưng” ngốc nghếch này đã đi đâu?
Lúc về tới tứ hợp viện của Vương gia, ánh nắng ban mai
đã dần hé lộ. Vương Khôn đã không còn ở trong sân cọ rửa chiếc bàn gỗ
nữa, xem ra ông ta đã về phòng ngủ rồi. Dưới mái hiên, dãy đèn lồng đỏ
cũng đã tắt lửa, cảnh vật trở lại vẻ bình thường. Lục Vi đứng trong sân, không nói một lời.
Nam Huyền hỏi: “Cô có mệt không? Về phòng ngủ một lát đi!”
Vi Vi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nói ra những lời ấp ủ trong lòng: “Nam Huyền, anh có điều gì giấu tôi ư?”
Nghe thấy thế, toàn thân tên “thú cưng” ngốc nghếch bỗng run rẩy, một lúc
lâu sau, ánh mắt anh ta chợt sáng lên, nói: “Tôi chỉ muốn đến xem nơi
Thiên Đầu Phật đã từng bị phong ấn, ai ngờ bắt gặp Tùng Dung…”
“Vì sao anh lại muốn đến xem nơi ông ta từng bị phong ấn?”
Nam Huyền chăm chú nhìn Lục Vi, khẽ hít một hơi thật sâu rồi từ từ ngẩng
đầu, nhìn về phía xa xăm, chậm rãi nói: “Một nghìn năm trước, Lạc bảo
tôi ở lại Lạc Đào Cốc đợi cô ấy. Nhưng không bao lâu sau, Thiên Đầu Phật bất ngờ công kích thôn làng đó, người có thể chạy được đều đã chạy hết, cuối cùng tôi… cuối cùng tôi không đợi được cô ấy trở về, tôi bị trọng
thương, hôn mê bất tỉnh. Sau đó… Lạc đã quay về, thu phục Thiên Đầu
Phật, mang nó lên núi Bất Thanh, phong ấn ở đó.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao núi Bất Thanh lại bất thường như thế. Khi đó, chúng
tôi quyết chiến với Thiên Đầu Phật một phen, số yêu ma tử nạn nhiều
không đếm xuể, ngay cả thần Thổ địa cũng… Có lẽ họ không cam lòng nên
nhất quyết không chịu rời đi.”
Lục Vi: “…” Đến lúc này, Vi Vi
cũng đoán được nguyên nhân tại sao Nam Huyền hôn mê bất tỉnh suốt một
nghìn năm. Cô đã từng muốn hỏi anh ta rất nhiều lần, nhưng thấy vẻ đau
khổ của anh ta nên lại thôi. Nhưng giờ phút này, khi biết chân tướng sự
thật, cổ họng cô đột nhiên nghẹn đắng, không biết phải nói gì.
Nghĩ đến ánh mắt đau khổ của Tiểu Long ngốc nghếch mỗi khi nhắc đến chuyện
này, Lục Vi bỗng hiểu ra đôi chút. Anh ta đau đớn chẳng phải vì vết
thương của mình, mà là anh ta cảm thấy tuyệt vọng vì không thể đợi được
đến lúc chủ nhân trở về?
Nam Huyền tiếp tục nói: “Lạc Đào Cốc chính là trấn Bất Thanh ngày nay.”
Mặt trời dần hé phía đằng đông, cả khu tứ hợp viện tắm mình trong màu nắng
mới. Chú chó nhỏ trong góc sân xù lông, cất tiếng sủa vang gọi chủ nhân
tỉnh giấc. Hai người cứ đứng như vậy dưới mái hiên trong sân tứ hợp
viện, hồi lâu chẳng ai nói với ai lời nào. Bốn bề là một vẻ yên tĩnh,
đìu hiu, bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt cứ quẩn quanh, bủa vây lấy
Lục Vi.
Xin lỗi, vì đã để anh chịu nhiều đau khổ đến vậy…
Xin lỗi, tất cả những điều anh nói, tôi không nhớ gì hết…
Thực sự xin lỗi…
Rất nhiều điều muốn nói dồn ứ trong cổ họng nhưng không sao cất nên lời, Vi Vi cúi đầu, cắn chặt răng, hồi lâu sau mới lấy hết can đảm lên tiếng:
“Nam Huyền, tôi muốn đến chỗ phong ấn trước kia xem một chút, có được
không?”
“Được!”
Hai tiếng sau, Lục Vi đối diện với quyết định mà mãi về sau, cô vẫn luôn cảm thấy hối hận đến chết của mình.
Vừa hì hục leo lên núi, Vi Vi vừa ngẩng đầu nhìn con đường ngoằn ngoèo trải dài trước mặt, thở hồng hộc, nói: “Rốt cuộc… còn bao lâu nữa…” Lúc hai
người quyết định leo lên núi Bất Thanh, trời vừa hửng nắng, nhưng Lục Vi và Nam Huyền leo lên núi chưa được bao lâu, bầu trời đã nhanh chóng đổi sắc, mưa phùn lất phất. Mặc dù không ảnh hưởng đến hành trình của hai
người, nhưng sau khi bị nước mưa thấm ướt, đường núi trở nên lầy lội,
càng lúc càng khó đi. Một nhân viên văn phòng chưa từng trải qua khổ
luyện, lười nhác như Lục Vi quả nhiên đã cảm thấy nhụt chí.
Thấy
Vi Vi dừng lại, Nam Huyền liền quay đầu, lời nói dâng lên đến miệng lại
bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứt đoạn, trong nháy mắt, khuôn mặt anh
tuấn bỗng ửng hồng. Tiểu Long ngốc nghếch đang đứng cách Lục Vi mấy bậc
thang, vừa quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Lục Vi đang vỗ nhẹ lên vòm
ngực trắng ngần, thở hổn hển, trong chiếc áo phông trễ cổ, hai cái “đầu
thỏ trắng” thấp thoáng phập phồng nơi lồng ngực. Nhớ đến hình ảnh đêm
hôm đó, khi hai người gần sát bên nhau, Tiểu Long ngốc nghếch dường như
sắp trào máu mũi đến nơi.
“Không được, tôi thực sự không đi nổi
nữa rồi!” Vi Vi không phát hiện ra vẻ khác thường của Nam Huyền, ghé
mông ngồi xuống một bậc thang, không thèm động đậy. Không còn đủ sức,
Lục Vi bắt đầu thuyết phục chính mình. Thực ra, không cần thiết phải leo lên tận núi Bất Thanh, chỉ cần bảo Nam Huyền kể lại chuyện ngày trước
cho mình nghe, mà cho dù lên đến nơi rồi cũng chưa chắc đã có thể vì tức cảnh sinh tình mà nhớ tới chuyện trước kia.
Chẳng phải Tiểu Long ngốc nghếch đã nói, Thiên Đầu Phật là do đích thân cô phong ấn sao?
Nghĩ mà xem, lần trước, cô bị nó đuổi cho chạy đến n đoạn đường mà chỉ
biết bất lực, không làm gì khác được. Đúng thế, cô thực sự không muốn đi tiếp nữa, dù có đi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Nghĩ
như vậy, Lục Vi phủi chân, đang muốn nói Nam Huyền dừng lại, nhưng vừa
ngước mắt lên liền trông thấy Tiểu Long ngốc nghếch đã đứng trước mặt
mình từ bao giờ, xoay lưng quỳ xuống. Vi Vi nghiêng đầu nhìn tư thế kỳ
quái này của Nam Huyền, chậc lưỡi: “Anh làm cái gì vậy?”
“Lên đi!”
“Hả?”
“Lên đi, tôi cõng cô.”
Nghe thấy những lời này, Vi Vi há miệng trợn mắt sửng sốt, lắp bắp nói: “Nhưng tôi rất nặng…”
Chưa dứt lời, Nam Huyền đã kéo cánh tay Lục Vi, đặt lên vai mình. Vi Vi cắn
răng, thuận theo sức kéo lên, dựa người lên lưng anh ta. Trong nháy mắt, Nam Huyền cõng cô lên, hương cỏ xanh thanh khiết bỗng lan tỏa khắp
không gian. Vi Vi không biết vì sao tim mình lại đập nhanh đến thế, cô
vùi đầu vào gần hõm cổ của Nam Huyền, đầu óc quay cuồng, điên đảo, cũng
không hiểu vì sao lúc này cô lại nhớ đến hai từ trong câu nói của Dạ đại họa kia:
Chính thất!